Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 619: Cơm còn có ăn hay không




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

“Thế này thì thành cái dạng gì, thành cái dạng gì, mau kéo hai người ra.” Liên lão gia tử vội vã nói.

Lúc này mọi người trong nhà mới như ở trong mộng vừa tỉnh, tiến lên hỗ trợ. Nhưng bọn họ đều đã nhìn thấy qua Liên Diệp Nhi dùng búa chém cửa sổ, nên biết Diệp Nhi mà bắt đầu hung hãn lên thì sẽ hạ thủ được vì vậy cũng có chút cố kỵ.

Chu thị thấy tất cả mọi người vây quanh tới đây hai mắt liền hướng lên trên khẽ đảo, trong cổ họng lầm bầm kêu một tiếng, thân thể cũng lui ngược lại đằng sau.

“Bà nội, nếu bà mà ngất đi qua, ta sẽ lấy đao cắt cổ. Ta nói được thì giữ lời, ta sẽ ở dưới chờ bà.” Liên Diệp Nhi nhìn thấy Chu thị như vậy, lập tức lại nói.

Sinh sống nhiều năm ở trong nhà cũ như vậy, Liên Diệp Nhi cũng là hiểu tính tình của Chu thị. Nàng biết Chu thị tính toán giả bộ bất tỉnh. Nếu để cho Chu thị làm như vậy thành công, thì chuyện kia sẽ không ổn. Cho nên Liên Diệp Nhi mới nói đúng lúc như thế.

Ý tứ của Liên Diệp Nhi rất rõ ràng, nếu Chu thị giả bộ bất tỉnh, nàng lập tức cắt cổ tự sát. Như vậy thì dù là Chu thị, cũng sẽ giả không nổi nữa. Thật ra thì lá gan của Chu thị cũng không lớn. Hơn nữa Liên Diệp Nhi còn nói, sau khi tự sát nàng sẽ ở dưới chờ Chu thị.

Vậy thì càng dọa người rồi. Phải biết rằng Chu thị rất sợ quỷ quái, hơn nữa lại càng sợ chết.

Quả nhiên, Liên Diệp Nhi vừa nói như vậy, thân thể Chu thị đang ngã ra sau liền dừng lại.

Sau một hồi rối loạn, rốt cục Chu thị và Liên Diệp Nhi cũng bị tách ra, nhưng trong tay Diệp Nhi vẫn còn cầm lấy con dao phay kia. Cũng không phải nói là trong cái phòng này không ai có thể đoạt lại con dao phay này, tuy nhiên người có năng lực đoạt lại con dao này cũng chần chờ không dám làm như vậy, bởi vì sợ thật sẽ làm cho Liên Diệp Nhi bị thương.

Trong tim con người nhiều hay ít cũng sẽ có một chút mềm yếu, tất cả dù nhiều hay ít sẽ lưu lại một cái góc nhỏ vì thị phi, công chính. Có lẽ bình thường sẽ cảm thấy Liên Diệp Nhi là một tiểu cô nương, không quan trọng gì. Nhưng Liên Diệp Nhi là hài tử duy nhất của Liên Thủ Lễ và Triệu thị.

Vài người trong Liên gia, biết Liên Thủ Lễ này là một người dễ bắt nạt hơn so với Liên Thủ Tín. Nhưng ban đầu Liên Thủ Nhân và Cổ thị muốn tìm người đi bồi táng, lại chú ý đến trên người Liên Mạn Nhi mà không phải trên người Liên Diệp Nhi.

Dĩ nhiên, Liên Mạn Nhi cũng không tin tưởng hai vợ chồng kia làm như vậy là vì đồng tình đối với ba người nhà Liên Thủ Lễ, bọn hắn hẳn là xuất phát từ tự bảo vệ mình, không muốn đem sự tình trong lòng nháo lớn.

Vợ chồng Liên Thủ Nhân và Cổ thị còn như thế huống chi là những người khác trong Liên gia.

Hôm nay Chu thị vốn định muốn tóm chặt Liên Thủ Lễ, không nghĩ tới lại bị Liên Diệp Nhi đánh gãy, còn bị Liên Diệp Nhi đại náo một phen, bà hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Trên mặt Chu thị đã không thể nhịn được nữa rồi.

Chu thị nổi giận đùng đùng bước xuống giường muốn đi. Nhưng nghĩ lại, bà liền đứng lại.

“Lão Tam, ngươi có còn là con ta không, ta rõ ràng sinh dưỡng ngươi. Ngươi liền để cho tiểu nha đầu chết bầm quét mặt mũi của ta như vậy, còn cùng ta động dao nữa? Nhưng ngươi một cái rắm cũng không phóng? Ngươi còn là một chủ nhà sao?” Chu thị nhìn về phía Liên Thủ Lễ, vành mắt ửng đỏ, ánh mắt sắc bén.

Vốn Liên Mạn Nhi còn tưởng rằng Chu thị như vậy là muốn đi rồi, không nghĩ tới bà có thể như vậy. Xem ra đã trải qua nhiều sự tình như vậy, mặc dù tính tình Chu thị táo bạo như cũ, nhưng cũng khôn ra không ít.

Chu thị làm thế là không cam lòng, muốn mượn Liên Thủ Lễ để trở mình.

” Bà thực đem cha ta là con của bà, bà có thể ép ông ấy như vậy sao? Bà sinh dưỡng cha ta, cha ta trả còn chưa đủ sao, không bằng đem mệnh của ông ấy trả lại cho bà? Không phải là một mạng ư, đem mạng của ta cho bà. Ta đã nói đem mạng của ta cho bà, bà cầm đi a.” Liên Diệp Nhi mở to hai mắt nhìn Chu thị nói.

“Ngươi là con ranh chết bầm có người sinh không có người dạy, không lớn không nhỏ, xuống nước thì nước đen, là thứ thiên lôi đánh xuống.” bên cạnh Liên Diệp Nhi có người trông, lần này Chu thị không sợ nàng xông lại vì vậy mắng to. Mắng xong rồi, liền nghiêng đầu nhìn Liên Thủ Lễ.

“Lão Tam!” Chu thị đối với Liên Thủ Lễ kêu, “Ngươi câm hả?”

Gương mặt Liên Thủ Lễ hết đỏ rồi tím còn khẽ lộ ra chút hắc khí . Hắn nhìn Chu thị một chút lại xem một chút Liên Diệp Nhi, trên trán gân xanh đã nổi lên, ai một tiếng quay người lại liền ngồi xổm chân tường, còn giơ lên hai tay ôm lấy đầu.

Không dám cãi nghịch Chu thị, nhưng lại không thể ác độc tới đánh chửi trách cứ Liên Diệp Nhi. Thế nên Liên Thủ Lễ dứt khoát mà làm cho mình mắt không thấy, tâm không phiền.

Chu thị thấy Liên Thủ Lễ như vậy, cơ hồ bị tức giận đến ngã ngửa.

“Khi dễ được cha ta, thì bà có gì tài giỏi, bà hãy hướng tới ta đây. Bà là mẹ ruột của cha ta ư, bà là bà nội ta ư, bà hành động cứ như hận chúng ta vậy. Ta không sợ bà mắng, ta không có làm chuyện thất đức, thiên lôi có đánh xuống ta và bà đứng một chỗ, nó khẳng định không thể đánh ta.” Không ngờ Liên Diệp Nhi lại không có bị thái độ của Liên Thủ Lễ ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng thêm dũng mãnh.

Chu thị và Liên Diệp Nhi, hai người đối với Liên Thủ Lễ mong đợi không giống nhau.Chu thị thấy được Liên Thủ Lễ không giúp bà, là đồ mất hết lương tâm, vô cùng có lỗi với bà. Mà Liên Diệp Nhi thì cho rằng chỉ cần Liên Thủ Lễ không đến đánh chửi nàng, mặc dù ngoài miệng nói hai câu khiển trách…, nàng đều cảm thấy đó là che chở nàng. Nhưng bây giờ Liên Thủ Lễ một câu khiển trách nàng cũng không nói được.

Với Liên Diệp Nhi thái độ Liên Thủ Lễ như vậy, là vô cùng tốt , là có thể ủng hộ nàng.

“Ta là lão bất tử. Tại sao còn không chết đi.” Chu thị liền khóc gào lên”Ông trời của tôi ơi, nuôi dưỡng lớn khôn, ta là vì cái gì. Đến một con ranh con cũng dám đánh ta, đuổi ta ra bên ngoải. Ông trời của ta ơi, ta còn sống để làm gì. Đều vô lương tâm, không được chết tử tế ”

“Ta đi, ta không nên tới đạy.” Chu thị lau nước mắt, liền hướng phía ngoài đi, “Mặt dày mày dạng, ta sinh dưỡng nhi tử thật là tốt, sao ta không phịch một cái mà chết đi, để các người đều vui mừng a. . . . . .”

Chu thị mắng người khác ác, nguyền rủa chính mình cũng không chút nào thua kém. Dĩ nhiên, bà cũng không phải thật lòng nguyền rủa mình. Đây là chiêu cũ của bà, nguyền rủa ác như vậy, nhi tử khác không dám nói, nhưng là hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín khẳng định đều nghe không vô, lúc này sẽ đi lên chịu lỗi, bà cũng dễ nắm đầu lại hơn.

Chỉ có điều, lúc này ý định của Chu thị đã rơi vào khoảng không. Liên Thủ Lễ vẫn ngồi xổm ở chân tường như cũ, mà Liên Thủ Tín cũng đi tới, đang cúi người xuống khuyên Liên Thủ Lễ. Cả hai tựa hồ cũng không nghe thấy bà nói gì.

Chu thị bước chân ra cánh cửa kia thì dừng lại một chút.

“Chuyện tốt lành làm ầm ĩ cái gì.” Giọng nói Liên lão gia tử từ phía sau Chu thị truyền tới “Mau đem mẹ ngươi đỡ trở lại.”

Rất nhanh hai cánh tay Chu thị đã bị người ta đỡ.

Chu thị quay mặt nhìn một chút, trong đầu mới vừa dấy lên một chút hi vọng, nhất thời liền hóa thành tro. Tới đỡ bà một người là Tưởng thị, một người khác là Liên Kế Tổ.

Đừng nói Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, ngay cả Trương thị các nàng cũng không tiến lên.

“Lão ngoan đồng, trẻ nhỏ, ai cũng đừng nói ai. Bỏ qua đi, bỏ qua đi.” Liên lão gia tử giơ giơ tay lên, cao giọng nói, “Hôm nay là ngày tốt lành của nhà lão Tam, nên làm gì thì cứ làm.”

” Vợ Lão Tứ, con xem cơm đã làm xong chưa, đã làm xong liền tranh thủ thời gian dọn lên bàn. Có rượu không, nhà chúng ta mấy hôm không có ở cùng nhau rồi, vừa lúc cùng uống hai chung.” Liên lão gia tử liền dặn dò Trương thị.

Liên lão gia tử đang muốn tận lực tạo cảnh thái bình giả tạo, muốn Trương thị thu xếp ăn cơm,mà đem chuyện ầm ĩ vừa rồi xóa đi.

Trương thị đáp ứng, liền xoay người đi ra bên ngoài phòng.

Liên Kế Tổ và Tưởng thị vịn Chu thị trở lại, muốn đem Chu thị nâng lên giường. Hai tay Chu thị chống trên giường gạch, cũng làm bộ lên trên giường, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, sau đó lại trên người mấy hài tử Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi đảo qua từng người.

“Nội, lên giường a.” Liên Kế Tổ liền thúc giục.

“Lên giường cái rắm.” đột nhiên Chu thị lại nổi giận, quay người lại, đẩy tay Liên Kế Tổ và Tưởng thị ra, rồi đi ra ngoài.”Không thấy người ta cũng không nhìn ta một cái nào sao? Còn lên kháng ăn cơm, cơm kia ăn ngon lắm à, ăn đi, rồi cũng đem cột sống mà xuống nuốt luôn. Không có bữa cơm này, ta liền chết đói à. Ta chết đói, ta cũng không thể ăn với ánh mắt thù hằn này.”

Chu thị nổi giận, cũng là có nguyên nhân của bà . Bà cho là bà quay người lại, là đã bị ủy khuất thật lớn rồi, đã làm ra nhượng bộ đối với Liên Thủ Lễ. Nhưng Liên Thủ Lễ cũng được, Liên Diệp Nhi cũng được, tựa hồ không hề có cảm kích chứ đừng nói tới đây xin lỗi bà, xem như không để ý tới phản ứng của bà.

Còn có Liên Thủ Tín cùng với mấy hài tử Mạn Nhi, tất cả đều là thái độ hờ hững, không có một người tới đây nói lời hữu ích với bà, dỗ dành bà.

Chu thị cảm thấy bị ủy khuất thật lớn, hơn nữa làm cho bà bị ủy khuất chính là con “từ trong bụng mà ra” của bà, cùng cháu của bà. Thật là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

“Lời nói của ông có trọng lượng gì ? Rốt cuộc ai là con, ai mới là cha đây ? Mà tham hai chung nước tiểu ngựa, giống như chết thèm lắm vậy, xem bộ dạng hạ tiện của ông đi.” Chu thị ở cửa, uốn người quay đầu lại, hướng về phía Liên lão gia tử gắt một cái, lần này bà không hề do dự, cất bước mà vượt ra khỏi cửa.

“Ta lập lời thề, nếu sau này ta mặt dày mày dạng tới đây lần nữa, sẽ làm cho dưới lòng bàn chân ta đau nhức, các ngươi liền hướng trên mặt ta đánh.” Chu thị đi tới ngoài phòng, nhìn thấy Trương thị và Triệu thị đang xào rau, liền chỉa về hai người bọn họ, mà hung dữ mắng hai câu, rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Thân thể Triệu thị run giống như bị lạnh, tựa hồ đứng cũng đứng không vững, tự nhiên không có tiến lên đi ngăn trở Chu thị. Ngay cả Trương thị cũng có chút sững sờ, dưới chân không nhúc nhích nổi.

Bọn người Tưởng thị, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa trước sau cùng chạy ra, nhưng ai cũng khuyên không được Chu thị.

Chu thị một bà lão chân bó, chưa từng một mình một người ra khỏi cửa, cho dù là ở trong thôn. Bà kêu Tưởng thị và Liên Kế Tổ mỗi bên một người, dắt díu lấy bà trở về nhà cũ.

Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa không có đi, bọn họ đều nhìn Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử cũng rất xoắn xít, hiện tại sự tình biến thành cái bộ dáng này, bữa cơm này, còn có thể ăn được hay không, có muốn ăn hay không nữa kia?