Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 167: Đối sách




Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Liên Mạn Nhi cúi đầu gói bánh trái, trừ Chu thị thỉnh thoảng khiển trách cái này cái kia một câu, một phòng mọi người yên lặng không tiếng động. Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn thấy mẹ con Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đưa tới đồng tình, ánh mắt ân cần. Các nàng quan tâm nàng nhưng không dám tỏ vẻ. Liên Mạn Nhi khẽ cười một chút, ý bảo các nàng không cần vì nàng lo lắng.

Liên Mạn Nhi thích ăn bánh trái, hơn nữa các nàng bỏ ra sức lao động, các nàng hẳn phải nhận được phần của các nàng. Mới vừa rồi Chu thị làm ầm ĩ như vậy, chuyện phân chia bánh trái nhất định sẽ đắn đo, gây khó khăn cho các nàng. Cùng Chu thị cứng đối cứng cũng không phải là biện pháp tốt, nhưng nếu các nàng muốn lấy, ai cũng đừng nghĩ ngăn.

Liên Mạn Nhi lấy cớ nói muốn đi ngoài, từ thượng phòng đi ra.

Phía ngoài tuyết đã sớm ngừng, gió bắc thổi mạnh hơn, Liên Mạn Nhi từ trong cửa vừa ra tới, gió kia tựa như dao găm cắt trên mặt nàng.

“Mạn Nhi, ngươi đi đâu, cần ca đi cùng không?” Ngũ Lang đang nhóm lửa bên ngoài phòng đi theo ra ngoài.

“Ca, ca đi theo muội.” Liên Mạn Nhi liền lôi kéo tay Ngũ Lang, trở lại Tây sương phòng.

Hai người đem ngọn đèn thắp lên, nhìn thoáng qua lẫn nhau.

“Thật ức chế.” Liên Mạn Nhi quệt mồm nói.

“Cũng không phải là.” Ngũ Lang than thở, “Cha trong lòng cũng không tự tại.”

Chu thị như vậy làm ầm ĩ, cho dù là con trai ruột thịt, trong lòng cũng không thể không nghĩ gì.

“Bà nội chính là bắt thóp được chúng ta.” Liên Mạn Nhi nói, “Bà biết cha mẹ hiếu thuận, không nỡ nhẫn tâm. Nếu vừa rồi chúng ta cứ nói, bất kể…”

“Khẳng định là hai ông bà sẽ đánh nhau, bánh trái này cũng gói không được.” Ngũ Lang liền nói.

Đâu chỉ như thế, chỉ sợ năm mới tới tất cả mọi người đều quá không được.

“Cha mới vừa rồi nói với chúng ta, để cho chúng ta nhịn một chúthãy cố kiên trì.” Ngũ Lang nói.

Thì ra là Ngũ Lang là bị Liên Thủ Tín dặn dò tới khuyên nàng.

“Muội đoán cha chính là ý tứ này, mẹ cũng kém không nhiều lắm.” Liên Mạn Nhi khe khẽ thở dài.

Bọn họ đáp ứng Liên lão gia tử cùng nhau gói bánh trái, là từ thiện ý. Nếu như bỏ dở nửa chừng, một chuyện tốt như vậy liền biến thành một chuyện xấu. Liên Thủ Tín cùng Trương thị là người tình nguyện mình bị ủy khuất cũng muốn lấy đại cục làm trọng. Mới vừa rồi chính Liên Mạn Nhi muốn cùng Chu thị náo, kết quả các nàng vẫn là nhượng bộ. Liên Mạn Nhi chính thấy rõ điểm này mới ẩn nhẫn xuống.

“Ta liền xem như làm công đức.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Nếu nói công đức, chỉ có thiện ý không thì không thể xưng là công đức, phải đem chuyện hoàn thành xong mới coi là công đức.

Công đức có thể làm. Cái này cũng không đại biểu người lấy đại cục làm trọng nhất định phải lỗ lã.

“Ca, một hồi như vậy…” Liên Mạn Nhi chỉ vào một rổ lá cây ăn quả trên mặt đất, đây là Lý thị đưa cho các nàng, nói đó là lá cây ăn quả, trên phiến lá có mùi thơm nhàn nhạt, khác với lá cây Liên gia đang dùng. “Muội với mẹ, còn có tỷ nói, chúng ta tiếp theo gói bánh trái đều dùng lá này đệm lên. Ca, ca nói cho cha, phàm là dùng lá này đệm lên bánh trái, mọi người chưng xong cứ đem về phòng chúng ta.”

Các nàng tôn trọng quyền uy của Chu thị, nhưng Chu thị vẫn gây khó khăn cho các nàng, vậy thì dứt khoát lướt qua nàng, cầm các nàng nên cầm.

“Tốt như vậy.” Ngũ Lang nghe Liên Mạn Nhi nói, nhất thời ánh mắt sáng lên, “Ta còn lo lắng kia, nếu là đem bánh trái Nhị thẩm gói phân cho nhà mình thì biết làm sao, cái này tốt, mẹ cùng các muội gói bánh trái thì ca ăn yên tâm.”

Liên Mạn Nhi không nhịn được xì cười một tiếng. Hà thị lôi thôi, các nàng đều ngại nàng bẩn, không muốn ăn đồ nàng làm.

“Đúng rồi, một hồi cũng dùng lò nhà chúng ta chưng thêm mấy nồi, kháng nhà chúng ta còn không nóng kia.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Ừ. Ta cùng cha nói.” Ngũ Lang đáp ứng.

Hai người dập tắt đèn, Ngũ Lang thay Liên Mạn Nhi bưng rổ lá cây trở lại thượng phòng.

“Đi đâu, trong rổ có cái gì?” Chu thị đặc biệt tinh tế, nhìn thấy các nàng bưng rổ đi vào, liền hỏi.

“Lá cây không còn, ta cầm thêm một chút.” Liên Mạn Nhi đáp.

Ngũ Lang đem rổ đặt ở bên cạnh Trương thị liền đi ra ngoài.

Liên Mạn Nhi ngồi trở lại trên giường gạch, Trương thị cùng Liên Chi Nhi nhìn thấy nàng đem lá cây nhà mình lấy ra, trong lòng liền đoán được một chút. Không cần Liên Mạn Nhi dặn dò, mẹ con ba người gói bánh trái đều dùng lá cây mới lấy ra, bày tại cùng một cái mành. Tiểu Thất nhận được ám hiệu từ Liên Mạn Nhi, qua lại truyền lại tin tức, bên này một mành đầy bánh trái gói xong, hoặc Ngũ Lang, hoặc Liên Thủ Tín sẽ vào đem bánh trái mang đi chưng, chưng xong liền trực tiếp đưa đến trong vườn phía dưới tây sương phòng. Nơi đó vốn là lều cất giữ rượu nho, hơn nữa đã chuẩn bị vạc sứ sạch sẽ. Chờ bánh trái đông lại rồi sẽ để vào vạc sứ.

Chu thị cho là đã thuần phục được một nhà Liên Thủ Tín, lại thấy mấy mẹ con Trương thị đều đàng hoàng gói bánh trái, không nói chuyện, cũng không đem lòng sinh nghi. Dĩ nhiên, đây cũng bởi vì nàng có đầy đủ lòng tin, không nghĩ tới một nhà tứ phòng dám lướt qua nàng làm việc.

Ngọn đèn đã phải thắp lại hai lần, xem một chút sắc trời đoán chừng đã qua giờ Tý. Liên Mạn Nhi ngáp một cái, nàng không biết mình đã gói được bao nhiêu bánh trái, tay đã mỏi nhừ, hơn nữa nàng cũng mệt nhọc. Nhìn nhìn trên bàn có thật to cục bột, lá cây trong rổ cũng gần thấy đáy.

Kiên trì thêm chút nữa, chờ đem lá cây đều dùng hết rồi, nàng trở về đi nghỉ ngơi, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy.

“Đem Tiểu Thất ôm vào trong nhà đi ngủ đi.” Thấy Liên Thủ Tín đi vào bưng bánh trái, Trương thị nhỏ giọng nói.

Tiểu Thất nằm ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, đã sớm ngủ say.

“Đừng ôm ngay, bên ngoài lạnh, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Liên lão gia tử nói, hắn vẫn tựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi lim dim, cũng không ngủ say.

Đoán chừng bánh trái đều gói xong, trời cũng liền sáng, Tiểu Thất cũng cần trở về phòng đi ngủ.

“Đem quấn kín chút sẽ không sao.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Ừ, ngươi đem con ôm trở về đi, để cho con cởi xiêm y rồi ngủ, nhẹ nhàng một chút.” Trương thị lấy chăn đem Tiểu Thất bọc nghiêm nghiêm thực thực, ôm tới bỏ vào trong ngực Liên Thủ Tín.

Lúc này Tiểu Thất tỉnh, mở mắt, xem một chút chung quanh, liền đá đạp lung tung nói không đi.

“Con không đi, bà nội… bắt nạt mẹ và tỷ con.” Tiểu Thất buồn ngủ mông lung nói.

Thì ra là tên tiểu tử này vẫn lưu lại đây là vì lo lắng Chu thị tiếp tục bắt nạt các nàng, hắn phải bảo vệ các nàng. Thật là đáng yêu, Liên Mạn Nhi cảm thấy vô cùng cảm động.

Chu thị mặt liền chìm xuống.

“Ngươi làm gì vậy. Yên tĩnh chút, đừng nữa làm trẻ con sợ.” Liên lão gia tử nhìn thấy Chu thị sắc mặt biến hóa, kịp thời nói.

Thừa dịp lúc này, Liên Thủ Tín liền ôm tiểu Thất đi ra ngoài.

“Mẫu thân, con cũng mệt nhọc.” Liên Tú Nhi liền hướng Chu thị làm nũng.

” Gói bánh trái cho tốt. Con ngủ hay không ngủ, nói với mẫu thân làm gì.” Chu thị cố ý nghiêm mặt, nhưng ngầm cho Liên Tú Nhi đánh cáu ánh mắt.

Liên Tú Nhi biết Chu thị là ngầm đồng ý, liền từ bên bàn thối lui, muốn tìm chỗ thoải mái đi ngủ.

“Tú Nhi,con làm gì?” Liên lão gia tử lên tiếng nói.

“Phụ thân! con…” Liên Tú Nhi không dám nói nàng muốn đi ngủ, liền nhìn về phía Chu thị cầu cứu.

“Con nhìn mấy cháu gái của con đi, so với con còn nhỏ hơn! Các cháu đều ở đây làm việc, con còn muốn đi đâu?” Liên lão gia tử trách mắng.

Liên Tú Nhi mân mê miệng, không hài lòng Liên lão gia tử nói nàng như vậy, cũng không dám cãi lại, chỉ chờ Chu thị thay nàng nói chuyện.

“Con chính là nghỉ một lát, sẽ không đi đâu!” Chu thị liền nói. Cho dù là nàng, hiện tại cũng không dám nói để cho Liên Tú Nhi trước đi nghỉ ngơi.

Liên Tú Nhi thấy Chu thị như vậy đành phải ủy ủy khuất khuất trở lại.

Thoáng cái sẽ phải gói ra nhiều bánh trái như vậy, Liên gia lại nhiều người, lượng bánh phải làm đương nhiên là khổng lồ. Bất quá, nhà các nàng coi như không tệ, khá hơn trong thôn một chút. Người ta căn bản là bận không kham nổi, còn muốn mời người tới hỗ trợ.

Cuối cùng một lá cây ăn quả ở trong tay Liên Mạn Nhi đã dùng hết, Liên Mạn Nhi ngáp một cái.

“Mẹ, con nghĩ dừng tay.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói.

“Đi đi. Mặc nhiều chút khỏi đông lạnh.” Trương thị liền nói.

“Bên ngoài tối, con sợ, để cho tỷ đi cùng với con.” Liên Mạn Nhi lại nói.

Trương thị cùng Liên Chi Nhi tự nhiên sẽ không phản đối, Liên Mạn Nhi liền lôi kéo tay Liên Chi Nhi tay từ thượng phòng đi ra ngoài, trực tiếp trở về Tây sương phòng. Bên ngoài tây sương phòng, Ngũ Lang cùng Liên Thủ Tín ở trong bếp, đang nhóm lửa chưng bánh trái.

Các nàng đi vào trong phòng, Tiểu Thất nghe thấy động tĩnh, liền từ trong chăn bò dậy.

“Đại tỷ, Nhị tỷ, hai ngươi trở lại.” Tiểu Thất còn có chút mơ mơ màng màng, “Bánh trái gói xong rồi sao mẹ chưa trở lại?”

“Một lát nữa mẹ sẽ trở lại.” Liên Mạn Nhi hì hì cười, liền bò lên giường, đụng tới Tiểu Thất rồi ngồi xuống, đem hai cái chân đưa vào dưới đệm của tiểu Thất sưởi ấm. Ngoài phòng đang nhóm lửa, kháng rất nóng.

“Mạn Nhi, tỷ… không trở lại nữa?” Liên Chi Nhi liền hỏi.

Liên Mạn Nhi liền cười, Liên Chi Nhi cũng thông minh a, nhanh như vậy đã hiểu ý tứ của nàng.

“Chúng ta không trở lại nữa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Tỷ, muội làm việc cũng không ít, trở lại làm gì?”

“Không đi trở về thì thôi.” Liên Chi Nhi nói, hiển nhiên trong lòng nàng đối với Chu thị cũng là có tức. “Nhưng là mẹ còn tại đằng kia, nếu không mình nghĩ biện pháp gọi mẹ trở về đi.”

“Biện pháp có sẵn nha.” Liên Mạn Nhi liền chỉ chỉ Tiểu Thất.

Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất đều trợn to hai mắt, có chút không giải thích được.

“Là để cho Tiểu Thất đi gọi mẹ về?”

“Dĩ nhiên không phải.” Liên Mạn Nhi lắc đầu, “Tiểu Thất bị bà nội làm cho sợ hãi, nằm mơ nói mớ, phải gọi mẹ về.”

“Phải, phải, đệ nói mớ.” Tiểu Thất buồn ngủ liền tỉnh, gật đầu lia lịa.

Liên Mạn Nhi gọi Ngũ Lang đi vào, hướng hắn dặn dò một phen. Ngũ Lang đi ra ngoài, đảo mắt công phu, Trương thị liền hấp tấp chạy trở lại.

“Tiểu Thất, Tiểu Thất, mẹ trở lại, con làm sao.” Trương thị vừa vào cửa liền nhào tới trước Tiểu Thất.

“Mẹ.” Tiểu Thất mềm nhũn kêu một tiếng.

Trương thị sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đều cười, nàng liền hiểu được.

“Mấy người cá ccon a, lại làm mẹ sợ muốn chết.” Trương thị nhìn thấy Tiểu Thất khỏe mạnh. Tâm buông lỏng, nào còn có tâm đi so đo chuyện bị lừa.

Liên Thủ Tín mới vừa rồi đi bưng bánh trái, trở lại biết chuyện từ đầu đến cuối, không thể làm gì khác hơn là cười lắc đầu, trong lòng hắn biết mẹ con Trương thị đều bị ủy khuất, cũng không nhẫn tâm mở miệng trách cứ.

Mọi người trở lại, bánh trái cũng đã có trong vạc nhà mình, Liên Mạn Nhi tâm tình vui vẻ, cảm thấy có chút đói bụng, nói muốn ăn bánh trái. Bởi vì Chu thị làm ầm ĩ, Liên Thủ Tín bọn họ cũng chưa ăn no, vừa lúc ngoài phòng có một mẻ bánh trái chưng xong, người một nhà quây xung quanh bàn cơm, múc mấy bát đường trắng, trám đường trắng ăn bánh trái.

Bánh trái dính đường trắng, mềm mềm ngọt ngọt thẳng rót vào trong lòng.

Liên Mạn Nhi đang vui vẻ, nghe thấy Chu thị ở bên ngoài hét lên.

“Bánh trái đều đi đâu rồi, ai trộm bánh trái của ta!”