Edit: Le thanh
“Con ăn no rồi.” Tiểu Thất nhận lê đông lạnh, lên tiếng.
Trước kia lúc chưa ở riêng, nếu thượng phòng giết heo
thì tất cả đồ ăn xương cốt gì đều phải do Chu thị phân chia. Mấy hài tử
cả một năm cũng không khi nào được thấy một miếng mỡ, mặc dù có rất
nhiều thịt đủ để ăn một chầu, nhưng số thịt được chia đến cũng cực ít.
Về phần Trương thị thì căn bản là không có thịt ăn, chỉ có thể ăn dưa
chua.
Năm nay nhà Liên Mạn Nhi tự mình giết heo, cái chế độ
phân phối buồn cười kia đương nhiên bị hủy bỏ, vì để cho khách đến chơi
cùng hài tử nhà mình đều được ăn, Trương thị cố ý bỏ rất nhiều thịt
trong đồ ăn, kết quả mọi người đều ăn thỏa thuê mà vẫn không ăn hết.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng không thèm thịt. Trong
một năm qua bởi vì trong nhà điều kiện tốt hơn nên thức ăn đã được cải
thiện rất lớn. Mỗi ngày đều ăn trứng gà, trứng vịt, cá với thịt cũng
cách ba đến năm ngày là có thể mua một lần, gần như không bao giờ thiếu
thức ăn mặn.
Rất nhiều hộ nông dân, mặc dù hơi có chút tài sản nhưng
phần lớn vẫn sống vô cùng tiết kiệm, nhất là trong việc ăn uống. Nhưng
Liên Mạn Nhi cho rằng, chỉ có ăn ngon mới có thân thể tốt; thân thể tốt mới có thể làm việc, kiếm tiền, học bài tốt. Hơn nữa, trong trí nhớ
của nàng còn nhớ rõ, thời điểm đầu tiên nàng tỉnh dậy ở thế giới này
liền trông thấy bộ dáng thiếu dinh dưỡng của mấy người Ngũ Lang, Liên
Chi Nhi cùng tiểu Thất, nàng cũng nhớ rõ hình ảnh Chu thị làm chủ bàn
cơm, sự phân biệt đối xử của Chu thị.
Chính vì bởi đủ loại nguyên nhân này, trong tay Liên
Mạn Nhi có tiền liền muốn chính mình cùng Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, tiểu
Thất ăn no, ăn ngon. Các nàng đều đang trong giai đoạn phát triển cơ
thể, nhất định phải có đủ dinh dưỡng.
Mà Trương thị với Liên Thủ Tín vốn cũng không phải là
người keo kiệt. Xuất phát từ lòng yêu thương con cái cùng với tâm lý đền bù tổn thất, đối với việc này có thái độ rất dung túng.
Lại nói tiếp, chỉ cần Liên Mạn Nhi đề xuất, mấy hài tử
đều tán thành. Trương thị cùng Liên Thủ Tín gần như chưa bao giờ phản
đối việc gì.
Người một nhà nói chuyện phiếm một lúc rồi bắt đầu thương lượng chuyện chia thịt heo như thế nào.
Một con heo, ngoại trừ vừa rồi ăn tiệc. Còn lại hai
miếng thịt heo, đều được Trương đồ tể cắt thành hai khối lớn, đang bỏ
trong vạc lớn ngoài trời để đông lạnh.
“Cho nhà bà ngoại mười cân, Ấu Hằng ca mười cân, nhà
Gia Hưng ca mười cân, nhà Diệp Nhi mười cân.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Đúng rồi, lòng ruột gì đó chúng ta không ăn, dứt khoát cho Hoàng đại
thúc, ngày đó con nghe thúc ấy nói, hình như rất thích ăn nó.”
Nhà Liên Mạn Nhi giết con heo này là con mập nhất trong
sáu con. Trọng lượng cả bì gần hai trăm cân. Sau khi mổ xong, sức nặng đương nhiên không nhiều như vậy, tặng đi bốn mươi cân thịt heo này, lại một phần hôm nay đã ăn, nội tạng, đầu heo, móng heo, đuôi heo, mỡ heo
các loại vụn vụn vặt vặt, nhà Liên Mạn Nhi còn lại khoảng hơn một trăm
cân thịt heo.
“Thịt cho lễ mừng năm mới ta cũng không cần mua nữa, cứ dùng từ chỗ này.” Trương thị lên tiếng.
“Lễ mừng năm mới chẳng phải ta phải mời mấy bàn khách sao, đoán chừng cũng phải hai mươi cân thịt heo.” Liên Thủ Tín lên tiếng.
“Cửa hàng cũng dùng một ít.Thịt còn lại cũng đủ cho ta ăn đến sang năm đi.” Trương thị lên tiếng.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Dùng cho cửa hàng nhiều
chút, đoán chừng số thịt heo này chúng ta cũng ăn không được bao nhiêu,
đừng quên ta còn đặt thịt dê với mười cân thịt bò nữa.”
“Đúng, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.” Trương thị lên tiếng.
“Cái này ta vẫn nhớ. Vừa rồi trên bàn cơm Ngô Tam ca
nói, ngày mai sẽ cùng Gia Hưng đi phía tây, mai hoặc ngày kia sẽ đem
thịt về cho ta.”
Nói xong chuyện phân chia thịt heo, còn nói chuyện đưa tiền một con heo cho Triệu thị.
“Cứ cho Tam bá mẫu của bọn nhỏ con nặng nhất đi.” Trương thị lên tiếng.
Con heo nặng nhất của nhà Liên Mạn Nhi, lúc trước Trương thị bắt đem cân, cân được một trăm chín mươi ba cân cả bì, mỗi cân
mười bốn văn tiền, tính ra được hai ngàn bảy trăm lẻ hai văn tiền.
Cuối ngày, lúc Triệu thị với Liên Diệp Nhi tới, Trương
thị liền đưa thịt heo chia cho các nàng, Liên Mạn Nhi cũng lấy tiền từ
trong rương ra hai ngàn bảy trăm lẻ hai văn đưa cho Triệu thị cùng Liên
Diệp Nhi.
Tuy lúc trước nói muốn cho Triệu thị một đầu heo, nhưng
hiện tại nhà Liên Mạn Nhi vừa cho thịt heo, vừa đưa số tiền này, Triệu
thị cùng Liên Diệp Nhi đều chần chờ không chịu nhận.
“Tứ thẩm à, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chuyện cho heo ăn chỉ là tiện tay thôi. Có mười cân thịt này là chúng ta đã có một năm mới đầy đủ, thế là được rồi. Con nhiều tiền như vậy chúng ta không thể
nhận.” Triệu thị nói.
“Đúng, tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, chỗ này quá nhiều tiền, chúng ta không thể nhận.” Liên Diệp Nhi cũng nói.
“Lúc trước đã nói rồi, cho ngươi thì ngươi cứ cầm a.”
Trương thị liền khuyên nhủ. “Ta cũng không phải chưa cho heo ăn bao giờ, tổng cộng sáu con heo này, một ngày lại mấy lần cho ăn, đây cũng không
phải là việc dễ.”
“Đúng vậy a, Tam bá nương, tiền này ngươi nhanh cầm đi.” Liên Mạn Nhi cũng nói, “Số tiền này để đến đầu xuân sang năm, các ngươi cũng có thể mua mấy con heo con, là có thể nuôi heo của chính mình
rồi.”
Cuối cùng, được mọi người khích lệ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cảm kích nhận tiền.
… …
Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng từ phía tây trở về, đem về
hai con dê đã mổ xong cùng hai mươi cân thịt bò, chia đôi với nhà Liên
Mạn Nhi mỗi nhà một nửa. Bởi vì mua toàn bộ con dê, bên kia thuê người
mổ sẵn, bởi vậy nhà Liên Mạn Nhi còn có một tấm da dê.
Trương thị liền làm chủ đưa tấm da dê đến cửa hàng giày
trên thị trấn, để cho thợ giày xử lý, ý định làm một kiện áo da dê cho
Liên Thủ Tín.
Thịt dê và bò giống nhau, đều được vận chuyển từ phía
tây về… do người Hồi nuôi. Người Hồi rất giỏi nuôi bò dê, miếng da dê
rất mềm và dày, thịt bò với thịt dê thì rất tươi mới.
“Trước kia lúc còn ở nhà bà ngoại con, mẹ cũng từng
được ăn thịt bò thịt dê, nhưng khi đến đây, mấy năm qua mới ăn tổng cộng có hai lần.” Trương thị có chút cảm khái nói, “Khi đó còn chưa có mấy
đứa bọn con, chỉ có Chi Nhi, thượng phòng còn có năm mươi mẫu, không
nghèo như sau này.”
“Thịt này ta ăn thế nào?” Người một nhà liền thương lượng.
Thịt bò, thịt dê cũng có thể hầm cách thủy, cũng có thể
băm thành bánh nhân thịt làm vằn thắn, gói bánh bao, còn có thể nấu thịt kho tàu, phương pháp ăn rất nhiều.
“Ta làm lẩu dê đi.” Đôi mắt to của Liên Mạn Nhi cong như trăng lưỡi liềm. Nàng tới đây đã hơn một năm rồi, đã trải qua hai mùa
đông rồi, nhưng chưa hề ăn qua một nồi lẩu hay một bữa dê nướng nào.
“Chúng ta không có nồi, muốn làm lẩu dê phải mua nồi trước đã.” Trương thị lên tiếng.
Nồi lẩu ở niên đại này phần lớn đều là đồng tinh khiết
chế tạo thủ công, đó là xa xỉ phẩm mà hộ nông dân bình thường muốn cũng
không thể có. Có thể nói, nếu nhà ai có một cái nồi lẩu đồng, có thể lập tức đoán được nhà này sống vô cùng xa xỉ.
“Vậy thì mua đi.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền đều nhìn Trương thị.
Liên Chi Nhi ngồi ở bên cạnh, cười tủm tỉm không nói lời nào.
Trương thị thấy cái dạng này của bọn họ liền hiểu, bốn đứa bé đều muốn mua nồi lẩu, ăn lẩu, ăn thịt dê nướng.
Nhìn thấy đã gần đến năm mới, còn một ít đồ tết cũng
phải đặt mua, ngày hôm sau có buổi họp chợ ở trấn Thanh Dương, người một nhà dàn xếp tốt mọi việc trong nhà xong, Liên Thủ Tín liền đánh xe
trâu, cả nhà ngồi xe đi lên thị trấn.
Tiến vào trấn Thanh Dương, Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi xuống xe trước cửa hàng trang sức, Liên Thủ Tín thì mang
theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến tiệm tạp hóa Lục gia, chỗ đó có bán sẵn nồi lẩu đồng.
Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi tiến vào cửa hàng trang sức, chưởng quầy lập tức chạy ra đón chào.
“Tứ thái thái, hai vị cô nương, ngồi bên này, đã xem
được cái gì thích chưa? Nếu có thích kiểu dáng gì, trong cửa hàng này
của ta đều có thể làm được. Vàng bạc trong cửa hàng này đều là vàng ròng bạc ròng, giá cả cũng thật sự hợp lý, tay nghề của thợ thủ công một
chút cũng không kém với huyện thành, phủ thành…”
Mặt mũi chưởng quầy tràn đầy tươi cười mời ba mẹ con đến gian sau ngồi nói chuyện, sau đó liền đem các đồ trang sức tốt nhất
trong cửa hàng đến, từng hộp từng hộp bày ra cho các nàng chọn.
Năm nay tiền bạc trong tay sung túc, nên Liên Mạn Nhi dự định sẽ mua thêm ít đồ trang sức đẹp cho ba mẹ con.
“Mẹ không cần mua thêm, hai tỉ muội các con chọn đi.” Trương thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi trước tiên chọn lấy bốn cái dây chuyền bạc
mạ vàng, bốn cái vòng tay bạc mạ vàng, định phân cho Ngũ Lang, tiểu
Thất, Liên Chi Nhi cùng nàng mỗi người một bộ. Sau đó, Liên Mạn Nhi lại
chọn ba đôi hoa tai vàng để cho nàng, Liên Chi Nhi cùng Trương thị mỗi
người một đôi. Tiếp theo nàng lại chọn hai đôi vòng tay bạc xoắn quý
giá, hai đôi vòng tay bạc chữ phúc. Bốn cặp vòng tay này mỗi cái đều có
sức nặng đại khái trên dưới một lượng, chính nàng với Liên Chi Nhi mỗi
người hai đôi.
Tiếp nữa Liên Mạn Nhi lại chọn cho mình và Liên Chi Nhi hai cây trâm bạc, hai nhẫn vàng.
Cuối cùng, Liên Mạn Nhi chọn cho Trương thị một cây trâm bạc, rồi đặt chưởng quầy làm một đôi vòng tay bạc cá chạch.
“Từng cái nặng hai lượng.” Liên Mạn Nhi nói với chưởng quầy.
Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi tuổi còn nhỏ, mang đồ
trang sức quá nặng cũng không hợp, mà tuổi của Trương thị lại hợp với
trang sức to nặng. Loại trang sức này ngoại trừ tác dụng làm đẹp còn có ý nghĩa tích cóp của cải.
Chọn xong đồ trang sức, Liên Mạn Nhi nói chưởng quầy
chuẩn bị hộp, cuối ngày sẽ mang đến cho nhà nàng. Chưởng quầy tất nhiên
vẫn đáp ứng như bình thường.
Đi ra khỏi cửa hàng trang sức, mấy mẹ con đi đến tiệm tạp hóa Lục gia, trên đường đi qua một cửa hàng bán da và áo lông.
“Tấm da dê kia không biết bao giờ làm xong, đến lúc đó trên mặt áo da sẽ may tấm gấm xanh kia.” Trương thị thuận miệng nói.
“Mẹ, ta cứ dứt khoát mua luôn mấy tấm da.” Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, liền nói ra.
Mấy mẹ con liền vào cửa hàng da, chưởng quỹ cùng tiểu nhị tự nhiên đều cười mời vào.
“Huynh của con và tiểu Thất mỗi ngày phải đi học trong
gió rét, nên mặc ấm một chút, mỗi người nên có một cái áo khoác lông.
Con với tỷ mỗi người may một cái áo da, mẹ cũng may một cái.”
Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa để cho chưởng quầy cầm da dê đến cho các nàng chọn.
“Mạn Nhi.” Liên Chi Nhi nhẹ giật ống tay áo của Liên Mạn Nhi, “Nếu không ta mua thêm hai tấm da nữa, Ngũ Lang với tiểu Thất cũng nên có hai đôi giày da, như vậy lúc đi học có giẫm trong đống tuyết
cũng không sợ lạnh.”
“Giống như của Gia Hưng ca mang phải không?” Liên Mạn
Nhi liền cười, “Vậy thì mua hai tấm không đủ, cái của Gia Hưng ca cũng
đã cũ rồi, cũng nên đổi đôi mới mới phải.”