Nghe Liên Hoa Nhi nói vậy, Liên Mạn Nhi liền hiểu chị ta muốn làm gì. Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng rồi nhìn Liên Hoa Nhi không nói gì, từ
chối cho ý kiến.
Liên Hoa Nhi một khi đã quyết định tới đây thì đương nhiên sẽ không
chỉ vì Liên Mạn Nhi tỏ ra lãnh đạm mà đã chịu lui bước. Liên Hoa Nhi vừa thành khẩn nói vừa dò xét Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, có câu một nét bút
không viết được hai chữ Liên. Chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, phải
giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Không có lý nào không giúp đỡ lại đi phá
nhau. Ở trong nhà đã như vậy, sau này mọi người đi ra ngoài cũng là như
thế.”
Khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi dâng lên một tia cười lạnh: “Hoa
Nhi tỷ, trí nhớ tỷ thật là tốt. Vậy hẳn tỷ cũng nhớ rõ khi chúng ta nói
chuyện này ngoài tỷ và muội thì còn có ai? Vì sao muội lại phải tìm tỷ
nói chuyện?”
Thế giới này luôn có một loại người như vậy. Lúc nàng ta chiếm ưu
thế, nàng ta sẽ không để người khác vào trong mắt, tìm mọi cách chèn ép, lợi dụng ngươi. Mà khi nàng ta rơi xuống hoàn cảnh khó khăn thì lại rất nhanh chóng lựa chọn quên sạch những việc ác nàng ta đã làm trước kia,
ngược lại còn muốn dùng đạo đức, thân tình, đạo lý những thứ nàng vốn
dẫm dưới chân để ước thúc ngươi, yêu cầu ngươi. Hết thảy đều vì lợi ích
của chính nàng ta. Những vật khác, người khác, chuyện khác hết thảy đều
chỉ là công cụ mà thôi.
Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, ánh mắt Liên Hoa Nhi lóe lên một cái. Nàng ta làm sao lại không nhớ rõ khi đó mình bị Liên Diệp Nhi đánh như thế
nào, chật vật như thế nào. Chỉ vì để có thể thuận lợi xuất giá, nàng ta
mới chịu tạm thời nhịn xuống.
Liên Hoa Nhi nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi cẩn thận nói: “Mạn Nhi, chuyện đã qua… Diệp nhi cũng không tức giận nữa. Chúng ta là tỷ muội, muội
cũng đừng mang thù. Nếu không thì ta nhận lỗi với muội. Mạn nhi, muội
cũng thấy sau đó, tỷ không có làm gì khác. Lời của muội, tỷ vẫn nhớ
trong lòng. Tỷ cũng muốn có thể giúp đỡ muội cùng Diệp nhi nhưng phải
cái quy củ Tống gia quá nghiêm. Tỷ cũng chỉ là một con dâu mới vào cửa,
phải đứng vững ở trong đó đã mới có thể nghĩ tiếp được.”
Liên Mạn Nhi cũng sẽ không bị mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt đơn giản như
vậy làm cho hồ đồ: “Vậy chuyện vay nặng lãi kia thì tế nào? Không phải
chính tỷ đáp ứng tỷ mượn tiền, chính tỷ trả. Sau đó lại khất nợ không
trả, xém chút nữa hại chúng ta tan cửa nát nhà, đây không phải là chuyện tỷ làm sao?”
Liên Hoa Nhi mấp máy miệng. Mặc dù có chút bất an nhưng nếu nàng ta
đã quyết định tới đây thì đương nhiên những chuyện này đã có chuẩn bị kỹ càng. Liên Hoa Nhi giơ tay áo lên che mặt, miệng khóc ô ô, nức nở nói:
“Khi đó cũng không phải là tỷ không biết xấu hổ như muội nói đâu Mạn
Nhi. Trong lòng tỷ cũng rất khổ sở nhưng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Tỷ có biện pháp gì chứ, ai bảo đó là cha mẹ ruột của tỷ cơ chứ.”
Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, trong lòng tò mò không biết Liên Hoa Nhi định lấp liếm bao biện chuyện cố ý trốn nợ vay nặng lãi kia thế nào.
Liên Hoa Nhi ai oán hai tiếng mới bỏ tay xuống. Vành mắt có chút sưng đỏ lên thật sự giống như là vừa mới khóc xong vội lau khô.
“… Số tiền kia tỷ đã sớm đưa cho cha mẹ tỷ, còn dặn dò họ nhanh chóng trở về cũng đừng đợi đến hạn chót. Sớm đem trả ngày nào thì cũng cho
ông nội yên tâm ngày ấy. Sắp xếp xong xuôi, tỷ cũng không hỏi lại chuyện đó nữa, cho đến lúc muội tới huyện thành tìm tỷ, tỷ mới biết bọn họ vậy mà không hề mang tiền về trả nợ.”
“Tỷ khi đó vừa tức vừa cuống. Nhưng phận làm con có thể làm gì được.
Tỷ không thể đem chuyện này nói ra trước mặt muội, cũng không thể nói
tiền này tỷ đã trả, sẽ mặc kệ nhà ta. Cuối cùng còn không phải là tỷ vẫn phải lấy vốn riêng của tỷ phu muội ra trả vào đó sao? Vì chuyện này,
sau đó tỷ còn gặp phải bao chuyện phiền phức.”
Vậy mà Liên Hoa Nhi có thể đem chuyện này đổ hết lên đầu Liên Thủ
Nhân và Cổ thị, phủi sạch tội lỗi trên người mình. Không những thế, theo câu chuyện của Liên Hoa Nhi nàng ta còn phải chịu ủy khuất, thật là một người tốt vĩ đại, một người con gái hiếu thuận vô cùng.
Liên Mạn Nhi liếc xéo Liên Hoa Nhi nói: “Hoa nhi tỷ, bây giờ tỷ nói
vậy nhưng lúc đó đại bá cùng đại bá mẫu cũng không nói như vậy. Hơn nữa, Hoa nhi tỷ, tiền kia là tỷ mượn, chúng ta ai cũng không tiêu lấy một
văn. Nghĩ cách trả thế nào, thì đó cũng là trách nhiệm của tỷ. Chúng ta
vì tỷ mà chịu bao vất vả chẳng lẽ tỷ còn muốn chúng ta cảm kích tỷ?”
Liên Hoa Nhi vội xua tay: “Không, không phải. Tỷ chỉ muốn đem chuyện
này nói rõ ràng một chút, tránh để muội hiểu lầm tỷ mà thôi. Còn tiền
nợ, đương nhiên là tỷ phải trả. Trong lòng tỷ rất cảm kích mọi người,
nhất là tứ thúc cùng tứ thẩm. Tứ thúc cùng tứ thẩm đều là người tốt, có
sở trường, đừng nói là ở trước mặt người ta, cho dù là sau lưng , cũng
không ai nói ra nói vào tiếng gì, đối với người nhà lại càng rộng lượng
tha thứ.”
Có sở trường là thổ ngữ Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng không phải là ý tứ có ưu điểm mà là nói người có hàm dưỡng, sẽ không tính toán chi li
chuyện nhỏ, ý tứ là người đáng để kết giao, chung đụng lâu dài.
Liên Hoa Nhi liền cười nói tiếp với Liên Mạn Nhi: “Đều nói là ở hiền
gặp lành, nhìn tứ thúc, tứ thẩm bây giờ không phải là đã nhận được hồi
báo rồi sao. Mạn nhi, nhìn cuộc sống hiện tại của nhà muội, lại còn Ngũ
lang, tương lai chắc chắn có thể thi đậu tú tài. Đây đều vì nhà muội là
người tốt nên mới có phúc như hôm nay a. Bây giờ đã có cuộc sống như
vậy, những chuyện đã qua, Mạn nhi muội cũng đừng để mãi trong lòng nữa.”
Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Hoa Nhi một cái. Hộ nông dân thông thường gặp phải tranh cãi lớn, đến lúc quá nghiêm trọng không thể tự giải
quyết sẽ mời người tới hòa giải.Mà những lời Liên Hoa Nhi vừa nói về
nhân quả tuần hoàn báo ứng chính là những lý lẽ mà rất nhiều người muốn
mang ra lấy làm lời khuyên giải người khác.
Liên Hoa Nhi lần này đúng là hết sức hạ thấp mình. Đầu tiên là khen
tặng một phen, đem người nhà Liên Mạn Nhi nâng lên chín tầng mây, sau
lại dùng tuyệt chiêu của người hòa giải để Liên Mạn Nhi bất kể có hiềm
khích gì trước đây cũng nên hoàn tha thứ cho nàng ta. Giống như nếu nhà
Liên Mạn Nhi vẫn còn so đo với Liên Hoa Nhi mấy chuyện cũ thì các nàng
không phải là người thiện lương, sẽ không có phúc báo. Giống như các
nàng có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay cũng không phải là kết quả do các nàng cố gắng mà là phúc báo do các nàng bao dung, tha thứ cho Liên Hoa
Nhi.
Quả thực lý lẽ này có sức thuyết phục vô cùng.
Tha thứ cho Liên Hoa Nhi đó là nhà Liên Mạn Nhi rộng rãi bao dung.
Không tha thứ cho Liên Hoa Nhi cũng là chuyện đương nhiên, bình thường.
Liên Hoa Nhi không có quyền gì mà đến yêu cầu nhà Liên Mạn Nhi làm bất
kỳ việc gì.
Liên Mạn Nhi liền cười hỏi Liên Hoa Nhi: “Hoa nhi tỷ, tỷ nói chúng ta là người tốt như vậy cũng chính là thừa nhận tỷ là người xấu? Ở hiền
gặp lành vậy có phải ác giả cũng nên gặp ác báo không/”
Liên Hoa Nhi nhất thời cứng lưỡi, há hốc mồm.
“Mạn nhi, chuyện đã qua, chúng ta hãy để chúng qua đi. Chúng ta là
đường tỷ muội ruột thịt a. Chúng ta náo loạn lên cũng chỉ khiến người
ngoài chê cười. Đối với chúng ta ai cũng không có lợi… Tỷ đã không còn
là người như trước nữa rồi. Tỷ đã biết sửa đổi rồi mà, Mạn Nhi.”
Liên Mạn Nhi vung tay cắt đứt lời nói của Liên Hoa Nhi: “Hoa nhi tỷ,
tỷ nói chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, còn nói đã biết sửa sai. Vậy chuyện tỷ muốn Tam lang cưới Anh Tử có phải là bằng chứng chứng minh rõ ràng tỷ đã biết sửa sai như thế nào? Hoa nhi tỷ, tỷ có thể nói hay lắm
nhưng chuyện tỷ làm khiến chúng ta không thể tin tưởng tỷ.”
Liên Hoa Nhi lần nữa há hốc mồm, cứng lưỡi. Nàng ta không nghĩ tới
tin tức Liên Mạn Nhi tinh thông như vậy, chuyện tình không thành công
như vậy mà cũng có thể biết.
Sau một chút bối rối, Liên Hoa Nhi liền theo bản năng giải thích:
“Chuyện này là có hiểu lầm. Hơn nữa, nhà nhị bá không thể so sánh với
nhà muội được. Nhân phẩm nhà nhị bá sao có thể so sánh với nhân phẩm tứ
thúc, tứ thẩm. Mạn nhi, tỷ muội chúng ta thân cận hơn so với bọn họ rất
nhiều.”
Liên Mạn Nhi híp mắt nhìn Liên Hoa Nhi: “Không biết Nhị bá, nhị bá
mẫu, còn có nhi lang, tam lang mà nghe thấy lời này của tỷ thì sẽ nghĩ
thế nào.”
“Mạn nhi, muội ..” Liên Hoa Nhi nhíu mày, trong lòng vừa gấp gáp lại
vừa tức giận. Nàng ta đã hạ thấp mình như vậy rồi, giải thích nhiều như
thế, vậy mà Liên Mạn Nhi mềm cứng đều không chịu, từng lời từng lời đánh trả lý lẽ của nàng ta, làm cho nàng ta đuối lý.
Liên Mạn Nhi thì đánh giá Liên Hoa Nhi. Nàng biết, Liên Hoa Nhi là
người kiêu ngạo, có thể theo lấy lòng Liên Mạn Nhi lâu như vậy thì hẳn
là chị ta ở Tống gia sống cũng không dễ dàng gì, hơn nữa hiện tại chị ta đang có chuyện quan trọng cần van xin nàng. Mà bây giờ dường như, Liên
Hoa Nhi đã sử dụng hết kiên nhẫn không còn giữ được lớp ngụy trang.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút nói với Liên Hoa Nhi: “Hoa nhi tỷ,
muội cũng không thông minh lắm, lời tỷ nói lại có chút phức tạp. Hay là
tỷ nói thẳng mọi chuyện ra, như vậy mọi người đều bớt việc.”
Liên Mạn Nhi không muốn hòa nhã với Liên Hoa Nhi nhưng đồng thời hiện tại nàng cũng không muốn ép Liên Hoa Nhi đến mức chó cùng rứt dậu. Biện luận, tranh cãi với Liên Hoa Nhi là để cho chị ta biết nhà nàng không
có dễ dàng để cho người khác lừa gạt, hồ lồng, để cho Liên Hoa Nhi biết
thu liễm, không tiếp tục làm cái gì đó mờ ám.
Liên Hoa Nhi đành phải nói: “Mạn nhi, tỷ không phải đã nói rõ ràng
rồi sao. Chúng ta hãy để chuyện đã qua trôi qua đi. Một nét bút không
viết được hai chữ Liên, hai bên cùng giúp đỡ nhau mới là tốt nhất a.
Đừng để người khác nhìn thấy chúng ta xa cách, truyền ra ngoài thật
không tốt.”
Liên Mạn Nhi cười thầm, hôm nay chiêu đãi Liên Hoa Nhi, Liên Lan Nhi
như vậy. Lại có Trương Vương thị nói bóng gió mấy câu như vậy, khiến
Liên Hoa Nhi có tật giật mình, có cảm giác nguy hiểm, lo sợ nên Liên Hoa Nhi mới tìm đến Liên Mạn Nhi hoa ngôn xảo ngữ, nghĩ muốn dỗ dành nàng.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói: “Cái này phải xem tỷ làm như thế nào. Xa cách hay không xa cách, chuyện này cũng khó nói. Không phải chỉ chiêu đãi tỷ mà còn chiêu đãi người khác..”
Liên Mạn Nhi nói đến đây, lại nhìn về phía đại môn nhà mình.
Bên này, Liên Mạn Nhi cùng Liên Hoa Nhi đang nói chuyện, bên kia
đường đã thấy hai bóng người bước rất nhanh tới. Nháy mắt đã tới sau
lưng Liên Hoa Nhi.
“Đây là Hoa nhi phải không?”
Liên Hoa Nhi liền xoay người đến khi thấy rõ là người nào, nàng ta lập tức nhíu chặt chân mày.
Hai người kia lại vui vẻ ra mặt: “Ai nha, đúng là đại chất nữ nhà chúng ta đây mà."