Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 457: Liên Mạn Nhi nghĩ kế




Edit: Lãnh Phong

Liên Mạn Nhi muốn cha Anh Tử đưa ra chứng cứ, khiến cha Anh Tử rơi vào thế khó.

Cha Anh Tử nói: “Chuyện này còn muốn bằng chứng cái gì nữa. Đây không phải là chuyện mọi người ai cũng đều biết cả rồi hay sao?”

Liên Mạn Nhi nói: “Nhưng chúng ta không biết. Chỉ bằng mấy tin đồn bên ngoài đã dám tự nhận là cha vợ Huyện thừa đại lão gia hay sao? Ngươi có biết hay không đây có thể coi là chuyện phạm pháp.”

Liên Mạn Nhi hù dọa cha Anh Tử.

Cha Anh Tử vội nói: “Không phải tin đồn, ta thực có thư từ chuẩn xác.”

Liên Mạn Nhi nói: “Thư từ chuẩn xác như thế nào?’

“Ừm…” Cha Anh Tử dường như nghĩ ngợi một chút rồi vẫn quyết định nói ra “Là Anh Tử nhà chúng ta cho người mang thư tới cho chúng ta và gửi cho chúng ta một ít đồ đạc. Việc này nếu không thực xác định, sao chúng ta có thể tự mình nói mò.”

Liên Mạn Nhi lại hỏi: “Vào lúc nào, người đưa tin kia ở đâu?”

Cha Anh Tử nói: “Là hôm trước, là một thương nhân đi về phương bắc làm ăn, đã sớm đi rồi.”

Hóa ra Anh Tử tìm người đưa tin cho người nhà mình. Người đưa tin này hẳn là người hành thương, hơn nữa cũng chưa quen thuộc với Tam Thập Lý Doanh cùng Thanh Dương trấn, nếu không có một sự việc như vậy, nhà Liên Mạn Nhi nhất định cũng biết qua.

Liên Mạn Nhi đáp: “Có người như vậy, sao ngày đó ngươi không mang theo hắn đến tìm chúng ta? Hiện tại người đi rồi, không có người đối chứng, ngươi ở đây ba hoa gì chẳng được.” Căn bản không cần hỏi nàng cũng biết đưa tin tới cho cha Anh Tử là lời nhắn chứ không có thư từ gì vì Anh Tử cùng nhà người nhà Anh Tử đều không biết chữ.

“Không có bằng chứng mà ngươi cũng dám đến đây nhận làm trưởng bối lại còn đòi tiền chúng ta. Ngươi đây là đang lừa bịp, tống tiền có biết hay không hả?”Liên Mạn Nhi làm bộ giận tái mặt: “Ngươi làm như vậy, hiện tại chúng ta có thể gọi người tới đem ngươi trói đến cổng chào ngự ban của nhà ta, đánh chết ngươi ở đó, chúng ta một chút cũng không có tội, có biết không?”

Liên Mạn Nhi tiếp tục hù dọa cha Anh Tử.

Cha Anh Tử vừa rồi nói không sợ Vương cử nhân là vì ắn tự nhận là đã có hiền tế là Huyện thừa đại lão gia che chở nhưng nghe xong Liên Mạn Nhi nói muốn đánh chết hắn dưới cổng chào ngự ban, hắn liền sợ hãi.

“Ta nói đều là sự thực.” Cha Anh Tử vội nói “Chúng ta bây giờ thực sự đã là thân thích, nếu các ngươi thực đánh ta, lão gia tử nhà các ngươi cũng không thể nào chấp nhận mà thanh danh các ngươi cũng bị xấu đi.”

Liên Mạn Nhi thấy cha Anh Tử rõ ràng là miệng cọp gan thỏ thì biết lời nói của mình đã có công hiệu rồi, nàng không tiếp tục hù dọa cha Anh Tử nũa mà ngược lại sắc mặt có chút nhu hòa đi.

Liên Mạn Nhi nói với cha Anh Tử: “Ngươi không có chứng cớ chúng ta tuyệt sẽ không nhận thức ngươi. Ngươi đem chứng cớ lại đây, chuyện gì cũng dễ nói.”

“Ngươi nha, cũng phải có tâm nhãn một chút, sao ngươi không nhìn xa một chút, chỉ thấy được một chút đồ trước mắt này. Cái cửa hàng này nhà chúng ta có đáng giá gì. Nếu ngươi thực sự là cha vợ Huyện thừa lão gia, sao lại còn phải tới trong cửa hàng nhà chúng ta làm việc.”

“Ngươi có biết nhà lão Triệu trên thị trấn, là nhà mẹ đẻ vợ Nhị Lang ca. Nhà kia quan hệ với nhà đại bá còn kém vài tầng, vậy mà người ta đi Thái Thương một chuyến quay về không ai là về tay không. Bao lớn bao nhỏ, thùng lớn thùng bé. Ngươi chỉ biết nhìn vào mấy cái này, người ta đã thành người giàu có phú quý rồi.”

“Hà lão lục tây thôn ngươi cũng biết đấy. Đó là huynh đệ nhà mẹ đẻ nhị bá mẫu, quan hệ cùng đại bá còn xa vài tầng. Người ta lại càng thông minh hơn so với Triệu lão gia. Trực tiếp đi Thái Thương hưởng phúc không cần trở lại. Đi theo bên người đại bá, bây giờ cũng là quan gia, đi ra đi vào đều có người hầu hạ. Người ở Thái Thương thấu hắn đều phải hành lễ, cung kính gọi một tiếng Hà lão gia. Người kia nghe nói kiếm được không ít, đã bắt đầu đặt mua nhà ở bên đó.”

Liên Mạn Nhi nói xong thấy cha Anh Tử nghe đến nhập thần, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ trong nội tâm không khỏi bật cười.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Anh Tử chỉ cho người mang tin tức tới cho ngươi mà không có bảo ngươi đi Thái Thương sao?’

“A…” Cha Anh Tử không có gì để nói rồi.

Liên Mạn Nhi đáp: “Ta thấy nhất định là người đưa tin đã bị mua chuộc giấu diếm tin tức, sợ ngươi đi Thái Thương.”

Tròng mắt cha Anh Tử xoay vòng vòng: “Sợ ta đi, ai lại sợ ta tới đó chứ?”

Liên Mạn Nhi đáp: “Cái này còn phải hỏi sao? Đây là lời nói đắc tội người ta… Nếu đổi là người khác, ta cũng chưa chắc đã nói ra đâu.”

Liên Mạn Nhi nói như vậy làm cha Anh Tử cũng duỗi dài cổ ra nghe ngóng.

“Ngươi nghĩ mà xem, nếu ngươi tới Thái Thương, chỉ bẳng quan hệ của ngươi với Huyện thừa đại lão gia, người khác có phải hay không đều xếp sau.” Liên Mạn Nhi từ từ dẫn dắt cha Anh Tử. “Vậy những việc có thể diện, dễ kiếm tiền phải không đều cho ngươi làm?”

Cha Anh Tử lập tức đáp: “Đây là nhất định rồi.”

“Cái này còn phải nghĩ. Chính ngươi tự ngẫm xem, như vậy có bao nhiêu người không muốn ngươi tới Thái Thương.”Liên Mạn Nhi tiếp tục “Nhất định là những người này đã mua chuộc người đưa tin kia, lại để ngươi đến tìm chúng ta.”

Cha Anh Tử không nói gì nhưng xem nét mặt của hắn, Liên Mạn Nhi đã biết rõ, việc đã thành đến tám chín phần rồi.

Liên Mạn Nhi lại nói tiếp: “Ngươi bị lừa rồi. Ngươi tìm chúng ta có thể được bao nhiêu lợi ích.Chúng ta một khi mất hứng, đem ngươi trói đến trước cổng chào mà đánh chết, ngươi liền chết vô ích trong khi chỗ tốt thì để người khác hưởng.”

Liên Mạn Nhi nhìn mặt mà nói chuyện lại bồi thêm một câu: “Ta thực sự khuyên ngươi. Ngươi còn ở đây thêm một ngày là bớt đi một ngày kiếm bạc, lại để người khác chiếm tiện nghi của ngươi thêm một ngày.”

Đồi với loại người kiến thức nông cạn chỉ biết đên lợi ích như cha Anh Tử, bị người khác chiếm tiện nghi quả thực là chuyện so với giết hắn còn khiến hắn khó chịu hơn.

Quả nhiên nhe xong Liên Mạn Nhi nói, mặt cha Anh Tử liền đỏ lên, thở phì phì, cũng không cần Liên Mạn Nhi lại đuổi, chính hắn tự chạy nhanh đi về.

“Ta nói cho ngươi một cách.” Nội tâm Liên Mạn Nhi khẽ động lại nhỏ giọng nói “Ngươi muốn đi Thái Thương cứ việc lên thị trấn tìm Triệu gia buộc bọn hắn đưa ngươi đi. Nếu không đi thì tìm đến Liên Hoa Nhi ở Tống gia. Nếu những gì ngươi nói là sự thật thì Liên Hoa Nhi bây giờ là “ngoại tôn nữ” “ruột thịt” của ngươi, nàng không thể không giúp ngươi.”

“Nàng ta nếu không giúp ngươi, ngươi có thể náo loạn ngoài cửa lớn. Đó mới là thân thích ruột thịt của ngươi, ngươi có náo đến thế nào cũng không có việc gì. Nếu không ngươi cũng có thể đi tìm đại cô của Hoa Nhi.”

“Những người này đều là người thường xuyên lui tới cùng Thái Thương bên kia. Ngươi tới, cam đoan họ phải hảo hảo chiêu đãi ngươi.”

“Không phải chỉ là hơn ba trăm dặm sao. Chính ngươi cũng có thể tự đi được. Chỉ cần tới được Thái Thương là ngươi liền rơi vào ổ phúc rồi.”

Liên Mạn Nhi vừa dụ dỗ vừa dọa nạt cuối cùng cũng đem cha Anh Tử lừa được ra cửa. Quay vào nhà, Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền thấy Liên Thủ Tín, Tiểu Thất, Liên Diệp Nhi cùng Liên Chi Nhi đều đang ngơ ngác nhìn nàng.

Liên Diệp Nhi nói: “Mạn Nhi tỷ, tỷ thật giỏi ăn nói… Cha Anh Tử cứ như vậy để tỷ dụ đi rồi.”

Liên Mạn Nhi đáp: “Thật sự là không có biện pháp khác.” Nếu thực sự động thủ đánh cha Anh Tử, dù tốt hay xấu cũng là phiền toái, hơn nữa trong lòng các nàng hẳn cũng không dễ dàng gì.

Lần trước đã lừa qua một Hà lão lục, lần này với cha Anh Tử cũng coi như là luyện tập thành quen tay.

Hơn nữa, dựa vào việc Thái Thương bên kia liên tiếp đưa phiền toái đến cho các nàng, Liên Mạn Nhi cũng chỉ có thể bị động giải quyết phiền toái. Lần này liền để một đống phiền toái lớn như cha Anh Tử cho bên kia giải quyết đi, xem họ có còn hay không dám lại tìm các nàng gây phiền toái.

Xong việc, mấy người liền rời cửa hàng.Liên Diệp Nhi về khu nhà cũ Liên gia.Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất quay về nhà mới.

Liên Mạn Nhi phàn nàn với Liên Thủ Tín: “Cha, người thật không nên cho hắn vào cửa. Mặc kệ hắn nói cái gì, cha cũng không cần đáp lời hắn.”

Liên Thủ Tín nhăn nhó mặt mũi nói: “Ta cũng sứt đầu mẻ trán.”

Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín: “Cha, ngày đó chúng ta hồi âm cho ông nội như vậy, cha còn không nguyện ý, nói sợ ông nội cũng đại bá lúng túng. Bây giờ, cha Anh Tử cũng đã tìm đến nhà chúng ta rồi, cha còn nghĩ như vậy nữa không?”

Liên Thủ Tín cau mày: “Hắn tìm tới chúng ta là chủ ý của người bên Thái Thương kia ra?”

Mặc kệ có phải do bên Thái Thương ra chủ ý không nhưng phiền toái này hoàn toàn là do bên Thái Thương kia mang lại, ngày trước hồi âm cho Liên lão gia tử như vậy, các nàng vẫn là quá uyển chuyển, quá thiện lương rồi.

Liên Mạn Nhi trong nội tâm nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Nếu không sao hắn còn biết tìm chúng ta, lại còn muốn chúng ta chia hoa hồng.”

Liên Thủ Tín dậm chân: “Đây là chuyện gì chứ.”

Về đến nhà, Liên Mạn Nhi lại đem chuyện này nói lại với Trương thị.Trương thị cũng rất tức giận. Trương thị nói: “Mẹ cũng chưa bao giờ hi vọng được hưởng chút lợi ích gì từ họ, cũng chỉ mong họ đừng gây chuyện bát nháo phiền toái gì khiến chúng ta phải thu thập là tốt lắm rồi.’

Mấy mẹ con nói xong đều quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín vẻ mặt đau khổ nói: “Cái này… Ta có thể có biện pháp gì chứ.’

Liên Mạn Nhi nói: ‘Cha, cha lúc nào cũng nói như vậy. Sao cha không nghĩ một chút, nếu trước mặt ông bà nội, mấy người đại bá, cha có thể cứng rắn lên, để cho bọn hắn biết chúng ta không dễ trêu chọc, để bọn họ đừng nghĩ tới chuyện trêu chọc chúng ta nữa, những phiền toái kia có phải là đều không có rồi không?”

“Cha…” Liên Thủ Tín nói một chữ cha rồi cũng không biết nói gì nữa.

Đến bây giờ, Liên Thủ Tín đã tự hiểu, muốn chính hắn đối phó với những người chí thân nhà hắn Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa… hắn không làm được. Nhưng những người chí thân này lại đối với hắn chưa bao giờ nương tay đâu. Nhưng lòng hắn thực quá mềm yếu, da mặt lại quá mỏng, bụng dạ quá hiền lành không chỉ khiến hắn bị hại, chịu thiệt mà còn khiến vợ con đi theo hắn chịu liên lụy.

Liên Thủ Tín nói: “Cha cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, đối với bên kia, tâm cũng lạnh rồi. Về sau cha đều nghe theo mọi người.”

Tâm lạnh là đủ tốt rồi, muốn Liên Thủ Tín đối với Thái Thương bên kia cứng rắn không thể chỉ ngày một ngày hai mà có thể là được, dù sao đó đã là bản chất của Liên Thủ Tín rồi.

Trương thị nói: “Về sau lại có chuyện như vậy, chúng ta cứ theo biện pháp của Mạn Nhi mà làm.”

Tiểu Thất đáp: “Đúng. Biện pháp này rất tốt. Con đã học được rồi.”

Liên Thủ Tín nói: “Cha Anh Tử lần này thực sự có thể đi Thái Thương sao?”

“Nhất định có thể.” Liên Mạn Nhi rất có lòng tin. Nàng đã chỉ cho cha Anh Tử con đường rất rõ, mà còn là con đường rất nhanh, rất tiện ích.

Hoặc là nói, chỉ có điều thứ nhất đúng.