Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 544: Lừa dối




Hai anh em Ngô gia đến tửu lâu Liên kí ở huyện thành làm công là Ngô Ngọc Quý và cháu của hắn là Ngô Ngọc Xương, đều là người thuộc Ngô gia. Tính ra bọn họ là họ hàng của Chu thị, nên cùng Liên gia có chút ít quan hệ thân thích. Vì vậy, Liên lão gia tử không hỏi Vương Tiểu Tam, không hỏi cháu của Vợ Xuân Trụ mà lại hỏi đến việc hai người bọn họ làm công trong huyện thành trước cũng là hợp tình hợp lý.

Có điều, Liên lão gia tử chỉ biết Liên Thủ Tín đem hai người đó đến huyện thành làm công, còn cụ thể là sắp xếp làm việc gì trong cửa hàng thì ông ấy cũng không biết.

“Mấy ngày vừa rồi, nghe nói là làm cũng không tệ lắm.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên lão gia tử, “Lúc còn ở nhà, hai người đó đặc biệt nhân nghĩa, cũng chịu khó. Đến chỗ nào cũng làm được việc cả.”

“A.” Liên lão gia tử ánh mắt liền lóe lóe, nói “Vậy thì tốt… Rốt cuộc cũng là thân thích, lại ở cùng một thôn. Vẫn phải để ý người ta một chút. Bọn nhỏ đó cũng biết chừng mực, ở bên ngoài làm việc cũng không dễ dàng. Ngày trước ta còn ở bên ngoài làm chưởng quầy, cũng gặp nhiều tiểu nhị, lúc bọn họ mới vào làm việc trong cửa hàng, việc gì cũng không hiểu. Nhưng cái gì cũng đều từ từ mà học được, dần dần sẽ hiểu chuyện. Khi các tiểu nhị trong cửa hàng đã trưởng thành, cả đời đều nhớ cửa hàng đấy.”

“Cha, cái này con đã tính rồi. Vương chưởng quầy bên đó, và Vương chưởng quầy đang làm ở tửu lâu đều là người một nhà, đều là người tốt. Nên bầu không khí làm việc là quan trọng nhất. Nên khi con dẫn người vào làm công, còn phải để Vương chưởng quỹ nhìn mặt, nếu người này đúng là người nhân nghĩa thì hắn mới cho vào làm việc.” Liên Thủ Tín liền nói.

Nghe lời Liên Thủ Tín nói…, Liên lão gia tử không lập tức tiếp lời mà nhìn thật sau Liên Thủ Tín một cái.

Liên Mạn Nhi ngồi men theo kháng, cùng Ngũ Lang lén trao đổi một ánh mắt. Trong lòng hai anh em không khỏi cười thầm. Lời Liên Thủ Tín nói là thật. Hơn nữa hắn không phải hoàn toàn là người có tính tình rộng lượng để nói tốt cho người ta. Nói cách khác, mặc dù an bài công việc không tồi cho hai người của Ngô gia, nhưng Liên Thủ Tín lại không nghĩ là mình đang kể công, mà chỉ nói là hai người huynh đệ đó là người tốt, hơn nữa Vương chưởng quỹ cũng là người tốt.

Hẳn là Liên Thủ Tín không nhìn thấu được tâm ý của Liên lão gia tử. Nhưng hắn là người ăn ngay nói thật, trong lúc vô tình lại ngăn chặn lời định nói của Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử rất buồn bực. Hiện tại trong lòng ông ấy nhất định đang hiểu lầm rằng có phải Liên Thủ Tín đã đoán được tâm ý của ông ấy nên cố ý nói như vậy hay không?

Liên lão gia tử không tiện mở miệng nói lại chuyện đó, nhưng không phải là không có người khác nói thay.

“Tứ thúc,” người mở miệng chính là Liên Kế Tổ. “Thúc hãy nhìn xem điều kiện sống hiện tại của nhà chúng ta. Cháu là trưởng tôn (cháu đích tôn), cháu phải làm việc nuôi cả nhà. Cháu đi lao động cưỡng bức về còn không biết phải làm gì để sống. Tứ thúc, nếu không, thúc cũng cho cháu vào làm việc trong cửa hàng ở huyện thành đi… cháu trẻ tuổi, dù gì cũng đã đọc sách mấy năm, dạ…làm gì…làm gì để sống cháu cũng có thể làm.”

Liên Kế Tổ muốn đi đến cửa hàng ở huyện thành để làm việc!

Liên Thủ Tín không khỏi cảm thấy kinh hãi nhìn Liên Kế Tổ một chút, rồi lại nhìn sang Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử không nói gì, sắc mặt có mấy phần bí hiểm.

“Kế Tổ này…” Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử không tỏ thái độ gì, liền theo ý thức nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi một cái. Về chuyện này, thật ra hắn không cần nhìn Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi, vì người một nhà đã sớm thương lượng xong rồi.

“Cha, người cho con ý kiến đi?” Liên Thủ Tín liền hỏi Liên lão gia tử.

“A…, Kế Tổ đã nói lời này với cha rồi,…Lão Tứ,con nghĩ sao?” Liên lão gia tử không tỏ thái độ trực tiếp, ngược lại, lại đem quả bóng này đá cho Liên Thủ Tín.

“Nếu cha nói chuyện này ra sớm hơn một chút thì tốt rồi. Hiện tại…trong cửa hàng đã thuê đủ người làm rồi. Kế Tổ đến đó sợ không kiếm được việc gì làm ở đấy đâu.” Liên Thủ Tín liền nói.

Đây chính xác là cự tuyệt rồi.

Trên mặt Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều lộ ra vẻ thất vọng.

Liên Mạn Nhi không khỏi nghi ngờ. Liên Kế Tổ muốn vào cửa hàng ở huyện thành để làm việc, có phải là thủ thuật che mắt kẻ khác hay không? Bây giờ họ đang ở Tam Thập Lý Doanh tử, nhất cử nhất động đều không được tự do, muốn một mình vào huyện thành càng khó khăn. Nếu được nhận vào làm công trong cửa hàng ở huyện thành, thì việc đi tìm Liên Hoa Nhi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu vậy, Liên Mạn Nhi vẫn không tin, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ sau khi bị quản chế bởi cường đại ngoại lực lại có thể làm việc đàng hoàng, sống một cuộc sống nông dân bình thường.

“Khụ Khụ…” Lúc này, đột nhiên Liên Thủ Nghĩa ho khan hai tiếng làm thu hút ánh mắt của mọi người.

“Cái này…Ta muốn nói hai câu a.” Liên Thủ Nghĩa đang ngồi trên ghế dài, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình thì dịch chuyển cái mông, ưỡn ngực, tựa hồ như muốn gia tăng sự hiện hữu của mình lên một chút, sau đó mới nói tiếp, hắn còn giơ tay xoa xoa lỗ mũi, phát ra tiếng hít thở vang dội.

Liên Mạn Nhi có chút buồn cười. Động tác này của Liên Thủ Nghĩa nhìn thật quen mắt, là Tứ Lang và Lục Lang trước khi nói chuyện cũng thường làm động tác như thế.

Trong trí nhớ Liên Mạn Nhi, Liên Thủ Nghĩa trước kia là một kẻ rất giả tạo muốn làm vui lòng người khác. Mà những loại động tác dư thừa này cho thấy trong lòng hắn chắc là không được tự tin.

Nghĩ lại cũng thấy rằng, sau khi từ Thái Thương trở về, ở Thượng phòng bên này khi có việc gì, ngoài Liên lão gia tử và Chu thị, thì cũng là Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ nói chuyện. So với ngày trước, Liên Thủ Nghĩa ít nói đi nhiều, nhưng nhiều hơn việc nhìn sắc mặt người khác.

Đây là do được dạy dỗ khi còn ở trong đại lao đây mà.

“Lão Tứ a, chúng ta là huynh đệ, cha mẹ chúng ta đều ngồi kia. Bọn ta bây giờ đúng là hổ lạc đồng bằng a….(nơi hổ thường sống là rừng núi, khi hổ lạc xuống đồng bằng thì sẽ sống không quen và gặp rất nhiều khó khăn và cực khổ, không thể tung hoành ngang dọc như khi còn ở rừng núi nữa. Ý của Liên Thủ Nghĩa ví bọn họ đang lâm vào tình trạng giống con hổ đó)…” Khi nói, Liên Thủ Nghĩa rõ ràng là đề cao âm cuối lên.

“Chớ có nói hươu nói vượn!” Liên lão gia tử cực kì nhanh quay sang nhìn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi một cái, rồi lập tức trách mắng Liên Thủ Nghĩa, “Mày mà là cọp à. Còn ở nơi này mà ba hoa nữa hả? Theo những loại người kia mà bợ đỡ, học những thứ không đâu vào đâu. Sau này, muốn nói cái gì mà chính bản thân cũng không hiểu, đừng có thuận miệng mà nói ra bên ngoài như vậy.”

“Lão Tứ, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, hắn là kẻ ngu dốt. Trong mồm chó nhả không ra răng ngà đâu.” Sau đó, Liên lão gia tử lại hướng về phía Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi nói.

Liên Thủ Nghĩa thật vất vả mới khua tinh thần lên được một chút, liền bị Liên lão gia tử đâm một cái, tinh thần hắn lại quắt xuống gần hết.

“Bây giờ, người hai phòng bọn ta đều gặp rủi ro rồi. Lão Tứ, bây giờ đệ lại sống khá giả hơn. Lần này, chúng ta không chìa tay mượn đệ cái gì nữa. Chỉ là nhờ đệ an bài việc làm cho thôi. Chúng ta bỏ sức ra kiếm tiền, không phải là vì hiếu kính cha mẹ à. Nhị tẩu định đệ đến làm việc chỗ các người. Vợ của đệ lại đuổi trở về. Hiện tại, Kế Tổ muốn đến chỗ đệ làm việc, đệ lại ngăn trở. Hai người kia còn không phải là thân thích gì, thì đệ lại cho vào làm việc. Giờ đụng đến bọn ta,đệ liền…đệ liền một chút tình cảm cũng không có a.”

“Lão Tứ a, không phải là ca nói đệ, trước kia đệ không phải là người như vậy. Mà bây giờ đệ kiến cho tâm của ca nguội lạnh rồi. Đệ nhìn cha mẹ chúng ta xem đều không nói gì mà chỉ chờ đệ quyết định thôi.”

“Nhị ca, huynh đừng nói như vậy a.” Liên Thủ Tín vội nói. “Huynh đã quên việc hai….”

“Khụ Khụ…” Liên Mạn Nhi dùng tay che miệng, ho khan hai tiếng.

Liên Thủ Tín lập tức đem câu chuyện dừng lại.

“Nhị bá, muốn làm việc kiếm sống, nhưng cũng phải làm những việc sao cho thích hợp mới được.” Ngũ Lang liền nói, “Người cũng nói phải tự bản thân bỏ công bỏ sức làm ra tiền đấy thôi. Nhị bá, chí khí này của bá chúng ta rất bội phục. Nhưng chúng ta bên kia không có việc thích hợp với bá. Cho dù bá có đi làm bên đó, nhưng lại không có thích hợp để làm nuôi sống được mình. Vậy thì không trúng với ý của Nhị bá rồi. Hơn nữa, để cho người mười dặm tám thôn (ý là mọi người khắp nơi) biết được cũng không nên. Nhị bá, người muốn đem vết nhơ ở Thái Thương tẩy sạch thì phải hạ quyết tâm.”

“Dục tốc bất đạt. nếu trong lòng quá nóng nảy, thì có thể sẽ xử lý không tốt mọi việc. Ông nội, người nói xem có phải không?” Ngũ Lang quay đầu nhìn Liên lão gia tử, nói.

Liên lão gia tử đáp một tiếng không rõ ràng.

“Ông nội, mọi người gần như đã tập trung đầy đủ cả, vậy con cũng muốn đem lời trong lòng nói ra. Thuốc đắng dã tật, lời nói thật là lời khó nghe, con nói lời này có thể không dễ nghe, nhưng tuyệt đối là lời nói khuyên thành thật.” Ngũ Lang ngồi thẳng trên ghế, nghiêm nghị nói.

“Ở Thái Thương bên đó, Đại bá và Nhị bá không tuân theo luật pháp, đã vậy còn xâm hại đến dân chúng. Nói trời oán người giận cũng không quá một chút nào! Chúng ta dù cách vài trăm dặm, cũng không phải là tin tức không truyền đến, mà người mười dặm tám thôn của chúng ta đều biết rất rõ ràng. Người ngoài nhìn Đại bá và Nhị bá bằng ánh mắt nào? Ông nội, người thường nói Liên gia chúng ta có danh tiếng tốt, giờ đã bị phá hủy rồi!”

“Chính là bị hủy trong tay Đại bá và Nhị bá đấy!” Nói đến đây, Ngũ Lang căm tức nhìn Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa có chút co rúm lại. Bình thường, thái độ của Liên Thủ Tín vẫn ôn hòa, đột nhiên phải đối mặt với việc Ngũ Lang phát uy, nghiêm nghị chất vấn, bọn họ đều rất kinh ngạc, thậm chí khiếp đảm.

Liên Mạn Nhi ngồi trên giường cũng có chút hồi hộp.

Có Ngũ Lang giỏi như vậy, sau này, hắn là đương gia chèo chống nhà cửa, nề nếp gia đình mới thật biến chuyển đây.

Liên lão gia tử ngồi trên giường gạch thở dài, không nói chuyện.

“Đừng nghĩ rằng đi lao động bắt buộc một chuyến là có thể đem danh tiếng nhà ta cứu vãn xong rồi chứ? Đại bá, Nhị bá, hai người muốn sau này sống được thì phải có một mục tiêu. Mục tiêu này không phải nói mọi người có cái ăn cái uống là xong, không phải là muốn không làm mà hưởng phúc là được. Hai người phải nghĩ biện pháp đem danh tiếng Liên gia đã bị phá hủy gây dựng lại!” Ngũ Lang vừa nói, liền hỏi Liên lão gia tử, “Ông nội, nội nghĩ xem lời con nói có đúng không?”

“Đúng.” Liên lão gia tử liền gật đầu. Ngũ Lang nói đến danh tiếng Liên gia, cũng chính là cảm xúc mẫn cảm nhất trong lòng ông. Thứ ông ấy coi trọng nhất chính là cái này. Lúc Thượng phòng từ Thái Thươngtrở về, Liên lão gia tử rất đau lòng, hối hận. Danh tiếng của chính ông và Liên gia đã bị phá hủy rồi. “Ngũ Lang, con nói rất đúng a.”

“Muốn làm cho người ta thay đổi cách nhìn về hai người thì phải đem danh tiếng đã bị hủy xây dựng lại, đem mặt mũi nhặt lên lần nữa, việc chọn nhẹ sợ nặng, muốn dựa vào người khác là không thể nào làm được. Ông nội ta vì sao không để cho Đại bá đi huyện thành tìm Tống gia là vì đạo lý này…Chuyện này, Đại bá và Nhị bá phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Đời này, chưa nói là phải nằm gai nếm mật, nhưng hành động cũng không khác nhau lắm. Cả đời hai người không được thì đời Kế Tổ ca phải tiếp nhận, nếu vẫn không được thì còn đời đời sau nữa.”

“Muốn cho người ta thay đổi cách nhìn với Liên gia chúng ta, thì từng bước đi đều phải đi trên con đường thực tế này. Muốn có kim thì phải có công mài sắt.” Ngũ Lang nói câu cuối cùng.

“Ca con nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi mắt sáng như sao lập tức quay đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt của Liên lão gia tử cũng lóe lên kích động.