Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 61: Đập




Edit: Miyuki Beta: Tiểu Tuyền Liên Mạn Nhi ngăn cản Trương thị.

“Mạn Nhi, những chuyện khác mẹ đều nghe theo con, chỉ có chuyện này thì phải theo mẹ.” Thái độ của Trương thị thập phần kiên trì.

“Mẹ, người cho chúng ta nói đạo lý một chút đã.” Liên Mạn Nhi nói.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cả nhà bọn họ dần dần hình thành thói quen, khi bất đồng ý kiến, sẽ dùng lý phục người. Người nào nói càng có đạo lý, thì nghe người đó.

“Con không có nghe vừa rồi Nhị bá nương con cùng Nội con ở bên ngoài nói chuyện, ta nếu chính mình ăn, người ta còn không nói được chúng ta như thế… Gia đình chúng ta ra ở riêng, hai ngày này ăn là tốt hơn nhiều.” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi nghe thấy trong lời nói của Trương thị hàm chứa mấy tầng ý tứ.

“Mẹ, người muốn biếu sủi cảo cho phòng trên. Con không ngăn cản, nhưng chúng ta cần phải hiểu được, sủi cảo này là biếu cho ai.” Liên Mạn Nhi nói, “Biếu cho Gia cùng Nội, con không phản đối, còn cho những người khác, không cần thiết.”

“Chủ yếu là biếu cho gia cùng Nội của con. Nhưng có nhiều người cùng ăn cơm như vậy, cũng không thể đều nhìn xem.” Trương thị thở dài. Nàng chẳng lẽ không muốn để lại cho con của mình ăn nhiều hơn một chút, nhưng lại lo lắng phòng trên nhiều người nhiều miệng, nói bọn hắn phân nhà ra ở riêng cũng chỉ lo cho mình, không hiền lành không hiếu thuận.

“Đây cũng không phải vấn đề chúng ta nghĩ muốn.” Liên Mạn Nhi nói, lòng trách nhiệm của Trương thị lại bùng nổ rồi: “Dù theo ý của mẹ, đem hai xửng sủi cảo đi biếu như trước đây, cũng không đủ ăn.”

Xét theo tư cách ở riêng, bọn họ chỉ cần hiếu kính Liên lão gia tử cùng Chu thị là được rồi.

“Tính tình của nhị bá mẫu là cái gì chúng ta ai lại không biết, miệng bà tiện, lời của bà ta nghe xong ở lỗ tay này, trực tiếp theo lỗ tai kia mà đi ra ngoài, căn bản là không cần để ý.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Mẹ. Con biết rõ, người cảm thấy một phần do gia đình chúng ta tách ra riêng, ăn uống so với trước kia đã rất tốt. So sánh với cơm canh phòng trên khá hơn, trong lòng người không đành có đúng hay không?”

Trương thị khẽ gật đầu.

“Thế nhưng mà chúng ta ăn thế này cũng không phải là việc thường xuyên. Nhà trên ăn không tốt, cũng không phải do lỗi của chúng ta. Mẹ, người tính toán lại đi, thời điểm không có ở riêng. Nếu như không phải tiền đều đưa cho một nhà đại bá, thức ăn giống như thế này, tuy không nói quanh năm ăn, nhưng thỉnh thoảng mới ăn, chẳng lẽ lại không ăn nổi sao?”

Lời này thật đúng với tình hình thực tế, nếu như không phải muốn dưỡng cho phòng lớn, cuộc sống của Liên gia vốn không cần phải tiết kiệm như vậy.

“Mạn Nhi, con nói rất có lý.” Trương thị nghe xong khẽ gật đầu: “Thế nhưng chỉ biếu cho gia và nội con, đại bá của con… bọn hắn…, còn có vài đứa nhỏ cũng nhìn thấy…”

“Mẹ, đại bá mẫu, Hoa Nhi tỷ lúc bọn họ ăn mặc toàn vàng bạc, chúng ta không phải cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem thôi sao?” Liên Mạn Nhi nói: “Chuyện đó vẫn xảy ra vào lúc chúng ta không có ở riêng kìa.”

Trương thị cùng Liên Thủ Tín không thể phản đối nữa rồi.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ: “Cha, mẹ hai người xem thế này được không. Mời gia cùng bà nội đến chỗ chúng ta ăn.”

“Gia và nội con khẳng định không đến.” Liên Thủ Tín nói.

“Nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa chúng ta phải làm như thế.” Liên Mạn Nhi nói: “Nếu như chúng ta mời, bọn họ không đến, chúng ta lại biếu một chén sủi cảo tới. Biếu cho gia cùng nội, như vậy đã hiếu kính với gia cùng nội, người khác muốn nói cũng không nói được.”

“Được, cha đây liền đi mời.” Liên Thủ Tín đứng dậy đi về phía nhà trên, một hồi sau lại trở về, quả nhiên Liên tão gia tử cùng Chu thị cũng không chịu tới ăn.

“Cha nói ta gói sủi cảo cũng không nhiều, để lại cho tụi nhỏ ăn nhiều chút.” Liên Thủ Tín nói.

Liên Mạn Nhi đã tìm được một chén sủi cảo lớn: “Con đây đem chén sủi cảo này biếu qua a.”

“Lấy thêm nhiều chút, gia con thích ăn sủi cảo mà.” Trương thị lại tự mình động thủ, lấy thêm mấy viên sủi cảo bỏ vào trong chén, đến lúc sủi cảo trong chén xếp thành núi nhỏ, rốt cuộc không bỏ thêm được nữa mới thôi.

Liên Mạn Nhi trong lòng cũng không thèm để ý mấy viên sủi cảo, chỉ là không muốn từ nay về sau lập nhiều quy củ như vậy, hiện tại Trương thị cùng Liên Thủ Tín chung quy đều nghe nàng, nàng cũng vô cùng cao hứng mà bưng sủi cảo đưa đến nhà trên.

Trong nhà trên, mọi người đang ăn cơm, phân làm hai bàn như trước, bởi vì thiếu đi Liên Thủ Tín một nhà sáu miệng ăn, mọi người ngồi so với trước đây rộng rãi hơn. Trên bàn cơm, món chính như trước là gạo kê cùng bánh ống, cháo gạo kê , thức ăn càng đơn giản, chính là khoai tây hầm cách thủy với cà, còn có một chén tương lớn, một vốc hành tây. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều cúi đầu ăn cơm, chỉ là động tác rất rụt rè, giống như là đang đếm mấy hạt gạo trong chén.

Liên Mạn Nhi đem sủi cảo đưa cho Liên lão gia tử.

“… Trong nhà con không có dầu, mua chút mỡ lá rang thành dầu, dùng dầu thoi gói chút sủi cảo. Mời Gia và nội xuống ăn, gia và nội lại không đi, cha mẹ để cho con vội bưng một chén tới để Gia và Nội nếm thử.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Thế nào lại đưa một chén tới, cái này thì đủ ai ăn?” Hà thị ngồi ở trên bàn tại đầu giường đặt xa lò sưởi, con mắt chăm chú vào một chén sủi cảo kia, bất mãn lên tiếng.

Liên Mạn Nhi âm thầm buồn cười, đã nói rõ là biếu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị, hiện tại Liên lão gia tử cùng Chu thị đều không lên tiếng, nào có chỗ cho Hà thị lên tiếng. Bởi vậy nàng cũng không nói tiếp, chỉ cười hì hì nhìn Liên lão gia tử.

“Ngươi còn muốn đủ ai ăn?” Liên lão gia tử quét Hà thị liếc mắc một cái, khiển trách, xoay mặt lại vẻ mặt ôn hoà nói với Liên Mạn Nhi: “Các ngươi vừa dọn ra ở riêng, thời gian qua khó khăn, thật vất vả gói chút sủi cảo, còn biếu tặng cái gì, gia không ăn, con mang về, cùng Tiểu Thất chia nhau ăn đi.”

“Gia, chúng con cũng gói vất vả, chỉ cần gia cùng nội không chê, chúng con có ăn, thì phải hiếu kính gia cùng nội nha.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Gia, người nếm thử, xem ăn được không.”

Tứ Phòng dùng dầu thoi gói hết sủi cảo, vốn là Liên Thủ Tín đến mời ông và Chu thị, hiện tại Liên Mạn Nhi còn nói ra lời nói hiếu thuận thân thiết như thế, Liên lão gia tử trong lòng vô cùng thoải mái. Ông cũng không hề nhún nhường nữa, kẹp một viên sủi cảo bỏ vào trong miệng, sau khi nếm qua liền ăn luôn miệng.

“Nương nói gia và nội lớn tuổi, cố ý đem mặt trên làm mềm đi chút. Con trở về nói cho nương con biết, gia khen bánh sủi cảo ăn rất là ngon.” Liên Mạn Nhi liền cười từ nhà trên đi ra.

Liên Mạn Nhi trở lại Tây sương phòng, liền đem lời Liên lão gia nói lại cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín nghe.

“Gia con đúng là người hiểu lễ.” Trương thị mở đầu: “Nhanh đem sủi cảo ra ăn thôi, chờ có mình con thôi đấy.”

Thì ra cả nhà cũng chưa động đũa, đều đợi Liên Mạn Nhi trở về cùng ăn sủi cảo. Vẫn là người nhà của mình tốt, trong lòng Liên Mạn Nhi bởi vì Hà thị mà có chút không vui, lập tức liền tan thành mây khói.

Ăn cơm xong, lúc Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi đang dọn dẹp sơ bàn ăn, Tiểu Thất chạy nhanh từ cửa vào.

“Nhị bá mẫu mang theo Lục ca, hình như đi về phía nhà chúng ta.”

Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, một mặt để Tiểu Thất tìm cách ngăn cản Hà thị lại, một bên cùng Liên Chi Nhi gấp rút thu thập, bát đũa đều không sao. Trước tiên cần phải đem cất phần sủi cảo còn lại kia đã.

Tiểu Thất đi ngăn đón Hà thị, bất quá là chỉ trì hoãn được một chút thời gian, nhưng cũng may hai tỷ muội tay chân đều nhanh. Đợi đến khi Hà thị mang theo Lục Lang tiến vào, trên bàn cơm cũng chỉ còn lại một vài cái chén không thôi.

Hà thị mở to hai mắt, tìm kiếm khắp nơi một lần. Cái gì cũng không thấy, liền lôi kéo Lục Lang xuôi theo mép giường ngồi xuống.

“Tôi nói tứ thẩm à. Các ngươi hôm nay gói sủi cảo ăn thật là ngon nha.” Hà thị bắt đầu mở miệng.

Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, xem ra là sủi cảo đem biếu đó, Liên lão gia tử không chịu ăn một mình, mà chia ra cho mọi người cùng ăn.

“Chính là do rang mỡ còn lại một chút dầu thoi, có gì ăn ngon.” Trương thị thành thật nói.

“Thế nào không thể ăn, chúng ta đều có nửa năm không ăn sủi cảo rồi. Chẳng qua là ít một chút, chia ra một người một viên cũng không đủ. Còn không có nếm ra được cái vị kia, đã hết rồi. Tứ thẩm à, ta nhìn thấy Mạn Nhi hái được hai trái bí đỏ, các người gói được chắc không ít sủi cảo a, cũng ăn không hết, đem cho một cái chén, thưởng cho cháu nhỏ của ngươi ăn, ngươi xem hắn đang thèm đây này.” Hà thị liền đem Lục Lang đẩy ra.

Trương thị không thích nghe những lời Hà thị nói, nhưng mà nàng nhìn thấy Lục Lang liền mềm lòng.

“Mạn Nhi, con xem còn có sủi cảo hay không. Còn thì cho Lục Lang.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.

Trương thị tính tình mềm mại, sĩ diện, đụng phải Hà thị da mặt dày như vậy, chỉ có thể chịu thiệt. Cũng may Trương thị còn biết hỏi ý kiến Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi trong lòng tức giận. Nếu như nói là cho Lục Lang mấy viên sủi cảo ngược lại chẳng có gì, nhưng mà nàng không thể chịu được tính tình của Hà thị này, nếu không về sau sẽ không có ngày an bình.

“Mẹ, sủi cảo còn ah, nhưng mà rất ít, vì chia bớt đi biếu gia cùng nội, ta cùng Tiểu Thất đều chưa được ăn no.” Liên Mạn Nhi liền oán trách Trương thị.

Trương thị đương nhiên biết rõ còn sủi cảo, nhưng Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng cũng không thể làm trò trước mặt người ngoài mà không chừa mặt mũi cho con cái của mình.

“Nhị tẩu, người xem cái này…” Trương thị có chút áy náy mà nhìn Hà thị.

Trương thị như vậy, Hà thị đã hiểu ý rồi.

“Tôi nói tứ thẩm, thẩm trước kia không phải là người như thế, thế nào từ lúc ra ở riêng, liền nhẫn tâm như vậy rồi, các ngươi toàn được ăn uống ngon miệng, liền nhẫn tâm để cho chúng ta nhìn thấy…” Hà thị hờn dỗi nói.

“Nhị thẩm, nói cái gì, cái gì mà bảo mẹ ta lòng dạ độc ác.” Liên Mạn Nhi lập tức giận tái mặt: “Nhị thẩm, thẩm mới thật là lòng dạ ác độc đấy. Lục Lang là con ruột của thẩm, thẩm thực thương đứa con, mà có tiền mua mấy lượng bạc phấn son thoa trên mặt, nhiêu đó cũng đủ mua hơn nửa phiến thịt heo, để cho bọn Lục Lang ăn đủ.”

Ánh mắt của mọi người liền nhìn ở trên gương mặt trắng như tuyết của Hà thị.

“Ai u, ngươi đứa nhỏ này, ngươi còn quản ta thoa hay không thoa phấn sao.”

“Nhị thẩm, thẩm có thoa hay không thoa phấn ta mặc kệ, cũng không biết trong lòng bọn Lục Lang nghĩ thẩm như thế nào. Có điều, mẹ ta không có làm gì trêu chọc đến thẩm, thẩm không có việc gì thì đừng đụng đến mẹ ta, chúng ta đây không chào đón thẩm.”

Liên Mạn Nhi nắm lấy cây chổi lên, bắt đầu quét ra.

“Tôi nói Tứ thẩm, thẩm còn không quản Mạn Nhi…” Hà thị đành phải đứng lên, cũng không chịu từ bỏ ý đồ.

“Nhị thẩm, phấn son này thẩm đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nội nhất định rất muốn biết.” Liên Mạn Nhi ôn hoà mà nói.

Hà thị tức thời mất hết khí thế, hầm hừ mà lôi kéo Lục Lang bỏ đi.

“Mạn Nhi sao lại nóng nảy, nhưng lại làm mích lòng bà ta.” Trương thị nói.

“Sợ làm mích lòng bà ta, chúng ta cũng không cần sống rồi. Đây là chính bà ta tự tìm, không muốn đắc tội bà ta, nếu quá dễ dàng, chúng ta đem thịt của mình cắt cho bà ta ăn, chỉ sợ người ta ăn xong quệt quệt mồm, còn nói thịt chúng ta khó ăn.” Liên Mạn Nhi nói.

“Mẹ, con xem với loại người như Nhị thẩm, phải giống như Mạn Nhi mà đối phó như thế.” Liên Chi Nhi tỏ vẻ ủng hộ Liên Mạn Nhi.

“Đúng, không thể chiều theo tính tình này của bà ta được.” Ngũ Lang nói.

“Về sau chuyện như vậy, đều giao cho chúng ta a, nương người cũng đừng quản.” Liên Mạn Nhi nói.



Cuối thu khí sảng(1), Liên gia thu vào tới cao lương(2), hạt kê, đậu phộng đều đã đem phơi khô, Liên lão gia tử quyết định bắt đầu đập, cùng người trong thôn thương lượng xong, dùng chính là sân tuốt ngũ cốc ở đầu thôn (ta hiểu là nơi tập trung cao lương lại để tiến hành công đoạn đập, tuốt mà không biết có đúng không nữa 0_0), sân tuốt ngũ cốc này là của chung ở Tam Thập Lý doanh tử, nên mọi người hiệp thương(3) luân phiên sử dụng.

Trước tiên là đập cao lương. Đem một xe lại một xe cao lương mà vận chuyển đến sân tuốt ngũ cốc, mở ra cao lương đã bó lại, trải đều lên ổ rơm trên mặt đất, sau đó dùng trục cán đá nghiền qua nghiền lại, làm cho hạt cao lương theo bên trên rơi ra, đồng thời đem xác cao lương tách khỏi hạt. Trục cán đá có loại hai trăm cân, có loại một trăm cân, nhẹ nhất cũng là năm mươi cân, trục cán càng nặng, một lần nghiền qua diện tích lại càng lớn. Trong nhà có trâu ngựa, dùng trâu ngựa kéo xung quanh trục cán, không đủ trâu ngựa, sẽ cần sức người.

Liên gia chính là dùng sức người, đây tuyệt đối là công việc tốn sức, cũng là phân ra mấy người một tổ để làm.

Đây là đập, kế tiếp còn có một quá trình cùng nhau làm việc gọi là rê thóc.

Hạt cao lương sau khi tuốt ra cùng xác cao lương xen lẫn một chỗ, không có cách nào tách ra từng hột, sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của gió, đến đem xác cao lương có phần nhẹ hơn so với hạt cao lương tách ra.

Công cụ rê thóc là cào gỗ, trái ngược với việc tuốt, rê thóc chính là kỹ thuật sống.

Người rê thóc tốt nhất Liên gia chính là Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín, bởi vậy Liên Thủ Tín không cần đi kéo trục cán, chỉ cùng Liên lão gia tử rê thóc. Liên Thủ Tín cầm trong tay cào gỗ bốc lên một nhúm hạt cao lương, đón gió mà giơ cao lên khỏi mặt đất, nhằm mục đích đem hạt cao lương rơi vãi ra thành hình quạt hơi mỏng, sau đó lực gió kia sẽ đem xác cao lương, bụi đất các loại lẫn lộn cùng hạt cao lương tách ra, rơi về phía sau, hình thành hai đống phân biệt rõ ràng.

(Aiz, mình điên lên mất với cái đoạn về vụ rê thóc. Theo mình hiểu là như thế này, Liên Thủ Tín sẽ dùng cái cào gỗ, quơ một mớ cao lương hạt xác lẫn lộn lên cao theo hướng gió, gió sẽ thổi mấy cái hạt cao lương rơi xuống xung quanh, phần còn lại thì LTT dùng sức lắc mạnh cái cào gỗ về 1 hướng khác là cái đám xác, bụi đất v…v rơi xuống ở một bên, tách thành hai phần riêng biệt)

Việc này quả thật rất bẩn, bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút, hoặc là hướng gió có chút thay đổi, liền đem xác cao lương cùng tro bụi thổi che đầy hết cả mặt và người. Vì tình trạng này, Liên Thủ Tín phải đội một cái mũ do Trương thị dùng vải thô chụp lại, gọi là mũ trùm đầu, loại mũ này không những có thể trùm đầu, đồng thời phía dưới vẫn làm việc bình thường, rất giống mũ có màn che mỏng của trẻ con, cổ cũng được bảo hộ chặt chẽ, không chỉ có thể phòng ngừa xác cao lương, tro bụi làm dơ tóc, mà còn có thể ngăn chặn những thứ này theo cổ áo đi vào trong quần áo.

Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang ở bên cạnh trợ thủ, phụ trách dùng xẻng đem hạt cao lương gom vào trong bao bố.

Còn có cái vài hộ khác đã ở chỗ sân tuốt ngũ cốc làm việc, thừa dịp lúc nghỉ ngơi, hai tỷ muội Xuân Yến cùng Xuân Ni chạy tới nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi.

“Mạn Nhi, nhà ngươi lấy nho dại cất rượu à?” Xuân Yến liền hỏi Liên Mạn Nhi.

Trong nông thôn không có gì bí mật cùng riêng tư cả.

“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi thống khoái mà thừa nhận.

“Thật có thể cất ra rượu sao?” Xuân Ni liền hỏi.

“Hẳn là có thể a.” Liên Mạn Nhi mập mờ nói nước đôi. Kỳ thật trong lòng nàng là thật khẳng định, bởi vì kiếp trước mỗi khi mùa thu đến, trong nhà nàng đều mua về rất nhiều bồ đào để cất rượu, cơ hồ chưa từng có thất bại qua.

” Nhà Hà Lão Lục ở Tây thôn đấy, không biết từ đâu mà chuẩn bị rất nhiều nho dại, nói là muốn cất rượu.” Xuân Yến thần bí nói.

“Đây không phải là nhà lão cậu của Lục Lang sao?” Liên Chi Nhi giật mình nói.

“Còn nói là nhà các ngươi cất rượu, là học theo bọn họ đấy.” Xuân Ni nói.

“Bọn họ nói bậy, nhất định là Nhị bá mẫu cùng Tứ Lang học trộm chúng ta, dạy cho lão cậu hắn rồi.” Ngũ Lang cả giận nói: “Ta đi nói cho Gia.”

“Ca, đừng đi.” Liên Mạn Nhi ngăn lại Ngũ Lang.

“Mạn Nhi, vì sao không cho ta đi.” Ngũ Lang hỏi.

“Đi cũng vô dụng, gia còn có thể đem gì đó của nhà người ta tịch thu sao?” Liên Mạn Nhi nói.

Ngay tại lúc này đi cáo trạng Liên lão gia tử, cũng không thay đổi được sự thật. Hơn nữa, nàng rất khẳng định, quá trình thêm đường trắng trong khi cất, Hà thị bọn hắn căn bản cũng không biết. Rượu cất ra không có thêm đường trắng, không chỉ khẩu vị chênh lệch, hơn nữa căn bản là không cách nào bảo tồn được trong thời gian dài.

“Ta không cam lòng.” Ngũ Lang nói.

“Ca, ca cứ chờ xem, bọn họ cất rượu, chính mình kiếm không được tiền, lại có thể giúp chúng ta kiếm được một khoản tiền đáng kể.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Ngũ Lang.

Ngũ Lang giật mình.

Liên Mạn Nhi liền cười hì hì, không chịu nói thêm gì nữa.

“Có xe ngựa vào thôn kìa.” Xuân Ni đột nhiên hô.

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy hai cỗ xe ngựa chạy tới cửa thôn.

“Hình như là Liên Hoa Nhi nhà ngươi trở về rồi.”