“Kế Tổ ca, nhanh chân, đỡ bà nội vào trong phòng đi.” Mọi người cùng
nhau đi thượng phòng, Liên Mạn Nhi một bên liền sai khiến Liên Kế Tổ.
Chờ bọn hắn đi đến cửa thượng phòng, liền thấy Liên Lan Nhi vội vàng từ sau viện đi trở về.
“Lão Tứ, vợ lão Tứ, mọi người đều đến rồi.” Liên Lan Nhi thấy đám
người Liên Thủ Tín, Trương thị, trên mặt đầu tiên có chút ngượng ngùng,
chẳng qua rất nhanh liền đổi thành nụ cười chào hỏi.
Thời điểm qua năm mới, hai nhà Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ này,
cũng chưa đi thị trấn Cẩm Dương. Trước Tiết nguyên tiêu, Liên Lan Nhi
còn phái người đưa thư cho Liên Thủ Tín, nói là mời Trương thị mang theo vài đứa nhỏ vào thành xem hội đèn lồng. Liên Mạn Nhi các nàng đương
nhiên không đi, chỉ bảo người đến đưa thư trở về nói, các nàng không
rảnh.
Tiếp đón Liên Thủ Tín cùng Trương thị xong, Liên Lan Nhi này mới nhìn đến Chu thị ngồi dưới đất.
“Mẹ, sao lại đi ra, con chỉ đi ra hậu viện có một lát thôi mà. Mẹ a,
mau đứng lên đi, ở đây lạnh, sẽ đông lạnh mẹ.” Liên Lan Nhi bước lên
phía trước đến nâng Chu thị.
Liên Mạn Nhi liền đẩy Liên Kế Tổ cũng đi nâng Chu thị.
“… Đông chết ta, vậy giúp cái đám vương bát đản này bớt lo…”
Chu thị miệng tuy mắng như thế này, nhưng hiển nhiên bà cũng không muốn
bị đông chết, theo Liên Lan Nhi cùng Liên Kế Tổ đỡ, run rẩy đứng lên.
“Mẹ, không phải vừa rồi con cho người ta đưa tin cho lão Tứ sao, mẹ
xem, lão Tứ nhanh như vậy đã tới rồi. Mẹ còn mắng gì, lão Tứ đến đây,
cái gì đều tốt lắm…. Kế Tổ cũng đến đây. Có con thứ tư cùng cháu trai
lớn, mẹ, người muốn gì được nấy mà. Đừng mắng a.” Liên Lan Nhi liền cười khuyên Chu thị.
Đứng lên một nửa, Chu thị liền dừng lại, một đôi mắt mang theo tơ máu nhìn thẳng Liên Thủ Tín.
“Ngươi không đỡ ta?” Ánh mắt Chu thị nhìn chằm chằm Liên Thủ Tín có chút quái dị.
Bị người thượng phòng quăng trở về Tam Thập Lý doanh tử, nhưng mới
vừa rồi Chu thị chửi đổng. Lại không một chữ nhắc đến chuyện này. Bà tuy rằng không có chỉ tên nói họ, nhưng mà luôn mồm, mắng là hai con trai ở lại Tam Thập Lý doanh tử. Nhưng lại từ đầu giường đặt gần lò sưởi chạy
tới cửa mắng. Cố ý muốn đem hàng xóm gọi đến xem, kêu trời giáng lôi
điện đến đánh hai con trai này.
Tính tình Chu thị một chút đều không thay đổi. Cái gì đúng sai, đạo
lý, đới với bà đều là mây bay, nàng muốn chính là gây khó dễ người gây
khó dễ được.
“Hai người đỡ cũng không đứng dậy được. Kế Tổ ca, ngươi nói đúng, bà
nội đều không đứng lên nổi, xem ra là không về được Thái Thương…. vậy về sau liền yên tĩnh sống ở Tam Thập Lý doanh tử đi. Dù sao Thái Thương
bên kia, ông nội, lão cô, cũng đều không cần bà nội quan tâm.” Liên Mạn
Nhi lơ đãng dừng lại ở trước mặt Liên Thủ Tín, nhìn thoáng qua Chu thị,
rồi lớn tiếng nói.
Nếu là đối đãi với người già bình thường. Không nếu nói đến ai khác,
Liên Mạn Nhi sẽ giành trước đi lên đỡ. Nhưng mà Chu thị không phải người già bình thường. Lúc này, phàm là Liên Thủ Tín, Trương thị những người
này mềm lòng, đối xử tử tế với Chu thị, thì Chu thị căn bản sẽ không cảm kích, cũng sẽ không cho rằng đó là thiện ý, Chu thị chỉ biết đem chuyện này cho rằng là một loại tín hiệu, một loại tín hiệu bà có thể tiếp tục bắt chẹt những người này.
Nếu Chu thị trong lòng chỉ có bắt chẹt, hơn thua, như vậy Liên Mạn
Nhi cũng chỉ thu lại thiện tâm, dùng tiêu chuẩn của Chu thị. Đến đối đãi với Chu thị.
Ánh mắt Chu thị liền từ trên mặt Liên Thủ Tín, chuyển sang trên mặt
Liên Mạn Nhi. Bà hung hăng nhìn một chút, rồi ngậm miệng, đứng thẳng
thân mình.
“Vừa rồi nhìn lầm rồi, bà nội có thể đứng lên, vậy việc này là dễ
thương lượng.” Liên Mạn Nhi thấy Chu thị như thế. Liền hì hì cười, rồi
nói thêm.
Mọi người phần phật đều vào thượng phòng.
Sống ở căn phòng ấm áp nhà mình, vào trong căn phòng trống không này, Liên Mạn Nhi liền cảm giác lạnh lẽo. Tuy rằng Liên Thủ Lễ cùng Triệu
thị mỗi ngày đều đến thượng phòng để đốt nóng kháng, nhưng dù duy trì
như thế thì phòng ở vẫn đông lạnh, căn bản là không đạt được độ ấm người có thể ở.
Vừa rồi thời điểm bên ngoài phòng, Liên Mạn Nhi còn cố ý nhìn thoáng
qua. Trong bếp trống không, Liên Lan Nhi cùng Chu thị đã trở lại đây một lúc lâu, căn bản là chưa đốt nóng kháng cho Chu thị.
Liên Lan Nhi giúp đỡ Chu thị lên kháng ngồi, Liên Mạn Nhi mọi người liền đều tìm ghế ngồi ở phía dưới.
Không có người nói chuyện, không khí trong phòng rất lúng túng.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị là không lời nào để nói, bọn họ chuyện
sai gì cũng chưa làm, Chu thị vừa về đến nhà, liền nguyền rủa bọn họ như vậy, muốn ở trước mặt bà con làng xóm bôi đen thanh danh bọn họ, bọn họ không biết nên nói với Chu thị cái gì. “Kế Tổ a, sao con còn trở lại,
con không về Thái Thương sao?” Sau một lúc lâu, Chu thị tà mắt nhìn Liên Kế Tổ, hỏi.
“Con…” Liên Kế Tổ nhìn xem Chu thị, lại nhìn xem Liên Lan Nhi, nhìn nhìn lại đám người Liên Thủ Tín, ấp úng nói không ra lời.
Liên Mạn Nhi trong lòng cười thầm, Chu thị trong lòng hẳn là hiểu
được. Vừa rồi bà không để ý thể diện, mắng Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ
Tín, đi tới cửa tiếp đón láng giềng, là vì trong lòng bà không an toàn,
bà sợ hãi. Chu thị biết Liên Kế Tổ đi rồi, bà đã bị bỏ lại. Hiển nhiên,
bà cũng biết Liên Lan Nhi bên người không đáng tin cậy. Bà không trông
cậy được vào ai, chỉ có thể trước làm khó dễ Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ
Tín, mới có thể sống qua.
Bây giờ hai con trai này đều đã ra riêng, bà nghĩ dùng càn quấy, gọi hai con trai về lại.
Hành vi rất là đặc trưng của Chu thị.
“Lão Tứ a, mẹ nói với ta, bà nhớ đệ. Lão Tứ, đệ đến ngồi bên cạnh mẹ đi, cùng mẹ thân thiết nói chuyện, cũng đã gần nửa năm không gặp mặt rồi.” Liên Lan Nhi ngồi ở bên người Chu thị, cười nói.
Cũng trách không được Cổ thị bỏ lớn sức lực để mượn sức của Liên Lan
Nhi, thân phận Liên Lan Nhi này, tính tình này, quả thực chính là thuốc
giảm xóc cùng dầu bôi trơn vạn năng a.
“Mẹ,… Chuyện là thế nào?” Liên Thủ Tín ngồi ở ghế, mông nâng nâng, lại ngồi trở về.
“… Cha ngươi cái lão vương bát đản, hắn… mất hết lương tâm… Cưới tiểu thiếp…” Chu thị oa một tiếng khóc ra. Không giống cái loại gào than lúc nãy ngoài phòng, lần này, Chu thị là than thở khóc lóc, thực thương
tâm.
“… Thừa dịp ta đi thăm Tú Nhi, không ở nhà, hắn liền đem người ta một tiểu quả phụ đến trên lầu kháng…” Chu thị ở một bên mắng, một bên nói
đâu đâu.
Liên Lan Nhi ho khan hai tiếng, lấy ra khăn giả vờ lau mặt, Liên Kế Tổ gục đầu xuống, Liên Thủ Tín thì mặt đỏ tai hồng.
“Đây, đây không thể nào, Kế Tổ không phải nói như vậy.” Liên Thủ Tín
có chút nói lắp ba lắp bắp, “Kế Tổ, con không phải nói là hiểu lầm sao ? Chính là người từ trong phòng nội con đi ra.”
“Ngươi nói thế nào?” Chu thị lau một phen nước mũi, hít một cái, hỏi Liên Kế Tổ.
“A…” Liên Kế Tổ ấp úng, cũng nói không được gì.
“Gì hiểu lầm, khi dễ ta mù chắc?” Chu thị lại nổi lửa lên, “… Thời điểm ta vào nhà, lão vương đản kia đang xách quần kia…”
Chuyện phong lưu của Liên Lão gia tử, nhưng lại bị Chu thị nói thô
lậu không chịu nổi như vậy, nữ quyến vãn bối trong phòng đều hoặc là cúi đầu, hoặc là xoay mặt, xấu hổ.
“… Đó cũng chính là vừa vặn, lão gia tử… Thực không có chuyện kia.” Liên Kế Tổ thấp giọng nói.
“Hắn không có việc gì, hắn không có việc gì có thể nói sẽ cho tiểu
quả phụ kia một cái công đạo? Hắn không có việc gì, hắn không có việc gì có thể đuổi ta trở về?” Chu thị lạnh lùng nói.
“Cái này đâu có nói đuổi đâu.” Liên Kế Tổ nói.
“Gì nói đuổi, lão kia chính là có ngoại tâm, chướng mắt lão bà ta…. Thiếu đạo đức, đỉnh đầu lở loét, lòng bàn chân chảy mủ…” Chu thị lại bắt đầu hung tợn mắng.
Liên Mạn Nhi ngồi ở kia, đối với nguyền rủa của Chu thị mắt điếc tai ngơ, nàng mê mang.
Y như lời Liên Kế Tổ nói, Liên Lão gia tử cùng Bình tẩu, chỉ là
chuyện hiểu lầm, là Chu thị hồ nháo, đem việc giả làm thực. Mà Chu thị
lại nói có cái mũi có mắt, tựa hồ giữa Liên Lão gia tử cùng Bình tẩu,
thật đúng là đã xảy ra chút chuyện không thể không nói.
Sự tình chân tướng là như thế nào?
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền cảm thấy, nàng suy nghĩ nhiều. Sự tình
rốt cuộc như thế nào, đối với nàng mà nói, lại có quan hệ gì kia. Có thể khẳng định là, phương thức Chu thị xử lý sự tình, vô cùng ngu xuẩn.
Chính là Liên Lão gia tử cùng Bình tẩu thật sự có chuyện gì, thì Chu thị cũng không nên như vậy. Ầm ĩ lên, Bình tẩu sẽ không có đường lui.
Bình tẩu cũng không phải bán đứt mình cho các nàng, quả thực chính là tìm phiền toái cho chính mình.
Chỉ cần tạm thời nhẫn nại, qua đi, rồi tìm lấy cớ đuổi Bình tẩu đi,
Chu thị ở trong phòng nhà mình, thích như thế nào tính sổ Liên Lão gia
tử liền như thế ấy.
Nhưng Chu thị không chỉ có náo loạn, còn đặc biệt nháo lớn hơn, đem
Bình tẩu dồn vào ngõ cụt, đồng thời cũng khiến Liên Lão gia tử tức nước
vỡ bờ. Thật sự là chỉ muốn nhất thời ngoài miệng thống khoái, lại mang
về cho mình thêm một “tỷ muội”.
Mà sau đó, Chu thị dỗi muốn về Tam Thập Lý doanh tử, đây lại là ngu
càng thêm ngu, hơn nữa, đây cũng không phải tác phong của Chu thị. Trận
này không đánh thắng, ngược lại còn thua, theo tính tình của Chu thị,
nên kiên trì đến cùng, không thắng không lui, rút lui là chuyện vạn vạn
lần không có khả năng.
Về phần lời nói dỗi về nhà Chu thị quả thật có nói. Đây không có
nghĩa là bà thật sự muốn về nhà, đây chính là sự uy hiếp của bà.
Chẳng qua, lúc này đây, Chu thị uy hiếp không chỉ có không có hiệu
quả, không làm cho mọi người chịu thua, ngược lại còn làm cho người ta
nhân cơ hội này, thật sự đuổi bà ra khỏi Thái Thương.
Liên Mạn Nhi cơ hồ có thể tưởng tượng đến tình cảnh ngay lúc đó, Chu
thị kêu lớn tiếng phải đi, Liên Lão gia tử bị tức nói ngươi muốn đi thì
đi, sau đó, không có bất luận kẻ nào ra mặt đến giữ Chu thị, còn có
người vì Chu thị chuẩn bị tốt xe ngựa. Chu thị sượng mặt, chưa kịp có
phản ứng gì, thì đã bị đóng gói đưa lên xe.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi không khỏi hé miệng nhịn cười.
Chu thị ngồi ở trên kháng , mắng nửa ngày, rốt cục cũng dừng miệng
lại. Bà tựa hồ có chút mệt mỏi, dù sao lớn tuổi, còn chạy xa như vậy.
“Cái kháng này lạnh như băng, các ngươi muốn đông chết ta a?” Chu thị mũi không phải mũi, mặt không phải mặt nói.
Vẫn không dễ nói chuyện như trước, mỗi một câu đều phải làm khó người ta. Đương nhiên, thói quen nói chuyện loại này của Chu thị, cũng chia
đối tượng, đối mặt là người tam phòng cùng tứ phòng, bà đã có thói quen
tự nhiên này.
Ai bảo hai nhà này mọi người mềm lòng, đều nuông chiều bà chứ ?
“Kế Tổ ca, ca không nghe bà nội nói sao, nhanh đi đốt nóng kháng cho
bà nội đi. Nội, Đại bá cùng Đại bá mẫu cho ca đến, không phải bảo ca hầu hạ bà nội sao ?” Liên Mạn Nhi lập tức sai khiến Liên Kế Tổ.