Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 455: Năm mới




Ads Edit: Le thanh

Liên Mạn Nhi nằm híp mắt ngâm mình trong nước, cầm bàn chải lông lợn chậm rãi chà xát cơ thể.

“Mạn Nhi, gội đầu nhé.”

Nghe thấy tiếng nói của Trương thị, Liên Mạn Nhi mới mở mắt ra.

Trương thị mang tới một chiếc ghế đặt bên cạnh thùng tắm của Liên Mạn Nhi, rồi lại bưng một chậu nước nóng tới đặt ở trên ghế. Liên Mạn Nhi vẫn nằm nguyên trong thùng tắm, xê dịch thân thể, tựa đầu dựa vào thùng tắm để cho tóc rủ xuống vào trong chậu nước.

“… Tóc con càng ngày càng đen, nhờ công Vương tiểu thái y bốc cho đơn thuốc tốt.” Trương thị vừa gội đầu cho Liên Mạn Nhi vừa tán thưởng.

“Cái đó còn phải nói.” Liên Mạn Nhi cười.

Liên Mạn Nhi chuyên đi tế sinh đường thỉnh lão lang trung kê cho một đơn thuốc gội đầu, bên trong có các loại dược liệu như bồ kết, hà thủ ô kết hợp với hương liệu, mỗi lần gội đầu sẽ bỏ một gói thuốc vào trong nước, đem nước đó nấu sôi lên, để bớt nóng một chút rồi dùng nước đó gội đầu, làm cho tóc vừa sạch sẽ, vừa mềm mượt, lại có mùi thơm ngát.

Đương nhiên, muốn có một đầu tóc khỏe mạnh, đen nhánh cũng không phải chỉ dựa vào gội đầu là được.

Trong sách có ghi, “Tóc tốt do máu”, còn nói “Thận tốt thì tóc tốt”, nói cách khác người có thân thể khỏe mạnh, khí huyết đầy đủ thì mới có mái tóc khỏe mạnh, xinh đẹp. Liên Mạn Nhi từng nghe Trương thị cùng mấy phụ nhân lớn tuổi nói chuyện với nhau, nói là chọn con dâu phải chọn mông lớn cho mắn đẻ, và tóc phải dày, đen nhánh để có tướng vượng tử.

Những kinh nghiệm này nghe qua tưởng chừng như không có căn cứ khoa học, Liên Mạn Nhi cho rằng những điều đó cũng không hẳn là đúng tuyệt đối. Tuy nhiên, những kinh nghiệm được truyền từ dân gian thực sự không phải là những điều bịa đặt lăng nhăng, chúng cũng có những căn cứ nhất định.

Trương thị gội đầu xong cho Liên Mạn Nhi thì dùng khăn vải to lau khô, rồi lấy lược chải đầu. Sau đó lại cầm lược bí cẩn thận chải trên tóc Liên Mạn Nhi mấy lần, xong xuôi mới cầm một tấm vải bông to cho Liên Mạn Nhi bọc tóc lại, cố định trên đỉnh đầu. Sau đó lại tiếp tục đi gội đầu cho Liên Chi Nhi.

“Mẹ kì lưng cho con với.” Thấy Trương thị giúp Liên Chi Nhi đã xong, Liên Mạn Nhi liền cười kêu lên.

“Ừ, đến đây.” Trương thị cười đem một chậu nước đổ xuống cống thoát nước, lại lấy một ấm nước từ trên lò xuống để thêm nước ấm vào thùng tắm cho hai con gái. Làm xong mới tới kì lưng cho Liên Mạn Nhi.

Hai cánh tay Liên Mạn Nhi đặt lên thành thùng tắm, tựa cằm lên hai tay để lưng lộ ra, Trương thị thò tay vào nước trong thùng tắm, thấy nước đủ ấm không làm lạnh đến con gái mình rồi mới lấy một miếng ruột mướp kì lưng cho khuê nữ.

Lực tay của Trương thị hơi lớn, chà xát trên lưng có chút đau, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không kêu đau. Bởi vì chà xát như vậy xong sẽ vô cùng sảng khoái. Quá trình chà xát này không chỉ có tẩy trừ chất bẩn, mà còn có có thể cường gân hoạt huyết, thậm chí có tác dụng như cạo gió. Liên Mạn Nhi rất hưởng thụ quá trình này.

Tắm xong, Liên Mạn Nhi rút nút gỗ dưới dấy thùng ra để cho nước trong thùng tự chảy ra ngoài. Sau đó nàng cầm khăn, lau khô cơ thể, bước ra khỏi thùng tắm rồi mặc bộ quần áo mới vào.

Hai tỷ muội Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi tắm xong cũng không có lập tức đi ngay, mà đi đến bên cạnh bếp lò, mở khăn trùm đầu ra cho tóc xõa xuống, vừa hong khô tóc vừa giặt quần áo.

Trương thị lại đi lấy nước để đến phiên nàng tắm rửa. Còn ba cha con Liên Thủ Tín, Ngũ Lang với Tiểu Thất, hôm nay bọn hắn tắm rửa trong phòng ở tiền viện.

Lúc Trương thị tắm rửa, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi liền tranh gội đầu, kì lưng cho nàng. Ba mẹ con cười cười nói nói, đến khi xong xuôi ra khỏi phòng tắm thì đã là giờ tý.

Đêm giao thừa lạnh và khô ráo, cũng may tối nay không có gió, đèn lồng treo ở hành lang sáng rõ, cộng thêm ánh sáng chiếu ra từ các phòng, cái sân nhỏ được chiếu sáng trưng, ba mẹ con mặc bộ đồ mới ấm áp, vừa đi ở hành lang vừa nói đùa.

Ban đêm lạnh lẽo, thật ra cũng không lạnh lắm, Liên Mạn Nhi nghĩ vậy liền cười.

Ba mẹ con vào phòng liền nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi đi đến tiền viện. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng Lỗ tiên sinh đều đang đứng ở trong sân, cũng đều rất rực rỡ.

Ở cửa lớn treo bốn dây pháo trên cây trúc, trong sân cũng bày pháo hoa. Chợt nghe thấy tiếng chuông trong miếu gõ vang cách đó không xa, Ngũ Lang với tiểu Thất liền hoan hô chạy tới, đốt pháo ở cửa.

Tiếng pháo nổ gần gần xa xa cũng bắt đầu vang lên, nói như Trương thị thì là giống như “đã mở màn”.

Pháo còn chưa nổ xong, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang với tiểu Thất đã đốt một bó pháo hoa, nhìn pháo hoa đủ loại màu sắc bay lên trời, tiểu Thất liền giơ chân múa tay hoan hô không ngừng.

Đêm nay không chỉ không lạnh mà còn có chút nóng rồi.

Đợi tiếng pháo nổ dần dần không còn, Liên Thủ Tín với mấy hài tử cũng đốt hết pháo hoa, lúc này mới cùng Lỗ tiên sinh chúc nhau năm mới, từng người về phòng an giấc.

… …

Ngày đầu tiên của năm mới, người một nhà đều dậy rất sớm.

Hôm nay Liên Mạn Nhi mặc từ trong ra ngoài là một thân đỏ, áo lót là một mảnh vải bông màu đỏ, tiếp đến là một lớp quần áo bằng vải lĩnh màu đỏ, lớp tiếp theo là áo bông hồng, váy màu đỏ bằng gấm hoa chìm, ngoài cùng là áo da dê được bọc bằng vải đỏ thêu hoa.

Năm ngoái mua da dê, trong nhà mỗi người làm một bộ, Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi làm áo bọc vải, Trương thị làm áo, Ngũ Lang với tiểu Thất làm áo khoác, bởi vì muốn mặc vào năm mới nên cố ý mời thợ may hỗ trợ cắt may quần áo mới kịp làm xong trước khi qua năm.

Mà bộ đồ hôm nay của Liên Mạn Nhi, kể cả tất chân cũng là màu hồng, thậm chí dây lụa của khăn trùm đầu cũng được Liên Chi Nhi đổi thành màu đỏ chót.

Năm nay Liên Mạn Nhi mười hai tuổi, đón năm mới trưởng thành đầu tiên.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, người một nhà đi ra khỏi cổng, bày hương án trước cổng chào vua ban. Liên Thủ Tín đứng ở chủ vị, cả nhà làm lễ quỳ lạy với cổng chào. Lạy cổng chào xong, mọi người lại quay vào phòng.

Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất chúc tết cho Liên Thủ Tín và Trương thị.

Liên Thủ Tín với Trương thị liền cười đáp lại mấy hài tử, lấy ra bốn cái hồng bao lì xì cho mỗi hài tử một cái. Cầm chiếc hồng bao căng phồng, Liên Mạn Nhi cười híp cả mắt.

Liên Thủ Tín với Trương thị mừng tuổi cho bọn nhỏ với tư cách là cha mẹ, tất nhiên không thể lấy tiền từ công quỹ. Với tư cách là gia chủ, Liên Thủ Tín ứng trước tiền công, đổi thành thỏi bạc để mừng tuổi cho mấy hải tử. Năm nay Liên Mạn Nhi trưởng thành nên được gấp đôi.

Còn chuyện Liên Thủ Tín đã ứng trước tiền công đến ngày tháng năm nào thì cũng chỉ có thể hỏi Liên Mạn Nhi mới biết.

Chúc tết cha mẹ xong, mấy hài tử lại chúc tết cho Lỗ tiên sinh, mỗi người lại nhận được một phong bao lì xì.

Tiểu Thất lớn bằng chừng này nhưng đây là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền lì xì như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kích động. Hắn lén đi qua một bên, mở hai phong bao lì xì ra đếm tiền mừng tuổi, rồi lại chạy về chỗ cũ, đem hai phong bao lì xì đưa cho Liên Mạn Nhi.

“Tỷ, tỷ giúp đệ cất giữ nhé.” Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.

“Được.” Liên Mạn Nhi nhận tiền lì xì, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt mập mạp của tiểu Thất. “Tiểu Thất à, đệ có biết bây giờ đệ là tiểu tài chủ rồi đấy.”

Tiểu Thất không nói gì, chỉ cười hì hì.

Bây giờ mấy hài tử không còn làm việc trong cửa hàng nữa, nhưng mỗi tháng vẫn được nhận tiền tiêu vặt trích từ tiền lời của cửa hàng như trước. Tiền lời mỗi tháng của xưởng dưa chua cũng chia một phần ra cho bọn nhỏ. Số tiền này cũng không phải lấy không, mặc dù các nàng không làm việc nặng nhưng tính toán các khoản thu chi đều là do các nàng làm.

Hơn nữa, mỗi lần thu được khoản tiền lớn như bán rượu nho, ngô…, mấy hài tử cũng sẽ được phân một ít tiền.

Tiểu Thất cũng không tiêu tiền lung tung, đôi khi hắn muốn đồ vật gì đó, nhưng vì là hài tử nhỏ nhất trong nhà, có cha, mẹ, ca ca, các tỷ tỷ tự nguyện xuất tiền túi của mình cho hắn, nên tiền riêng của tiểu Thất càng ngày càng nhiều. Còn về việc tiêu tiền nhiều nhất, trong nhà Liên Mạn Nhi, người lớn tuổi nhất là Liên Thủ Tín, không cần phải nói cũng biết là người nghèo khó nhất. Còn người có tiền riêng nhiều nhất, giàu có nhất, trừ Liên Mạn Nhi ra thì là người nhỏ tuổi nhất tiểu Thất.

Trong tháng giêng sẽ đi thăm người thân, đến nhà nhau chúc tết, tiếp đãi bạn bè thân hữu đến chúc tết, còn phải mời khách, hoặc đi ăn cỗ. Mọi người trong nhà đều rất bận rộn, nhất là Liên Thủ Tín, cơ hồ mỗi ngày đều phải đi ra ngoài ăn cỗ, thậm chí một ngày phải đi ăn hai ba lần. Liên Mạn Nhi âm thầm để ý, có một số nhà nàng sẽ để cho Ngũ Lang đi theo Liên Thủ Tín.

Lễ mừng năm mới, người lớn thì bề bộn, nhưng tiểu hài tử lại nhàn nhã, vui sướng. Liên Mạn Nhi cũng rất thanh nhàn, nàng cùng với Liên Chi Nhi chỉ việc đi theo Trương thị, ăn cỗ hết nhà Ngô Ngọc Quý, lại đến nhà Ngô Ngọc Xương, có cả nhà Vương cử nhân. Lúc rảnh rỗi thì ở trong nhà, mỗi ngày cứ thiêu nóng giường rồi hai tỷ muội ngồi thêu thùa may vá, hoặc viết chữ, đọc sách.

Ngày hôm nay, thời tiết trong xanh, hai tỷ muội đi vào thôn, về khu nhà cũ của Liên gia để tìm Liên Diệp Nhi.

Mặc dù có nhiều phòng để trống, ba người nhà Liên Diệp Nhi vẫn ở trong mấy gian phòng nhỏ phía tây. Tuy vậy trong phòng lại được Triệu thị với Liên Diệp Nhi thu thập vô cùng sạch sẽ, giường cũng được sưởi rất ấm. Liên Diệp Nhi chuẩn bị một đĩa hướng dương, ba tỷ muội an vị trên giường gạch, vừa ăn hạt hướng dương vừa nói chuyện.

“Tam bá với tam bá mẫu đi đâu rồi?” Vào nhà không nhìn thấy Liên Thủ Lễ với Triệu thị, Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Quét dọn, đốt lửa bên thượng phòng rồi.” Liên Diệp Nhi lên tiếng.

Liên Mạn Nhi a một tiếng, vì sợ phòng không có người ở sẽ không tốt, nên ba người nhà Liên Diệp Nhi dường như mỗi ngày đều sang đốt lửa bên thượng phòng và đông sương phòng, bởi vì nếu không có lửa, phòng ở sẽ đóng băng. Phòng ở nếu bị đóng băng về sau sẽ dễ dàng bị biến chất và hư hỏng.

Ba người nhà này đều thật có trách nhiệm thay Liên lão gia tử chăm lo cho phòng ở.

Ngồi được một hồi, Liên Chi Nhi nói hai ngày này Nhị Nha bị bệnh, ba tỷ muội liền cùng nhau đến thăm Nhị Nha. Ra khỏi cổng của khu nhà cũ, vừa đi tới góc đường liền có một người từ trong thôn bước nhanh tới.

“Cháu gái lớn,… Chao ôi, hiện tại phải gọi cháu gái mới đúng.”