Liên Mạn Nhi nói muốn viết thư đi Thái Thương, mọi người đều gật đầu
đồng ý, lập tức để bàn lên trên kháng, chuẩn bị tốt giấy và bút mực.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị ngồi ở bên kháng, Liên Mạn Nhi, Liên Chi
Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất còn lại là ngồi vây quanh ở cái bàn, để Ngũ Lang chấp bút đến viết thư.
Phong thư này, như khẩu khí trước đây Ngũ Lang viết, mở đầu là hơi hàn huyên, rồi đi thẳng vào chính đề.
“… Đường huynh Kế Tổ đem tổ mẫu đuổi về, vì tránh đi chúng ta, nhưng
lại đi đường vòng. Tiện đà đem tổ mẫu một mình một người bỏ ở nhà cũ,
vẫn như trước đi đường nhỏ tính chạy vội về Thái Thương. Ít nhiều nhờ bà con làng xóm, chúng ta mới biết được tin tức, tránh cho tổ mẫu một
người ở nhà cũ đông lạnh đói mà chết.”
Đem sự tình đơn giản nói một phen, kế tiếp chính là chất vấn người một phòng Liên Thủ Nhân, Cổ thị ,Liên Thủ Nghĩa, Hà thị.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa hai phòng ở Thái Thương an hưởng phú
quý, anh em bọn họ, lại đưa mẹ ruột Chu thị một mình về quê ở nhà cũ,
cái này là hiếu đạo của bọn họ?
“… Lương tâm ở đâu? Nhân nghĩa ở đâu? Hiếu đạo ở đâu?”
“… Tổ mẫu bò sát tới cửa, ngửa mặt lên trời kêu gọi ông trời đánh sét xuống, lại kêu gọi bà con làng xóm đến nhìn, cửa nhà cũ tụ tập đủ
người, giống như phố xá sầm uất. Nghe nguyên nhân tổ mẫu rời khỏi Thái
Thương về nhà cũ, nghe đều thổn thức, nhóm tôn nhi chỉ có yên lặng.”
“Nay tên Liên gia đã muốn lan xa, mọi người đều biết, tôn nhi mặc dù sớm phân môn, cũng không khỏi hổ thẹn.”
“… Đã lưu lại đường huynh Kế Tổ phụng dưỡng tổ mẫu, chuyện còn lại yên lặng nghe tổ phụ xử lý.”
“Đường huynh Kế Tổ qua cửa mà không vào, phụ thân, mẫu thân thương
tâm rất nhiều. Rốt cục cũng có điều hiểu rõ. Nay Đại bá phụ làm quan,
trong nhà tranh nhau đưa bái thiếp, người người tụ tập, mà phụ thân, mẫu thân vẫn là tiểu dân kiếm ăn ở ruộng đồng như trước, tuân thủ nghiêm
ngặt hương phong cổ sơ. Nhà hai vị bá phụ cùng nhà tôn nhi nay thân phận đã là khác nhau một trời một vực. Làm việc, gia phong cũng không hợp
nhau, phụ thân, mẫu thân cùng tôn nhi cũng không dám trèo cao. Nay người ngoài đàm luận Thái Thương Liên gia, cùng cổng chào Liên gia có khác.
Chính là nói phân biệt rõ ràng, vì tổ phụ hi vọng, vì bá phụ hi vọng.”
Ở cuối thư, mấy đứa nhỏ lại cố ý bỏ thêm một câu. “Vì hậu sự tổ phụ, sau thư nhóm con cháu viết lại những lời dạy bảo của tổ phụ, tạo điều
kiện để Đại bá, Nhị bá, Đại bá mẫu Nhị bá mẫu cùng với chư vị đường
huynh mỗi ngày tụng niệm, đừng quên lời tổ phụ dạy, điều làm người cơ
bản.”
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất thật sự đem chút lời Liên Lão gia tử gởi trong thư dạy Liên Thủ Tín, viết vào sau thư.
Thư viết xong, Ngũ Lang liền đọc cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe một lần.
“Đúng, viết rất tốt.” Trương thị nghe được Ngũ Lang viết trong thư,
nếp sống của nhà các nàng tuyệt đối không giống Thái Thương bên kia,
liền liên tục gật đầu. Thái Thương bên kia một người hai người đều cưới vợ nhỏ. Không học bên kia, cùng bên kia phân rõ giới hạn, đây quả thực
là quá đúng.
Liên Thủ Tín cũng gật đầu.
“Đúng, nội con viết những lời này, là nên cho Đại bá, Nhị bá bọn họ
đều lo mà học. Từng cái chuyện một mà họ làm ra, ta đều thay họ thấy xấu hổ“
Ngũ Lang cầm phong thư, Liên Thủ Tín liền tự mình lấy xe, cùng Ngũ Lang đi trấn trên. Tìm người đưa thư.
Buổi tối, ăn cơm xong, người một nhà ngồi trên kháng đã đốt nóng an nhàn nói chuyện.
“Chuyện của ông nội bọn nhỏ, ta thật là có điểm không thể tin được.” Trương thị đối Liên Thủ Tín nhỏ giọng nói.
“Ta cũng thấy không quá thích hợp, mấy năm nay, ông nội bọn nhỏ không phải người như vậy . Chiều ta đi trấn trên. Thấy có người nói, cũng nói không tin lão gia tử có thể làm chuyện như vậy.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy được, không khỏi co rút khóe miệng.
“Cha, con không cùng người khác nói chuyện của nội. Bà nội ở bên
ngoài mắng, cũng không mắng chuyện này, sau khi ở trong phòng, mới nói
ra. Thế này mới không bao lâu, sao người khác đều biết cả vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Trên đời này nào có tường không không gió a. Liền là miệng của bà
nội con.” Trương thị nói, “mẹ nghe nói, cuối ngày bà dì cả của con, còn
có lão thái thái Đỗ gia ở phố sau, Tử lão thái thái miệng rộng ở phố
trước, đều qua nhà cũ. Khẳng định là bà nội con nói ra.”
“Bà dì cả của con kia còn có thể giấu giếm, không nói ra ngoài. Hai người khác, đều nổi danh là lưỡi đầu dài.”
“Đã quên dặn bà nội con, việc này đừng nói ra bên ngoài.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta dặn, có tác dụng sao?” Trương thị nói.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu. Tính tình kia của Chu thị, phàm là
trong lòng có một chút không thoải mái, bà phải lập tức phát tiết ra.
Chuyện này, lại là một cục tức nghẹn ở cổ họng Chu thị, mắng con cháu
không mắng thống khoái, có người tới cửa cùng bà nói chuyện, bà có thể
chịu được mà không mắng, không nói, đó là chuyện không có khả năng. Mặc
dù biết chuyện này khiến bà mất mặt, bà cũng nhịn không được.
Hơn nữa, tính tình Chu thị từ trước chính là vậy, hướng trên đầu con
trai, con dâu đổ bô phân, bà cũng chưa bao giờ cảm thấy đồng dạng cũng
xấu mặt mình.
Tóm lại một câu, Chu thị là sạch sẽ nhất, vô tội nhất, sai đều là
người khác, mất mặt cũng là người khác mất mặt. Người khác bao gồm hết
thảy người trên thế giới, tự nhiên cũng bao gồm mọi người Liên gia.
“Này là chuyện gì?” Liên Mạn Nhi nhíu mày, “Cha, lần sau ai lại ngăn
cha nói chuyện này, nói không tin ông nội có thể làm việc này, cha cũng
đừng quan tâm hắn.”
“A?… A…” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, cũng cân nhắc qua.
Trên đời này tin tức gì truyền bá nhanh nhất, sự tình gì được người
ta nói chuyện say sưa nhất? Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu mới truyền ngàn dặm, nhất là chuyện xấu này mang chút màu sắc.
Thậm chí rất nhiều người nói chuyện này say sưa cũng không nhất định
đang có ý xấu, chính là thích đàm luận, truyền bá thôi. Bản tính con
người như thế, quả thật không có biện pháp.
“Thực chán nản.” Liên Mạn Nhi chán nản.
“Cha, mẹ, ” Tiểu Thất ăn hạch đào, nghiêm mặt hỏi Liên Thủ Tín cùng
Trương thị, “Nếu nội mang theo người kia về đến, chúng ta nên gọi nàng
là gì?”
“Khẳng định không thể.” Liên Thủ Tín nói, lời tuy là nói như vậy,
nhưng chẳng qua ngữ khí kia rõ ràng miệng cọp gan thỏ. Liên Thủ Tín
chính hắn d9o6i` với lời nói của mình cũng không tin tưởng lắm.
Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, không nói gì.
Tiểu Thất liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Kêu gì, gì cũng không kêu. Ta phải để ý nàng sao? !” Liên Mạn Nhi nói.
“Dạ, đã biết.” Tiểu Thất gật đầu.
“Ta đây chờ Thái Thương bên kia hồi âm?” Trương thị hỏi.
Mấy đứa nhỏ ở trong thư viết là chờ ý kiến Liên Lão gia tử, xem chuyện này xử lý như thế nào.
“Tam bá mẫu cùng Diệp nhi nói muốn chuyển lại đây, phòng ở đều thu
thập. Kết quả cũng không đến được, nói là Tam bá không cho chuyển. Nói
gì, nếu bà nội không trở về, bọn họ muốn chuyển liền chuyển. Nhưng nay
bà đã trở lại, mà chuyển, liền khó coi. Lại trêu chọc bà nội mắng một
trận.” Trương thị nói tiếp, “Cho nên ta hỏi cái này, nếu bà nội muốn ở
lâu dài, cuộc sống của Tam bá mẫu cùng Diệp nhi các nàng quả thật không
tốt đẹp.”
“Không thể ở lâu dài.” Liên Mạn Nhi khẳng định nói. Chu thị, Liên Lan Nhi cùng Liên Kế Tổ ba người này, người nào cũng không kiên trì ở lại
đây được vài ngày.
Một người Liên Lan Nhi, là quen ở trong thành, nghe nói, trong nhà
cũng mướn một người làm việc nặng. Ở nông thôn, còn phải hầu hạ Chu thị, nàng khẳng định chịu không nổi. Hơn nữa, nàng cũng không thể bỏ nhà của mình lâu được.
Cũng bởi vì vậy, Liên Kế Tổ nói cái gì lưu lại Liên Lan Nhi chiếu cố Chu thị, là lời nói một chút cũng không chịu trách nhiệm.
Người thứ hai Liên Kế Tổ, là một người chưa từng làm vệc, bảo hắn làm việc nặng, hầu hạ Chu thị, hắn càng chịu không nổi.
Người thứ ba Chu thị, bà vốn không muốn trở về. Ở đây, cái khác không nói, lo lắng đầu tiên của bà, là chỗ ở bên kia bị người ta đoạt. Sau
đó, bà cũng sẽ không thả cho Cổ thị tự tại như vậy. Lại có một chuyện
nữa, là bà không yên lòng Liên Tú Nhi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi cũng muốn để các nàng sớm đi, bên này sớm an
lành, nhưng phải nhịn lại, không thể để các nàng đi quá nhanh.
“Tam bá cũng thật là, hiện tại chuyển có cái gì khó coi. Phòng ở kia
là không có người ở, bọn họ mới giúp đỡ coi sóc. Hiện tại đều có người
ở, vừa vặn không cần bọn họ. Chuyển đi ra, không phải là đúng sao? Hơn
nữa, bà nội bên kia có hai người tốt hầu hạ. Tam Thập Lý doanh tử này,
xem từng nhà, nhà nào có người lớn nào như bà nội chứ, không phải đều tự mình làm việc à, ai có thể chuyên môn có hai người hầu hạ?” Liên Mạn
Nhi đối với lý do Liên Thủ Lễ không chuyển đi ra, tỏ vẻ khó hiểu.
“Cũng là để ý cái này.” Trương thị nói, “Vừa rồi Tam bá mẫi của con đến, nói là bà nội con ôm Tam bá con khóc.”
“Ah…” Liên Mạn Nhi kéo dài thanh âm, nhìn Liên Thủ Tín.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đều nhìn Liên Thủ Tín.
“Đều nhìn ta làm gì?” Liên Thủ Tín bị nhìn có chút sợ hãi, “Được rồi, ta đã biết.”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Liên Thủ Tín cũng hiểu được ý tứ thê nhi.
“Ta biết nên làm thế nào ? Ta không thể trêu chọc vào, ta sẽ lẫn đi mất…. nhưng mà, mặc kệ thế nào, thì đó là người già, đến thời điểm gì, ăn uống gì…”
“Cái này còn cần chàng nói.” Trương thị liền giận liếc mắt nhìn Liên Thủ Tín một cái.
Nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, là sẽ không tái phạm ngốc trêu chọc
Chu thị đến nhà tác uy tác phúc, Trương thị cùng mấy đứa nhỏ đều là
trong lòng thoải mái.
Buổi sáng ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi ăn điểm tâm, mặc đại áo rộng
thùng thình, cùng Liên Chi Nhi ngồi ở trên kháng một ngày, một người cầm trong tay cái khung thêu trúc, xâu kim màu tuyến, thêu khăn.
Liên Diệp Nhi từ bên ngoài đi đến.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ theo muội đến cửa hàng đi thôi.” Liên Diệp Nhi nói
với Liên Mạn Nhi, “Cô cả đến đây, tìm Tứ thúc, nói bà nội phải về Thái
Thương.”
“Tứ thúc muội có đáp ứng không?” Liên Mạn Nhi dừng châm tuyến lại, hỏi.
“Tứ thúc không đáp ứng. Chẳng qua, muội thấy tứ thúc nói không lại Cô cả.” Liên Diệp Nhi nói.
“Tỷ, tỷ ở nhà, muội đến cửa hàng đi xem một chút.”
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền mang hài xuống kháng.
Một bên đi đến cửa hàng, một bên Liên Diệp Nhi nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi.
“… Cha muội nói không chuyển. Hôm nay buổi sáng, bà nội liền kêu cha
muội đi qua nhóm lửa cho bà, cha muội đi đốt lửa cho bà, bà vừa muốn cha muội nấu cơm cho bà, cha muội phải đi làm, thì bảo mẹ muội làm…