Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 630: Tiểu Sơn Cư




Trầm Lục buồn bực nhìn Mạn Nhi. Nha đầu này vừa bước vào, liền trái phải nhìnhắn len lén đánh giá, mang bộ dáng như có điều suy nghĩ. Hắn cũng không cho là trên mặt có thứ gì, chỉ là hành độngcủa Mạn Nhi có chútkỳ quái. Phải biết rằng, từ trước tới nay Mạn Nhi ở trước mặt hắn, chưa bao giờ như vậy.

“Không có” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục nhìn nàng nhíu mày đầy khó hiểu, mới phát giác nhìn trộm bị phát hiện.”Lục gia hôm nay khí sắc tốt. Có lẽ gần đây thuận buồm xuôi gió”

Mạn Nhi vộivuốtmông ngựa Trầm Lục. Nhưng nàng cũng không nóisai, hôm nay Trầm Lục không những khí sắc tốt, hơn nữa tâm tình cũng vô cùng tốt.

Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, ánh mắt không khỏi mang theoý cười.

“Làm gì có chuyện đó, là do khó được nhàn rỗi.”

Hai đại nha đầu bưng trà bánh vào, sau đóliền âm thầmlui ra. Liên Mạn Nhi chú ý tới, Thải Vânvẫn ở ngoài cửa hầu hạ như cũ, vào rót trà đưa trái cây, là hai nha hoàn nhất đẳng.

Xem ra nha hoàn hầu hạTrầm Lục rất có quy củ.

“Lục ca, huynh dứt khoát ở thêm vài ngày đi. Nơi này an tĩnh, khí hậu tốt. Ngũ tỷ còn nói, nơi này nướcngon ngọt, trong nhà không thể so sánh được.”lúc này Trầm Khiêm liền xen mồm nói.

Đầu mùa hè, là lúc khí hậu Tam Thập Lý Doanh Tử mát mẻ nhất. Liên Mạn Nhi cũng rất thích lúc này vì khí trời ấm áp. Mà trừ mùa này, Liên Mạn Nhi còn thích mùa thu.

Cuối xuân, đầu mùa hè cùng với mùa thu, là mùa đẹp nhất Tam Thập Lý Doanh Tử.

“. . . Thích nước nơi này, liền sai người, thường xuyên mang về dùng là được.” Trầm Lục không lập tức trả lời mà uống xong một ngụm trà mới chậm rãi nói.

Trầm Khiêm cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nghiêng người, đưa lưng về phía Mạn Nhi hướng Trầm Lục nháy mắt.

Trầm Lục uống xong ngụm trà, đối với hành động của Trầm Khiêm làm như không thấy.

Trầm Khiêm thấy vậy liền giơ tay lên, sờ sờ lỗ mũi, ho khan hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống.

“Lỗ tiên sinh không ở đây, ngươi hiện tại theo người nào đọc sách?” Trầm Lục đặt chén trà xuống, không nhìn Trầm Khiêm mà hướng Mạn Nhi hỏi.

“Đi theo Lỗ tiên sinh, nhận biết chữ cũng gần xong, sách cũng đọc được mấy quyển” Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Lục, ” Ta không giống ca ca cùng đệ đệ, kiến thức với ta mà nói, như thế đã đủ rồi.”

“Tốt.” Trầm Lục gật đầu tán thành, hắn rất đồng ý với Liên Mạn Nhi.”Đọc chút ít sách, đối với ngươi rất có ích. Nhưng cũng không cần học quá mức, học thành tài nữ cũng chẳng được gì.”

Khó có được Trầm Lục nói như vậy, Liên Mạn Nhi nhịn cười không được liền cười ra tiếng.

Trầm Khiêm nhìn Trầm Lục quăng qua một cái ánh mắt ai oán.

Khóe miệng của Trầm Lục khẽ cong.

“Mạn Nhi, nếu ngươi không có bận việc gì, không bằng mỗi ngày cùng tiểu Thất đi theo Sở tiên sinh cùng học.” Trầm Lục lại nói.

Liên Mạn Nhi cũng có chút kỳ quái, lời nói của Trầm Lục trước sau tự mâu thuẫn, không biết là có ý gì.

“Đa tạ Lục gia, nếu được, ta cũng muốn hướng Sở tiên sinh học hỏi.”

“Ừ.” Trầm Lục gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đặt trên tường, ” không còn sớm nữa, nên đi học rồi.”

Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cùng Trầm Khiêm liền đứng lên.

“Lục gia, ta muốn đưa tiểu Thất đi học.” Liên Mạn Nhi nói. Đưa tiểu Thất đi học tự nhiên là muốn đưa đến tận nơi, xem một chút Tiểu Sơn Cư, quan trọng hơn là nàng muốn cảm tạ Sở tiên sinh.

“Đi đi.” Trầm Lục liền gật đầu.

Liên Mạn Nhi đứng đó, nhìn thấy trên bàn có một chồng giấy tờ có dấu đỏ, xem ra là công văn. Nói là khó được lúc thanh nhàn, thật ra cũng chỉ đổi nơi làm việc mà thôi. Đưa đệ đệ muội muội tới Niệm Viên, tuy không lập tức trở về, nhưng vẫn phải xử lý công việc như cũ. Kì quái là Trầm Lục lại không đồng ý khi Trầm Khiêm muốn hắn ở lại thêm vài ngày.

Từ Thường Thanh Viên ra ngoài, đi về hướng tây Nam, vòng qua một ngọn núi giả, lại qua một cái cầu nữa chính là Tiểu Sơn Cư. Phong cảnh thanh u yên tĩnh. Không thể so với Hà Hiên cùng Thường Thanh Viên hoa mỹ, tinh sảo, nơi này kiến trúc cùng bài trí lấy phong cách cổ xưa tự nhiên, làm nơi học tập rất tốt.

Đến Tiểu Sơn Cư, Trầm Khiêm liền dẫn Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi gặp Sở tiên sinh. Liên Mạn Nhi đã từng nghe Ngũ Lang nói về Sở tiên sinh, chẳng qua đây là lần đầu tiên gặp mặt. Sở tiên sinh là một lão giảcó chút mập mạp thấp lùn, tuổi tầm hơn năm mươi.

Liên Mạn Nhi mang tiểu Thất hành đại lễvới Sở tiên sinh, một phen nhờ vả, nói lời cảm kích, lại mang lênlễgặp mặt. Sở tiên sinh từ chối hai câu, liền nhận lấy.

“Giờ học còn chưa tới, Cửu gia lánh mặt một lát, Kế Hiền ở lại, ta muốn khảo sát công khóa của trò.” Gặp mặt một lúc, Sở tiên sinh liền trực tiếp vào đề.

Như vậy là tỏ ý thật sự muốn dạy tiểu Thất, Liên Mạn Nhi tự nhiên vui lòng, liền cáo từ cùng Trầm Khiêm lui ra .

“Mạn Nhi, ngươi yên tâm, Sở tiên sinh nhất định sẽ dạy tiểu Thất thật tốt.” Trầm Khiêm trịnh trọng nói với Liên Mạn Nhi.

Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm một cái, nói thật, nàng có chút lo lắng, Trầm Khiêm gọi Tiểu Thất tới cùng nhau đọc sách một phần là tìm bạn chơi. Hiện tại có Trầm Lục, nhưng chờ Trầm Lục đi rồi, Trầm Khiêm liền không có ai quản giáo, đến lúc đó chắc chắn sẽ cùng Tiểu Thất chơi đến điên.

“Thật?”

Tiểu Thất là một có hài tử hiểu chuyện, biết thật tình đọc sách. Nhưng dù sao cũng còn nhỏ. Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm thân thiết, nếu là Trầm Khiêm thông đồng với hắn để chơi, nói không chừng có thể ảnh hưởng tới tiểu Thất.

“Đương nhiên là thật. Mạn nhi ngươi không tin ta sao?” Trầm Khiêm tựa hồ có chút bị thương.

“Không phải thế.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc nói, “Ta lo lắng, hai người các ngươi ở cùng một chỗ, liền không đọc sách, chỉ lo chơi.”

“Sẽ không, Mạn Nhi.” Hai người vừa nói chuyện, liền đi tới một ngọn núi dựa vào bên cạnh đình, phía ngoài là một thác nước chảy thẳng xuống. Thác nước này không lớn, ước chừng chỉ rộng hai mét, bên dưới thác nước là một cái hồ nhỏ, mà phía đông của cái hồ là một dòng suối nhỏ. Mới vừa rồi trên đường tới Tiểu Sơn Cư có đi qua cầu đá, cầu đó bắt ở phía trên suối nhỏ này.

Trầm Khiêm dẫn Mạn Nhi đi vào đình, chỉ thấy Trầm Khiêm hướng về phía khác vẫy vẫy tay, lập tức liền có hai nha đầu đi tới.

Một nha đầu trong tay ôm đệm, nha đầu còn lại bưng khay, trong khayđựng hai chén trà, cùng hai đĩa điểm tâm tinh xảo.Hai nha đầu đi vào liền hướng Trầm khiêm cùng Mạn Nhi vén áo thi lễ, sau đó một bày đệm, một sắp trà bánh, làm xong, liền hành Lễ với Trầm khiêm và Mạn Nhi rồi mới lui ra ngoài.

“Đây là Thược Dược cùng Trầm Hương, ” Trầm Khiêmđợi Mạn Nhi ngồi xuống, mớingồi xuống bên cạnh, “làhai nha đầu hầu hạ ta, còn hai người nữa, là Hương Nhu cùng Thuỷ Cúc, sau này ngươi tới đây có chuyện gì, liền trực tiếp phân phó các nàng là được.”

Mạn Nhi trước kia chỉ biết mấy gã sai vặt của Trầm Khiêm mang tên các loại dược liệu, hiện tại mới biết tên nha đầu hầu hạ hắn cũng là như thế. nguyên nhân là bởi vì Thạch thái y sao? Bởi vì mẹ mất sớm, cho nên đối với bên ngoại đặc biệt thân cận?

“Mạn Nhi, tiểu Thất ở chỗ này, ngươi cứ việc yên tâm.” Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ, chuyện thương tâm của Trầm Khiêm, nàng không tiện hỏi kỹ, đã nghe Trầm Khiêm nói, “Ta trước kia… không thích đọc sách, nhưng mà ta sẽ sửa. Đi học, không phải vì người khác,mà vì chính bản thân mình. Mặc dù, ta được phong làm Bá tước, nhưng ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta ở trên khoa cửcũng có thể làm nên sự nghiệp”

“Ta biết, tiểu Thất muốn thi công danh. Không giống ta, cho nên, Mạn Nhi, ngươi không cần lo lắng ta mang theo hắn chơi. Ta sẽ không làm thế, ta sẽ thay ngươi trông chừng hắn. Để cho hắn theo Sở tiên sinh đọc sách, chính là sợ Lỗ tiên sinh đi rồi việc học của hắn bị bỏ dở giữa chừng.”

“Nói như vậy, ngươi cố ý tới Niệm Viên, là vì chuyện này?” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Khiêm nói Trịnh Trọng như thế, không khỏi trong lòng khẽ động, suy nghĩ một chút, liền cười hỏi.

“Mạn Nhi, ta không muốn dấu ngươi. Nếu là chính ta nghĩ đến, chỉ sợ cũng không được. Là Ngũ tỷgần đây tâm tình không tốt, muốn ra ngoài giải sầu, ta liền khuyên tỷ cùng đến đây. Ta, ta hiện tại có một số việc, vẫn không thể tự quyết định được, nhưng mà qua hai năm nữa là tốt rồi, đến lúc đó ta thi đậu công danh, cho dù vẫn không thể phân phủ, ra ngoài ở, cũng có thể tự mình làm chủ.”

“Làm sao tâm tình Ngũ tỷ không tốt? Ta thật không nhìn ra?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Cái này ….., ta khó mà nói. Mạn Nhi, không phải ta muốn dấu diếm ngươi, sau này ngươi cùng Ngũ tỷ ở chung một chỗ, nàng rất thích ngươi, có lẽ, chính nàng sẽ nói cho ngươi biết.” Trầm Khiêm quay người một cái, nói.

“Sở tiên sinh đã ra, có phải nên đi học rồi hay không?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn một cái, liền đứng lên nói.

Sở tiên sinh mang theo tiểu Thất từ trong nhà đi ra.

Trầm Khiêm cũng đứng lên, trong lòng có chút ấm ức, lời muốn nói hắn vẫn chưa nói hết, đã bị Liên Mạn Nhi chuyển hướng. Có điều hắn còn ở chỗ này thêm vài ngày, tiểu Thất ngày ngày đều đến học, còn sợ Liên Mạn Nhi không cùng đi theo à. Hắn sẽ có cơ hội đem lời nói hếtcùng Liên Mạn Nhi, mà Liên Mạn Nhi cũng sẽ có một ngày, nghe hắn nói hết, sẽ đem lời hắn nói ghi ở trong lòng.

Liên Mạn Nhi từ trong đình đi ra, tiểu Thất cùng Sở tiên sinh hình như nói cái gì đó, rồi tách ra, tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi bên này đi tới.

“Như thế nào, tiên sinh hỏi những gì, đệ có trả lời tốt không?” Tỷ đệ chạm mặt, Liên Mạn Nhi vội hỏi.

Tiểu Thất biết Mạn Nhi quan tâm hắn,liền nhất nhất trả lời.

“Tiên sinh bảo đệ viết chữ. . . . . còn rất nghiêm khắc.” Cuối cùng, tiểu Thất nói.

“Nghiêm nghị thì tốt.” Liên Mạn Nhi nói, bởi vì đãđến giờ học, nàng không dám trì hoãn nhiều, chỉ dặn dò tiểu Thất mấy câu, sau đó cùng Trầm Khiêm cáo từ.

“Ngũ tỷ kêu người đến đón ngươi.” Trầm Khiêm nhìn thoáng qua cửa, rồi cười nói.