Liên Mạn Nhi nghe thấy Trầm tiểu mập bảo có lời muốn nói với nàng,
không nhịn được cẩn thận nhìn Trầm tiểu mập. Trên mặt Trầm tiểu mập lúc
này có vẻ trịnh trọng, còn có chút khẩn trương.
Tiểu hài tử xấu xa tiểu mập này rất mờ ám, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
Hài người đi tới chỗ gần đó, đứng lại dưới một cây dương thụ.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi, cái đó, lần này ta có thể ra khỏi cửa là bởi vì ta đỗ kì thi huyện.” Trầm Khiêm liền nói.
“Bây giờ nhà của ngươi quản ngươi rất nghiêm sao.” Liên Mạn Nhi bỗng
nhiên tỉnh ra nói. Nhìn Trầm tiểu mập như vậy, nhất định là trong nhà
đặt quy định cho hắn rồi, muốn đạt tới một mục tiêu nào đó mới cho hắn
ra ngoài chơi đùa. “Lần trước Tam ca của ngươi tới, ngươi không đi cùng, có phải do đang ở nhà chuẩn bị thi hay không?”
Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu, thấy mặt Liên Mạn Nhi lộ vẻ đồng tình, liền giải thích một câu, “Không ai ép ta, là tự ta muốn như vậy.”
Liên Mạn Nhi cũng không muốn nói gì, đối với Trầm tiểu mập mà nói, có chí khí, có mục tiêu là một chuyện tốt.
“Chuyện ngươi muốn nói với ta là chuyện này sao?” Liên Mạn Nhi cười
nói, “Ngày đó thấy người nhà các ngươi phái đến, ta còn tưởng ngươi sẽ
tới. Sau đó ngươi không tới, ta liền nghĩ, nhất định là do ngươi có
việc… Chính sự quan trọng hơn, nếu thật sự ngươi bằng tuổi ta, vậy cũng
không thể chơi suốt ngày.”
“Mạn Nhi, ta không lừa ngươi, ta thật sự bằng tuổi ngươi, sinh nhật
của ta còn trước cả ngươi nữa kia. Nếu ngươi không tin, ngươi cứ hỏi Lục ca, nếu không cứ hỏi những người đi theo ta, bọn họ đều biết.” Trầm
Khiêm rất nghiêm túc nói, “Ngươi xem, hiện tại ta còn cao hơn ngươi.”
Lúc Trầm tiểu mập nói như vậy còn làm động tác so chiều cao của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn, bây giờ Trầm tiểu mập cao hơn nàng một
chút. Trên thân cây dương bên cạnh còn có vết cắt từ năm ngoái lúc nàng
đo chiều cao trên thân cây.
Cây nhỏ đang lớn lên, các nàng cũng lớn lên. Vết cắt kia của Trầm
Khiêm vẫn chạm vào đỉnh đầu của hắn. Cây nhỏ và Trầm tiểu mập lớn lên
nhanh như nhau mà vết cắt của Liên Mạn Nhi giờ cao hơn nàng một chút.
Hầu như ngày nào nàng cũng đi qua cây dương này một lần, Liên Mạn Nhi cũng không để ý chuyện này, bây giờ so sánh với Trầm Khiêm, Liên Mạn
Nhi âm thầm nắm tay quyết tâm, không thể ngày ngày ăn ngủ ngủ ăn. Nếu
không nằm đọc sách trên giường gạch, tính toán sổ sách, thêu thùa may
vá, nàng cũng phải vận động một chút. Mặc dù Liên Thủ Tín và Trương thị
không thấp, xem chiều cao của Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất, nàng
cũng không cần lo lắng cho chiều cao của mình. Nhưng mà, không sợ nhất
vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Hiện tại mỗi ngày ta đều làm chính sự, ta không phải đứa trẻ, mỗi
ngày chỉ nghĩ đến chơi.” Trầm Khiêm nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi, rất chân
thành nói, “Nhưng mà, Mạn Nhi, nếu ngươi tới nhà ta, ta sẽ có thời gian
chơi với ngươi. Ta không đùa với người khác.”
Nghe Trầm tiểu mập nói như vậy, Liên Mạn Nhi mới chậm rãi chuyển mắt từ thân cây dương sang mặt Trầm tiểu mập.
Mặt Trầm tiểu mập đỏ hồng. Ánh mắt cũng ngập nước. Mặc dù mặt tiểu
mập không nhiều thịt như lúc còn nhỏ nhưng vẫn trắng mịn nõn nà, véo vào rất sướng tay.
Nhất là vẻ mặt hiện tại của tiểu mập, nhóc béo đáng yêu, rất muốn véo thử.
Trong lòng Liên Mạn Nhi chợt hiểu ra, tay chưa vươn tới, ánh mắt lại mở to.
Chẳng lẽ Trầm tiểu mập thích nàng sao?!
Nhớ lại mấy lần gặp mặt Trầm tiểu mập trước đây. Liên Mạn Nhi cảm
thấy rất có khả năng. Nhưng cái thích của một đứa bé trai, có thể coi là loại thích nào? Bởi vì ở chung một chỗ chơi rất vui vẻ, thích… cái
chủng loại gọi là bạn chơi kia? Xem bộ dáng của Trầm tiểu mập, không
phải chỉ có như thế.
Như vậy, Liên Mạn Nhi không khỏi nhớ tới một câu nói, “Trên tình bạn nhưng chưa phải tình yêu.”
Tiểu hài tử xấu xa trưởng thành sớm, Liên Mạn Nhi hừ một tiếng trong
lòng. Cái gì chưa phải tình yêu, căn bản là không liên quan tới chuyện
người yêu. Tiểu mập mới mười hai tuổi mà thôi.
Liên Mạn Nhi nhếch mày, định răn dạy Trầm tiểu mập một trận. Nhưng
ánh mắt rơi vào mặt Trầm tiểu mập, thấy tiểu mập có chút lo sợ nhưng vô
cùng nghiêm túc, mặt Liên Mạn Nhi lại giãn ra.
Tiểu mập thích nàng, cho dù nàng không thích tiểu mập nhưng tiểu mập
nghiêm túc, hơn nữa cũng không mạo phạm nàng. Tình yêu thuần khiết của
một đứa bé trai, không thể đáp lại cũng không cần tăng thêm vết thương.
Bọn họ cũng sẽ lớn lên, tỉ lệ mà tình yêu say đắm này có thể lớn
thành tình yêu là rất nhỏ. Tình yêu say đắm này có thể lắng lại một cách tốt đẹp thành tình bạn, cũng có thể theo gió bay mất, theo nước trôi đi khi họ lớn lên.
Mà tình huống của nàng và Trầm tiểu mập, Liên Mạn Nhi cảm thấy loại sau có khả năng lớn hơn một chút.
Như vậy liền thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Quyết định như vậy, Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo biểu lộ thái độ thích nàng, nàng tin tưởng, nếu nàng chỉ cần
để ý Hỉ Bảo một chút, cũng không cần đợi tới ngày thứ hai, lão Kim có
thể dẫn người làm mai tới cửa làm mối.
Thái độ của Trương thị và Liên Thủ Tín rất rõ ràng, Liên gia sẽ không thông gia với Kim gia. Cá tính của Hỉ Bảo thẳng thắn, liều lĩnh lại láu táu, Liên Mạn Nhi không hòa nhã với hắn là vì tốt cho hai người, cũng
tốt cho hai nhà.
Tình huống của Trầm tiểu mập lại hoàn toàn khác.
“Mạn Nhi, nhà của ta vừa lớn vừa tốt. Có rất nhiều đồ Mạn Nhi chưa
từng thấy, ngươi thấy rồi chắc chắn sẽ thích… Vườn hoa lớn, còn lớn hơn
cả nhà của ngươi, Mạn Nhi, ngươi đừng nóng giận, ta chưa nói nhà của
ngươi không tốt. Còn có… thiên nga, trắng đẹp hơn ngỗng, còn có thể
bay…” Trầm tiểu mập mặt mày hớn hở nói với Liên Mạn Nhi nhà hắn có đồ gì tốt.
Liên Mạn Nhi mỉm cười lắng nghe.
“Đồ ăn ngon, đồ chơi, đồ đẹp mắt ta có rất nhiều. Mạn Nhi, ngươi tới
nhà ta, ta cho ngươi hết đồ của ta.” Trầm tiểu mập nắm tay lại mấy lần,
lại buông ra, cuối cùng cũng có dũng khí, cầm tay Liên Mạn Nhi lên.
Liên Mạn Nhi kinh ngạc nhìn Trầm tiểu mập, nhưng cũng không lập tức giãy ra.
Mặt Trầm tiểu mập ngày càng đỏ, mắt cũng ngày càng sáng.
“Mạn Nhi, ngươi theo ta về nhà đi. Hai ta ngày ngày ở chung, ngươi
muốn ăn gì, chơi gì, ta đều cùng ngươi. Bọn người Lục ca nói, đã chọn
cho ta phủ bá tước, rất lớn, phòng lớn rất đẹp, hoa viên lớn, chờ ta
trưởng thành là có thể dọn qua đó ở. Mạn Nhi, đến lúc đó hai ta cùng đi, thật tốt.”
Trầm tiểu mập một hơi nói xong liền nhìn Liên Mạn Nhi vô cùng mong
đợi, ánh mắt giống như nếu LiênMạn Nhi gật đầu, hắn lập tức dẫn Liên Mạn Nhi tới nhà hắn.
Chao ôi, tiểu tử xấu xa này, vẫn còn rất xa a.
Liên Mạn Nhi híp mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ tinh nghịch.
“Tiểu mập, ngươi muốn dẫn ta về nhà. Ta nếu đi, thân phận của ta là gì?” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm tiểu mập hỏi.
Một câu nói của Liên Mạn Nhi khiến cho khuôn mặt vốn đỏ bừng của Trầm tiểu mập càng đỏ hơn, cả tai, cổ cũng đỏ lên, Liên Mạn Nhi gần như có
thể cảm giác được nhiệt khí bay lên từ đầu tiểu mập, giống như nếu không cẩn thận sẽ bốc cháy vậy.
Cho dù như vậy, tiểu mập vẫn nắm tay Liên Mạn Nhi không buông.
Tay Trầm tiểu mập lớn hơn tay Liên Mạn Nhi nhiều, bởi vì còn chưa
hoàn toàn thoát khỏi vẻ trẻ con mập mạp, tay hắn vẫn toàn thịt là thịt.
Tay Liên Mạn Nhi bị Trầm tiểu mập giữ chặt không nhịn được giật giật
tay, nàng dùng ngón cái vuốt vuốt mu bàn tay đầy thịt của tiểu mập.
“Mạn, Mạn Nhi, ngươi, ngươi theo ta, trở về,” Trầm tiểu mập lắp bắp
nói, “Hai ta, mãi mãi ở chung, không xa rời nhau. Chúng ta, chúng ta
thành, thành, thành thân!”
Liên Mạn Nhi liền rút tay của mình về, che kín mặt.
“Mạn, Mạn Nhi, ngươi đừng tức giận, ta là thật lòng.” Trầm tiểu mập hoảng loạn nói, cầm cổ tay Liên Mạn Nhi đung đưa.
Liên Mạn Nhi liền di chuyển tay, lộ ra mặt, nhìn Trầm tiểu mập.
Trầm Khiêm cũng nhìn Liên Mạn Nhi, trong mắt của hắn, mặt Liên Mạn
Nhi lúc này cũng đỏ, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, long lanh nước,
khiến cho hắn nhìn mà tim đập không dứt.
Đây là Mạn Nhi thẹn thùng, Trầm Khiêm nghĩ.
Muốn cả đời đều ở cùng một chỗ với Mạn Nhi…, ở chung một chỗ làm cái
gì? Đương nhiên là làm cái gì cũng tốt, nhất định phải chơi thật vui, ăn thật ngon! Lúc này Trầm Khiêm càng thêm quyết tâm.
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi, đã nghĩ thành thân.” Liên Mạn Nhi trêu
chọc nhìn Trầm tiểu mập. “Bé trai, ngồi ngoài cửa, khóc la muốn vợ.”
Trầm tiểu mập há to miệng, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
“Không, không phải.” Không phải cái gì, hắn cũng nói không rõ.
“Ngươi bây giờ có thể làm chủ sao? Đã nói như vậy.” Liên Mạn Nhi
nhếch mày, làm bộ dáng hung ác, “Chờ khi nào ngươi có thể làm chủ, ngươi còn muốn những thứ này không. Hừ, Trầm tiểu mập, lời của ngươi hôm nay
ta nhớ kĩ rồi…”
Đợi đến tương lại, bọn họ đều lớn. Khi đó nếu còn có thể làm bằng
hữu, Liên Mạn Nhi nghĩ, có cơ hội, nàng nhất định dùng chuyện ngày hôm
nay trêu gheo Trầm tiểu mập.
Không biết khi đó, vẻ mặt của Trầm tiểu mập có thể càng thêm đặc sắc hay không.
“Mạn Nhi, ngươi chờ ta, biết, sẽ có ngày đó…” Vẻ mặt Trầm tiểu mập giống như muốn khóc, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
“… Rất mong đợi nha…” Liên Mạn Nhi trừng hai mắt, khi đó, Trầm tiểu mập sẽ trở thành Trầm đại mập, rất mong đợi đấy.
“Tiểu mập, ngươi không giận ta sao.” Một lát sau, Liên Mạn Nhi nói.
“Không có.”
“Vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu sao?” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Ừ.”
Chờ Ngũ Lang và tiểu Thất nhặt được một rổ trứng vịt đầy, bốn hài tử liền trở về.
Liên Mạn Nhi lại dẫn Trầm Khiêm tới vườn rau xanh, hái được một ít cải dầu, cải thìa và đậu hòa lan tươi.
Tiểu mập là một hài tử tính cách không tệ, chỉ một chút thời gian mà
đã khôi phục thái độ bình thường, ít nhất là Liên Mạn Nhi nghĩ thế.
Bọn họ ra khỏi vườn rau xanh, đoàn xe của Trầm Lục đang rẽ vào từ
đường lớn. Bọn người Liên Thủ Tín, Trương thị bận rộn ra đón, Trầm Lục
xuống xe ngựa, trong vòng vây của mọi người quỳ lạy trước cổng chào ngự
ban, sau đó Liên Thủ Tín và Trương thị mời Trầm Lục vào sân.
Trầm Lục ừ, ánh mắt liền rơi vào người Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm.