Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 1: Trừng phạt




Edit: Sắc

Beta: Sophia

Mặc dù đang nằm yên, nhưng chân nàng vẫn rất đau. Thẩm Thất nằm trên giường, ánh mắt dừng ở trên một cây sơn chi bên ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Vào lúc này ở kiếp trước, Huyên Vương không ở trong phủ, mãi đến giữa tháng hắn mới phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, sau đó nàng mới biết được lý do khiến Huyên Vương không ở trong phủ mấy ngày qua là do trèo đèo lội suối đi tìm một món đồ kỳ trân dị bảo làm quà mừng lễ sinh thần cho Tô Liên Tuyết, mong lấy được niềm vui của nàng ta.

Mà hôm qua là ngày Thẩm Trọng Hoa trở về phủ sớm hơn 10 ngày, cũng không khác biệt bao nhiêu so với kiếp trước.

Nhớ tới những chuyện xảy ra ngày hôm qua, Thẩm Thất nhíu hai hàng lông mày càng thêm sâu.

Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.

Nhưng Tô Liên Tuyết lại không vui mà còn oán trách Thẩm Trọng Hoa: “Tuyết Nhi đã có hộp phấn mặt này rồi, Vương gia lại còn tặng cho ta, rõ ràng là không hề quan tâm đến Tuyết Nhi nên mới chưa từng để ý đến việc đó…”

Tô Liên Tuyết cậy sủng sinh kiều, đúng lúc này, thị vệ bên người Thẩm Trọng Hoa tới bẩm báo, nói có chuyện muốn Thẩm Trọng Hoa định đoạt, thế cho nên Thẩm Trọng Hoa vẫn chưa trấn an Tô Liên Tuyết được bao lâu. Thẩm Trọng Hoa chân trước mới vừa bước ra khỏi Tích Chi viện thì Tô Liên Tuyết liền ném hộp phấn mặt kia ra ngoài cửa sổ.

Khi đó, nàng làm tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nhặt hộp phấn mặt đã đổ một nửa kia lên rồi cẩn thận bỏ vào trong lòng ngực.

Kế tiếp đó là chuyện đã diễn ra giống như ngày hôm qua, mấy nha hoàn ở Tích Chi viện đều mang vẻ mặt hung thần ác sát vọt vào nơi nàng ở rồi lục tung một trận.

Chỉ có 1 điều khác chính là, kiếp trước nàng không hề phòng bị nên bị người lục được hộp phấn mặt kia ra.

Sống lại một đời, Thẩm Thất tất nhiên là đã ném hộp phấn mặt phiền toái kia đi. Chỉ là nàng không ngờ rằng, người của Tô Liên Tuyết vẫn tìm ra được hộp phấn mặt kia ở trong phòng nàng.

Nha hoàn thân cận của Tô Liên Tuyết cáo mượn oai hùm, ả ta nện hộp phấn mặt kia lên trên đầu Thẩm Thất: “Nhân chứng vật chứng đều ở, ngươi còn muốn chối cãi?”

Thẩm Thất có thể trốn, nhưng nàng lại không thể trốn, bởi vì nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, tất cả mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa nàng đều phải dùng cả sinh mệnh để phục tùng. Mà vào cái ngày Thẩm Trọng Hoa dẫn theo Tô Liên Tuyết tiến nhập vương phủ kia, Thẩm Trọng Hoa đã ra mệnh lệnh cho Thẩm Thất rằng: “Về sau thấy Tô tiểu thư như thấy bổn vương.”

Thế cho nên, nàng không thể trốn.

Giống như kiếp trước, hộp phấn mặt xẹt qua trán nàng, máu tươi uốn lượn chảy xuống.

Thẩm Thất bỗng nhiên hiểu rõ, cho dù hộp phấn mặt kia rốt cuộc có ở chỗ nàng hay không thì Tô Liên Tuyết cũng đã thể hiện rõ là muốn khinh nhục nàng, nàng cũng chỉ có thể để người ta sỉ vả.

Thẩm Trọng Hoa không ở trong vương phủ, Tô Liên Tuyết liền cũng không hề giả vờ ôn nhu ngoan hiền, nàng ta cười đến thập phần ác độc: “Chẳng qua cũng chỉ là một hộp phấn mặt mà thôi, bổn tiểu thư cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi cứ quỳ ở trong sân đủ 12 canh giờ (24 tiếng đồng hồ) đi.”

Nói xong, Tô Liên Tuyết liền vào nhà trang điểm chải chuốt, sau đó đi ngắm hoa thưởng thức trà ngon cùng với mấy quý nữ khác ở trong thành Trường An.

Mệnh lệnh của Tô Liên Tuyết cũng chính là mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Thất chỉ cảm thấy quanh thân lạnh băng, nàng thuận theo quỳ xuống, quỳ thẳng sống lưng.

Thẩm Thất nghĩ: “Hóa ra đây là cái gọi là vận mệnh sao? Mặc dù sống lại một đời, những chuyện nên tới thì vẫn sẽ tới, ông trời đã chú định là không trốn thoát được…”

Nàng của kiếp trước, thật sự không ăn không uống quỳ đủ 12 canh giờ, từ ban ngày quỳ đến mặt trời đã mọc lên cao vào hôm sau. Lúc xế chiều hoàng hôn, trời còn mưa tầm tã, nàng một thân y phục ẩm ướt, toàn thân ướt đẫm quỳ gối ở nơi đó, quỳ gối trên mặt đất được lót bằng đá cuội ghập ghềnh ở trước cửa sân của Tô Liên Tuyết.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà căn bệnh nơi chân nàng vẫn mãi không dứt, đầu gối thường thường đau nhức, đặc biệt là càng thêm đau đớn khó nhịn mỗi khi trời đầy mây hoặc mưa to tầm tã.

Kiếp này, vốn cũng nên là như thế.

Nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, Thẩm Thất cũng sẽ không ngờ được rằng, chính vào lúc này, nàng cư nhiên lại thấy Huyên vương Thẩm Trọng Hoa phong trần mệt mỏi trở về…