Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 113: Tà thuật




Dịch giả: archnguyen1984

Nhìn thấy bộ xương cốt trong cái kén, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Bạch Dịch đã tiêu tan, ánh mắt hắn lộ ra một tia dữ tợn còn hơn cả ánh mắt của Yêu thú, hai tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay nhỏ máu đỏ thẫm.

“Ngọc nhi!”

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gào rú, tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng.

Tu chân giả đều nghịch thiên tu hành, không có người nào tin vào vận mạng nhưng vận mệnh vống là thứ hiển hiện ở khắp nơi, người đã từng là Tán tiên cũng không thể thay đổi được.

Tình huynh muội mười sáu năm so với sinh mệnh vạn năm của Tiêu Dao Tiên Quân thật không thấm vào đâu, nhưng từ sau khi trở thành Bạch Dịch, cuộc sống kiếp này của hắn đã không còn tiêu dao như kiếp trước nữa.

Bạch Dịch lúc này chỉ giống như một con người bị mất đi người thân ruột thịt của mình, cảm giác đâu khổ cũng như bao người khác mà thôi.

Cách đó không xa, bạch trùng nhìn chủ nhân đau khổ mà há hốc mồm, không thốt lên lời. Nó biết ở kiếp trước, chỉ có duy nhất một lần Tiêu Dao Tiên Quân đau khổ như vậy.

Nhớ tới chuyện cũ đã cách mấy ngàn năm, trong lòng Chúc Hỏa run lên, nó lặng lẽ rút vào trong loa xác, không động đậy.

Trong rừng âm u, thân ảnh Bạch Dịch đứng sừng sững không như một bức tượng điêu khác, bi ý trong mắt dần bớt đi. Bỗng nhiên, hắn nhấc bộ xương trong cái kén lên cẩn thận xem xét.

Đồm độp!

Sau một hồi lâu, Bạch Dịch ném bộ xương đi, tiếng xương gãy vang lên rải rác khắp mặt đất.

“Xương của nam nhân!”

Hàn quang trong mắt chớp động, Bạch Dịch thấp giọng tự nói. “Thật không ngờ mất đi đạo tâm, tinh thần lại dễ bị nhiễu động như vậy. Ở kiếp này, sợ rằng Ngọc nhi chính là nhược điểm duy nhất của ta rồi.”

Phát hiện ra bộ xương là xương của nam nhân, nhất định không phải của Bạch Ngọc, tâm tình Bạch Dịch đã bình tĩnh trở lại, nhưng hắn không có ý rời khỏi mà trầm tư không nói.

Bạch trùng nghe chủ nhân thầm thì, từ trong đám lá cây nó thấy Bạch Dịch lâm vào trầm tư thì uốn éo bò tới gần thi thể Mãng Lân Chu.

Nó chính là thi thể của Yêu thú cấp ba, dù chết đi rồi thì vẫn là vật đại bổ đối với bạch trùng. Nếu trong cái kén lớn không phải là hài cốt của Bạch Ngọc, tức là vẫn còn khả năng Bạch Ngọc chưa chết, Chúc Hỏa liền hiện rõ thái độ thường ngày. Nó đảo một vòng quanh thi thể Mãng Lân Chu, há mồm hấp thu.

Hành động mờ ám của bạch trùng Bạch Dịch không để ý, hắn còn đang mải suy tư về tung tích của sư muội mình.

Dựa theo manh mối từ đám đệ tử Đan Các, rất có khả năng Bạch Ngọc đã táng thân tại Mê Lâm Vụ này, nhưng đại quân kiến đã tìm khắp cả Mê Vụ Lâm, trừ cái kén này ra thì không tìm thấy con người nào khác.

Bạch Dịch hiểu rất rõ muội muội của mình, nếu Bạch ngọc không tới Mê Vụ Lâm thì cũng không thể đi tới hai đại hiểm địa kia được.

Không vào ba đại hiểm địa, có hai kiện pháp khí trên người, khả năng Bạch Ngọc gặp nạn là không lớn. Dù bị Yêu thú cấp hai tấn công, nàng cũng có thể trốn thoát được, nhất định không chết ở sơn mạch này.

Nghĩ tới đó, Bạch Dịch có niềm tin là muội muội của mình chưa chết, nhưng đã mười ngày chưa trở lại tông môn, Đan Các lại phái ra nhiều đệ tử đi tìm như vậy nhưng không tìm thấy, vậy thì Bạch Ngọc có thể đi tới chỗ nào?

Quay về trấn Vĩnh An?

Khả năng này không lớn. Bạch Ngọc chỉ có một ca ca là Bạch Dịch, ngoài ra không còn người thân nào khác. Không có khả năng nàng sẽ quay lại trấn ấy.

Suy tư hồi lâu, Bạch Dịch vẫn không thu hoạch được gì, lại cảm thấy có điều khó hiểu.

Bạch Ngọc không phải là người ham chơi, lại hiểu chuyện. Lúc còn ở hẻm Bố Y vẫn luôn đi về đúng giờ. Mỗi lần ra ngoài làm công việc đều chào hỏi ca ca mình cẩn thận, quyết không có chuyện không từ mà biệt, trừ phi nàng thật sự đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Sơn mạch Thái Hằng rất lớn, liên miên vạn dặm. Dù không có ba đại hiểm địa thì cũng một số địa điểm mà nếu không cẩn thận, tu chân giả rất có thể lâm nạn.

Suy nghĩ mãi nhưng không thấy có đầu mối gì, Bạch Dịch chỉ còn cách cho rằng sư muội đã đi vào một khu vực nguy hiểm nào đó ở trong sơn mạch. Trừ lý do đó ra hắn không suy đoán được tung tích nào.

Nếu lâm vào hiểm địa, chỉ cần không gặp phải Yêu thú mạnh mẽ, chưa chắc nàng đã mất mạng, có lẽ còn tìm được tao ngộ nào đó. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc đứng dậy chuản bị rời khỏi Mê Lân Vụ, ra tới ngoài bìa rừng sẽ tiếp tục sai đoàn quân kiến đi tìm kiếm.

Lực lượng của một người là có hạn, Thái Hằng sơn mạch lại rộng lớn vô biên, Bạch Dịch tự tìm, mười năm cũng chưa chắc đã tìm hết tất cả ngõ ngách của sơn mạch này. Nhờ có xác kiến Minh Loa, tốc độ tìm kiếm của hắn sẽ tăng lên rất nhiều lần.

Lúc này, bạch trùng đã hoàn toàn thôn phệ xong cái xác của Mãng Lân Chu, ngay cả tám cái chân thú cũng không để lãng phí. Ăn xong, vẻ mặt nó còn chưa thỏa mãn, nhai chóp chép. Vừa lúc ấy có mộpt con kiến lớn bò qua, Chúc Hỏa liền nuốt chửng cả con kiến ấy, coi như vừa đánh được một bữa ra trò.

Bạch Dịch thấy bạch trùng ăn kiến, vừa định triệu hồi Chúc Hỏa thì biến sắc, nâng tay lên giữ ở trên không.

Chúc Hỏa ăn kiến xong, cảm thấy thỏa mãn mới quay đầu lại, nhìn thấy tư thế của Bạch Dịch, biết là chủ nhân phải đi nên thảnh thơi bò trở về. Đợi nó bò về dưới chân mình, nó phát hiện tư thế của chủ nhân mình vẫn giữ nguyên như cũ, không có động tĩnh gì.

Lúc này, nội tâm Bạch Dịch cũng đang dâng lên từng đợt sóng cuộn. Từ hình ảnh Chúc Hỏa ăn kiến, hắn nhớ tới thủ đồ tại Thiên Lao.

Bạch Dịch nhớ tới Linh căn trong cơ thể Dương Hải.

Ở trong Thiên Lao, Dương Hải là người mang song hệ Linh căn, vừa là hệ Kim, lại có thêm hệ Thổ. Trong cơ thể Dương Nhất Phàm là đơn hệ Hỏa linh căn, còn muội muội của mình là Thủy Mộc hai hệ Linh căn. Ba người này gộp lại thì đầy đủ cả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại ngũ hành Linh căn.

Ba người gộp lại hình thành đủ ngũ hành Linh căn, bình thường thì chuyện này cũng không phải việc gì khác thường. Vì dù sao có không ít tu sĩ mang Linh căn trong người, có thể hình thành nên ngũ hành Linh căn cũng có không ít người, nhưng cả ba người này đều có một điểm chung.

Tất cả ba người bọn hắn đều là đệ tử của Đan Các!

Dương Nhất Hải bị giam ở Thiên Lao hơn ba mươi năm, không có ai hỏi đến. Dương Nhất Phàm sau khi rời khỏi Đan Các chỉ là một Chấp sự nhỏ bé, hiện giờ Bạch Ngọc lại mất tích không rõ lý do…

Nghĩ tới đây, trên người Bạch Dịch tản ra một cỗ sát khí kinh người. Hắn giận dữ hét lên. “Di căn chi pháp! Trưởng lão Đan Các, ngươi dám sử dụng tà thuật tàn nhẫn bực này, ta sẽ giết toàn tộc của ngươi.”

Chúc Hỏa đang ngửa đầu nhìn chăm chăm vào chủ nhân mình, thấy Bạch Dịch gào thét thì kinh hải, sợ tới mức nhảy dựng, sau đó hô lên. “Tà thuật Di Căn? Chẳng phải chủ tử đã sớm trừ bỏ tà thuật này ở Thanh Không Vực rồi hay sao, chẳng lẽ còn có người dám dùng nó?”

Sau khi hét lên, sắc mặt Bạch Dịch trở nên lạnh như băng, trầm giọng nói. “Dương Hải, Dương Nhất Phàm, còn có Bạch Ngọc nữa, ba người này gộp lại vừa đủ ngũ hành linh căn. Dương Hải ở trong Thiên Lao đã nhiều năm, kinh mạch bị tàn phá, Dương Nhất Phàm chỉ có địa vị thấp kém, sẽ không có ai chú ý tới hắn. Chờ tới lúc tin tức Bạch Ngọc chính thức mất tích được xác nhận, hai người kia cũng biến mất thì sẽ không có ai trong Thương Vân Tông hoài nghi chuyện này. Không nghĩ tới, mục địch của trưởng lão Đan Các là muốn dùng Linh căn của đệ tử để thi triển tà thuật Di Căn. Một khi hắn thành công, hắn sẽ có được thân thể ngũ hành Linh căn.”

Chúc Hỏa nghe xong thì sững người. Nó biết rõ lai lịch của tà thuật này, lập tức giận dữ kêu ầm lên. “Vài ngàn năm trước, chủ từ đã truyền xuống khẩu dụ, hủy bỏ tà thuật Di Căn ở Thanh Không Vực, ai dám dùng nó thì sẽ tru diệt cửu tộc. Chỉ là một tên trưởng lão Đan Các nhỏ nhỏ của Thương Vân Tông mà thôi, hắn thật to gan, ngay cả khẩu dụ của Tiên Quân cũng dám làm trái. Hắn thật sự muốn chết!”