Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 52




Diệp Vy xuống lầu thì thấy Hàn Phong đang bận rộn trong bếp, mùi thơm nồng của cháo lan tỏa khắp phòng khách, ngay cả Diệp Vy cũng cảm thấy có chút thèm ăn.

Cô bước vào phòng bếp, thấy anh đeo một chiếc tạp dề màu xanh nước biển, tay thái hành lá, thỉnh thoảng lại chú ý đến nồi cháo, anh nếm một chút, thấy đã vừa miệng thì tắt bếp, cho đống hành vừa thái bỏ vào nồi.

Diệp Vy đứng ngoài cửa nhìn một loạt động tác thành thạo của anh thi có chút ngượng ngùng, ngay cả cô là con gái cũng chỉ nấu được vài món đơn giản, miễn cưỡng cũng có thể ăn được, còn anh không chỉ giỏi trên thương trường, khi về nhà là một người đàn ông của gia đình, một người lên được phòng khách, xuống được phòng bếp như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy động lòng.

Hàn Phong cảm nhận được có một tầm mắt đặt trên người mình, anh quay đầu lại, thấy cô đang đứng ở cửa, thấy anh nhìn thì nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt vì ốm mà tái nhợt khiến anh có chút đau lòng.

Hàn Phong tháo tạp dề, đi đến bồn nước rửa sạch tay, anh lau khô tay rồi đi đến chỗ Diệp Vy.

"Anh...." Diệp Vy chưa kịp nói gì đã thấy anh đến gần, trán anh chạm lên trán cô, Diệp Vy nhìn khuôn mặt đẹp trai cách cô chưa đến 10 cm, tim đập có chút nhanh.

Hàn Phong chỉ chạm có năm giây rồi tách ra, anh vén vài sợi tóc rơi ở trán cô ra sau tai, giọng nòi dịu dàng, "Ừm.... Đỡ nóng rồi, mau ra kia ngồi đi, anh lấy cháo cho em."

Diệp Vy nghe vậy gật đầu, ngoan ngoan đi ra ngoài.

Hàn Phong thấy vậy khẽ cười, anh quay vào bếp múc ra hai bát cháo.

Hàn Phong để một bát cháo trước mặt cô, bát còn lại anh đẩy về phía mình.

Diệp Vy thấy anh cũng ăn cháo giống mình thì cảm thấy ngọt ngào, cô nhìn bát cháo thơm lừng trước mặt, màu sắc đẹp mắt, ở trong có cà rốt thái hạt lựu, một chút thịt băm và hành, cô ăn thử một miếng, rất ngon, cháo mềm vừa phải, anh cố ý nấu hơi nhạt một chút.

Mặc dù cháo rất ngon nhưng Diệp Vy cũng chỉ ăn được vài miếng thì cảm thấy không có mùi vị, cô cảm thấy hơi chóng mặt, hiện tại không muốn ăn gì.

Hàn Phong vừa ăn vừa để ý cô, thấy cô ăn được một chút đã không muốn ăn nữa thì nhíu mày, anh buông thìa xuống đi đến chỗ cô.

Hàn Phong bế ngang Diệp Vy từ ghế lên, anh ngồi vào chỗ cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình, Diệp Vy thấy có chỗ dựa thì ôm cổ vùi vào ngực anh để giảm bớt cơn chóng mặt.

Hàn Phong vuốt tóc cô, anh nhẹ giọng dỗ dàng, "Vy, ăn một chút nữa thôi rồi đi ngủ!"

Diệp Vy vẫn vùi mặt trong lòng anh không trả lời.

Hàn Phong thấy vậy khẽ đẩy cô ra, anh nhìn Diệp Vy, thấy cô bày ra vẻ mặt không muốn ăn một chút nào, anh khẽ cười, đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Ăn một chút thôi nhé!" Anh nhẹ giọng dỗ, không đợi cô đồng ý đã vươn tay múc một thìa cháo nhỏ đưa đến bên miệng cô, "Ngoan, ăn vào mới khỏe được...." Anh kiên nhẫn nói.

Diệp Vy mím môi, trước kia khi chỉ có một mình, bị ốm cô cũng chỉ cố gắng ăn rồi đi mua thuốc, khi có người yêu thương, cưng chiều thì con người ta sẽ muốn ỷ lại, muốn làm nũng, muốn thể hiện tính trẻ con của mình, Diệp Vy cũng vậy, cô không muốn tỏ ra mạnh mẽ chút nào, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy chỉ có một mình, cô cũng muốn được làm nũng với người mình yêu.

Diệp Vy nhìn thìa cháo trước mặt và giọng nói dịu dàng đầy dỗ dành của anh, không hiểu sao mắt cô có chút cay cay, Diệp Vy há miệng nuốt xuống thìa cháo.

Hàn Phong ôm cô, giọng nói như đang khen một đứa trẻ, "Ngoan lắm!"

Anh lại bón tiếp cho cô, Diệp Vy cũng khôbg cứng đầu nữa, cô ngoan ngoãn ăn cháo.

Hình ảnh người đàn ông ôm lấy cô gái nhỏ bé trong lòng mình, bón cho cô từng thìa cháo, lúc nào cô không muốn ăn nữa thì quay đầu đi vùi mặt vào trong ngực anh, anh lại dịu dàng vỗ về cô, hình ảnh đó ấm áp đến mức khiến người khác không dời khỏi mắt.

Lần này thì Hàn Phong dỗ thế nào cô cũng không chịu ăn tiếp, anh nhìn bát cháo thì còn một ít thì cũng không ép cô nữa, anh lấy khăn lau miệng cho cô rồi ôm cô về phòng.

Vì anh không có nhiều người nên trong nhà không có người giúp việc ở lại, khi đến giờ thì người giúp việc đến lau dọn rối đi về, chỉ có quản gia từ nhỏ đã chăm sóc cho anh thì ở đây, ông ở trong căn nhà nhỏ gần sát biệt thự, lúc nào Diệp Vy đến thì ông tự giác không xuất hiện, lúc nào Hàn Phong chỉ có một mình thì ông đến nấu cơm cho anh, vì ông biết khi có một mình thì anh sẽ thường không tự chăm sóc cho mình.

Hàn Phong ôm cô đặt lên giường rồi đi ra ngoài, một lúc sau anh trở lại, trên tay cầm một ly nước và hai viên thuốc, anh ngồi xuống cạnh cô, "Ngoan, uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Diệp Vy nhận lấy thuốc rồi cho vào miệng, uống một chút nước rồi cô ngã vật xuống giường.

Hàn Phong nhìn hành động đáng yêu của cô, không nhịn được bật cười. Anh muốn nói cô nên đi lau người một chút, nhưng thấy cô khó chịu không muốn dậy thì lại để cho cô ngủ.

Hàn Phong bước ra từ nhà tắm, anh ném khăn đang lau đầu lên bàn rồi đi về phía giường.

Thấy cô đang trùm chăn kín người, anh khẽ nhíu mày, anh để điều hòa ở mức vừa phải không có lạnh qúa, thậm chí hơi cao một chút, anh đến gần, qủa nhiên cả người cô đều đổ mồ hôi.

Hàn Phong do dự, nếu cứ để vậy cô sẽ rất khó chịu, anh mím môi, ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, rồi anh quyết định ôm cô lên.

Hàn Phong bước ra từ nhà tắm lần nữa, từ khuôn mặt đến tai đỏ bừng, anh ôm Diệp Vy đến giường, trên người cô được thay bằng chiếc áo sơ mi của anh, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài.

Hàn Phong vội túm chăn đắp lên người cô, anh cố gắng kiềm chế suy nghĩ không đúng đắn trong đầu, anh với lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.

Hàn Phong leo lên giường nằm cạnh cô, anh ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt vùi vào hõm cổ của cô, anh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Cô là của anh!

Hàn Phong nở nụ cười vui vẻ, anh ôm cô chìm vào giấc ngủ.