Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 172: Tiền thuê




Edit: Đào Lệ Quyên Beta: Sakura Trong nhà có khách đến, là ai vậy nhỉ? Nghe thấy tiếng bước chân của Liên Diệp nhi cùng một người khác hướng Tây Sương phòng đi tới, liền đoán được có lẽ là có người gần bên nhà nàng đến mua rau giá đồ ăn, bởi vậy tạm thời ngừng nói chuyện.

Liên Mạn Nhi từ trong nhà bước ra , đã nhìn thấy tiểu hòa thượng Nguyên Đàn ôm một bó củi, đi sau Liên Diệp Nhi cùng tiến vào.

“Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi cùng Liên Mạn Nhi chào hỏi, “Muội ngang đường gặp hắn, hắn trông thấy muội ôm bó củi nên giành mang hộ.”

Nguyên Đàn cúi người đem bó củi đặt trên mặt đất, một chút bụi đất cũng không mang lên.

“Hắc hắc, ta quen làm việc như thế.” Nguyên Đàn nâng người lên về sau, dùng tay vuốt vuốt cái đầu trọc của mình, cười hắc hắc nói.

Tiểu Bình rất chịu khó, hơn nữa có nhãn lực nhiệt tình. Liên Mạn Nhi liền nhớ lại nàng đáp ứng muốn mang bánh trái cho Nguyên Đàn.

“Cha mẹ ta đều ở đằng kia, Tiểu Bình, ngươi vào đi.” Liên Mạn Nhi đưa Nguyên Đàn cùng Liên Diệp nhi vào trong nhà.

Trương thị thấy Nguyên Đàn, liền mời hắn ngồi bên trên giường, đưa cho hắn một chén trà, lại lấy ra trong tủ hai khối điểm tâm cho Nguyên Đàn. Nguyên Đàn vốn là cô nhi, điều này khiến Trương thị đặc biệt thương tâm.

“… Điểm tâm là đồ chay đấy, ngươi yên tâm ăn không có việc gì.” Trương thị đối với Nguyên đàn nói.

Nguyên đàn tiếp nước chè, lại không chịu nhận điểm tâm.

“… Giữ lại cho Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ăn.” Nguyên Đàn biết, điểm tâm trên thị trấn mới có, đối với bọn trẻ con nông thôn thì rất hiếm lạ.

“Mấy đứa đã ăn rồi, trong tủ còn có, đây là cho cháu, cháu cứ yên tâm ăn đi.” Trương thị cười nói. Nàng về phương diện tài vật, vốn rất hào phóng.

Nguyên Đàn lúc này mới nhận điểm tâm, chính mình ăn hết một khối, lại đem một khối bọc lại. Nói là mang về cho sư phụ hắn ăn. Sư phụ Nguyên Đàn là trụ trì của miếu thổ địa, pháp danh gọi là Thiện Xa.

“Sư phụ cháu có khỏe không? Ta lâu ngày không gặp rồi.” Liên Thủ Tín cùng với Nguyên đàn nói chuyện.

“Mẹ, bánh trái cho miếu chuẩn bị xong chưa?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Chuẩn bị xong, đang muốn cho cha con đưa đi.” Trương thị nói chuyện, rồi kéo Liên Mạn Nhi đi ra.

Hai người tiến vào vườn. Trương thị sớm đã đem bánh trái chuẩn bị đem bố thí miếu cho vào một cái bao tải, để dựa vào tường .

“Không phải mới vừa nói muốn mở cửa hàng sớm chút ư, cha mẹ đều nghĩ kỹ rồi.” Trương thị nhìn xem lân cận không người. Cùng với Liên Mạn Nhi nói ra, “Ta mượn mấy gian ngoài của miếu thổ địa để mở cửa hàng.”

Đó là một phương pháp xử lý tốt. Xem ra Liên Thủ Tín cùng Trương thị trên đường về nhà đã quyết định mở cửa hàng rồi.

“Mấy gian ngoài kia, Ta có thể mượn được sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Không phải mượn. Ta là thuê.” Trương thị nói, ” Mấy gian phòng ốc để không chẳng làm gì, cho ta thuê, trong miều liền có thêm thu nhập, bọn hắn khẳng định đáp ứng. Còn có bàn, ghế, bát đũa, ta cũng không cần mua ngay. Cứ mượn của miếu, không, là thuê thì đúng hơn.”

Tuy là một cái miếu thổ địa bình thường. Nhưng thỉnh thoáng cũng có người đến cúng bái hành lễ, cho nên bàn ghế chén đĩa đều có một ít. Cái này như tục ngữ nói, thuyền hỏng cũng có ba cân đinh.

Thuê phòng của miếu thổ địa, có thể nói là nhanh và tiện, làm cho cửa hàng sớm có thể khai trương. Hơn nữa. Liên Mạn Nhi cũng có thể đoán được là Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghĩ ra cách này. Khai mở cửa hàng sớm một chút, đối với bọn họ mà nói, là vuốt Thạch Đầu qua sông*(làm việc thận trọng, tìm kiếm kinh nghiệm). Có thể có lời lãi hay không thật sự cả nhà cũng chưa nắm chắc. Tuy nhiên việc thuê địa điểm cùng đồ dùng , có thể giảm bớt kha khá chi phí.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy trước tiên như vậy cũng được.

Hai mẹ con liền đem túi bánh trái mang vào Tây Sương phòng.

“Tiểu Bình, năm nay bánh trái nhà ta làm nhân bánh vừa lớn lại ngọt, ngươi nhớ kỹ, nhà của ta dùng lá cây Diệp tử gói khác với mọi người, đừng để lẫn với nhà khác nhé.” Liên Mạn Nhi đi vào nhà, chiếu cố Nguyên Đàn, ý là để cho hắn đến lúc đó chọn bánh trái nhà mình ăn.

Nguyên Đàn cười ngu ngơ gật gật đầu.

“Ta đưa Nguyên Đàn trở về.” Liên Thủ Tín nói.

Nguyên Đàn khoát tay nói không cần, hắn có thể mang hết chỗ bánh trái kia

“Ta tìm sư phụ cháu có việc.” Liên Thủ Tín nói, lại quay đầu nói với Trương thị, “Ta đi tìm Thiện Xa sư phụ thương lượng việc thuê phòng.”

Bởi vì vừa rồi nghe Trương thị nói, Liên Mạn Nhi liền biết Liên Thủ Tín là muốn đi tìm trụ trì miếu thổ địa, đàm đạo việc thuê phòng.

“Ta cùng cha đi chứ.” Ngũ Lang nói.

Liên Mạn Nhi nói cũng muốn cùng đi, nghĩ lại, lại không nói ra miệng. Người một nhà vừa rồi thảo luận lợi nhuận của cửa hàng, bọn hắn có thể trang trải tiền thuê nhà đại khái là bao nhiêu, tất cả đều mang ra bàn bạc kỹ. Dù sao Liên Mạn Nhi không phải ba đầu sáu tay, không có khả năng lo lắng mọi chuyện. Liên Thủ Tín là trụ cột trong nhà, Ngũ Lang là đại ca, hai cha con tính tình đều rất cẩn thận, hoàn thành một việc như vậy có lẽ không có vấn đề.

Tiễn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Nguyên Đàn đi rồi, Liên Mạn Nhi quay lại ngồi trên giường gạch.

“Mẹ, mẹ nói trong miếu có thể thuê phòng hết bao nhiêu tiền?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

” Phòng ở kia cùng đồ đạc đều là nhàn rỗi, chúng ta đều là quê nhà hương thân đấy, Thiện xa sư phụ là người phúc hậu, sẽ không đòi nhiều đâu.” Trương thị nói .

“Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, mọi người là muốn mượn thuê phòng của miếu để mở cửa hàng?” Liên Diệp nhi kinh ngạc mà mở to hai mắt hỏi.

Vừa rồi Liên Diệp nhi theo Nguyên Đàn cùng đến. Liên Thủ Tín bọn hắn nói chuyện, cũng không có cố ý tránh đi Liên Diệp nhi.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Có quyết định này. Đợi lát nữa xem có thể thuê được phòng hay không. Diệp nhi, việc này nhà chúng ta biết thôi, trước đừng nói ra bên ngoài.”

“Muội biết rõ, Mạn Nhi tỷ. Muội sẽ không nói cho ai.” Liên Diệp Nhi lập tức nói.

Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, bất quá sau một hồi, Trương thị đi cửa nhìn quanh một lúc rồi quay trở vào. Liên Mạn Nhi biết rõ, Trương thị đang nóng vội, nàng cũng không nói ra.

“Tuyết rơi lớn rồi, ta mang thêm áo khoác cho cha con cùng Ngũ Lang đi.” Lại một lát sau, Trương thị nói ra.

“Mẹ, hay là con đi thôi.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, chuẩn bị xuống giường.

Vừa lúc đó, bên ngoài cửa vang lên một tiếng, Ngũ Lang từ bên ngoài đi vào. Hắn đi gấp, sau khi vào cửa thậm chí đã quên phủi bông tuyết phủ trên đầu, vai cùng ngực.

“Mau phủi tuyết đi con.” Trương thị vội vàng giúp Ngũ Lang phủi tuyết trên người.

“Ca ca sao lại về trước, cha đâu?” Liên Mạn Nhi hỏi, “Việc đàm phán thế nào rồi?”

“Xong rồi!” Ngũ Lang đáp.

Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất cũng nhịn không được vui mừng ra mặt.

“Vậy là được rồi à? Nhanh như vậy sao!” Trương thị lôi kéo Ngũ Lang tới giường ngồi, “Mau nói ra coi, mọi chuyện thế nào.”

“Mẹ, con khát rồi. Trà trong miếu đắng quá, không dễ uống.” Ngũ Lang cười nói.

Liên Chi Nhi nhi liền vội vàng rót nước cho Ngũ Lang.

“Ca, ca thực có tiền đồ.” Liên Mạn Nhi liếc nhìn Ngũ Lang, ca ca nàng là vui mừng hóa hư mất, lại còn học được thừa nước đục thả câu rồi.”Tỷ, tỷ đừng rót nước.”

Ngũ Lang đã nhận nước từ Liên Chi Nhi, đắc ý hướng Liên Mạn Nhi mở trừng hai mắt.

“Đừng làm rộn, uống xong nước rồi nói nhanh một chút.” Trương thị nhìn mấy hài tử cười đùa liền cười tít mắt.

Ngũ Lang rất nhanh đã uống nước xong, không trì hoãn nữa, liền đem quá trình Liên Thủ Tín đàm đạo nói sơ qua một lần.

“… Cha đàm phán xong rồi, ba gian ngoài đều cho nhà ta thuê, còn có bàn ghế, bát đũa, những thứ này, một tháng chúng ta chỉ cần trả một chuỗi tiền.”

Một chuỗi tiền là 100 văn tiền, bình quân mỗi ngày thuê tốn không đến bốn văn tiền , giá tiền này rất rẻ rồi. Liên Mạn Nhi cơ hồ hoan hô ra tiếng.

“Cha cùng lão hòa thượng nói chuyện, lại để cho con trở về lấy tiền.” Ngũ Lang nói, “Lão hòa thượng nói không cần viết chứng từ, nhưng theo con nói, chúng nên ghi cái chứng từ. Lát nữa ta đem giấy bút mang qua.

“Ừ, ừ.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu, “Ca, ca chưa nói thuê bao nhiêu thời gian hay sao?”

“Cha nói trước thuê một tháng.” Ngũ Lang nói.

Trước mắt là tháng chạp, sau đó là lễ mừng năm mới. Vào lễ mừng năm mới công trình trên núi khẳng định được nghỉ hai ngày, cái này sẽ ảnh hưởng việc buôn bán của bọn họ. Liên Thủ Tín nghĩ làm thử trước một tháng, sau đó xem tình huống thế nào sẽ quyết định có làm tiếp hay không. Bởi vậy trước thuê một tháng , đỡ lãng phí tiền.

Thế nhưng mà, nếu như làm ăn tốt, qua một tháng này, bọn họ có thể thuê được phòng nữa hay không, cũng là khó nói. Đến lúc đó nếu như bọn họ muốn tiếp tục ở cửa hàng, liền không thể không xây nhà. Trong lúc xây nhà đương nhiên không thể duy trì cửa hàng, đến lúc xây xong rồi, sẽ phải đối mặt với nhiều đối thủ cạnh tranh.

Liên Thủ Tín là một nông dân đơn thuần, Nếu làm kinh doanh, sẽ phải đối mặt với cạnh tranh tàn khốc.

Cho dù có chút mạo hiểm, nhưng là lãng phí mấy xâu tiền, so với tương lai vứt bỏ mấy chục, mấy trăm lượng bạc là hoàn toàn có thể.

“Một tháng quá ngắn, chúng ta muốn thuê, nên thuê lâu dài.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, rồi nói, “Ta thuê một năm a.”

Liên Mạn Nhi liền đi lấy tiền trong tủ.

“Đã coi ngày khai trương chưa?” Trương thị hỏi Ngũ Lang.

“Xem kỹ về thời gian, gần đây chính là ngày mai, nếu làm vào ngày này sợ không kịp. Sau đó là cuối tháng, tiếp đó lại là mùng tám tháng chạp.” Ngũ Lang nói.

Mùng tám tháng chạp khẳng định quá muộn, nên là đợi đến cuối tháng, Trương thị cũng hiểu như vậy là quá lâu. Về phần ngày mai, lại tựa hồ quá gấp, không biết có chuẩn bị kịp không.

“Mẹ, con đi xem phòng trước, nếu là có khả năng, ta liền tranh thủ ngày mai khai trương.” Liên Mạn Nhi lấy tiền, trông thấy Trương thị đang do dự, liền nói ra.

“Cứ làm như thế.” Liên Mạn Nhi nói đúng ý Trương thị, nàng lập tức gật đầu.

Người một nhà thu thập chỉnh tề rồi đi ra ngoài.

“Mạn Nhi tỷ, muội đi với mọi người được không?” Liên Diệp Nhi nói, đối với gia đình Liên Mạn Nhi luôn luôn bận rộn, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, Liên Diệp nhi trong lòng đặc biệt hâm mộ.”Muội có thể giúp đỡ làm việc.”

“Được a.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.

Mọi người ra khỏi cửa hướng miếu thổ địa mà đi. Tiến vào miếu thổ địa, Nguyên Đàn chạy đến đưa bọn họ đi vào trong phòng.

Liên Thủ Tín đang cùng lão hòa thượng Thiện Xa ngồi nói chuyện. Liên Mạn Nhi đi đến trước, nói với Liên Thủ Tín ý định muốn thuê phòng một năm.

“Sư phụThiện xa , người xem, chúng ta thuê một năm được không?”