Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 142




Edit: Blanche

Thấy Hứa Phàm không khóc không nháo, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không tính can thiệp nữa. Hai người quay lại lên thị trấn làm việc, trở về vừa lúc trường tan học, nhìn là thấy ngay một đám học sinh líu ríu, trong đó có cả Hứa Phàm.

Hứa Phàm, Đại Trang là học sinh nhỏ tuổi nhất trường nên cũng lùn nhất, đồng thời hoạt bát nhất, cố sống cố chết chen lên trước mặt nhưng học sinh lớn hơn, miệng ngọt vô cùng gọi anh anh chị chị, sau đó dựa vào sắc đẹp, Hứa Phàm được một chị gái nhỏ dắt về thôn Nam Loan.

Hứa Chiêu: “…”

Thôi Định Sâm: “…”

Hai người theo sau về tới thôn Nam Loan, thấy Hứa Phàm vào thôn rồi, hai người mới để tâm sang kiểm tra khu nhà kính. Lúc về lại nhà, cả hai lại không thấy Hứa Phàm đâu, hỏi mới biết Hứa Phàm quen bạn mới, nên đến nhà bạn mới làm khách, qua đó ăn cơm luôn rồi, căn bản đã quên mất chuyện “phạt đứng.” Khi Hứa Phàm trở về, một nhà Hứa Chiêu đang ngồi ở bàn nhỏ ngoài sân ăn cơm trưa.

Hứa Phàm bỏ cặp sách nhỏ xuống, tháo khăn đỏ, vào sân liền gọi: “Ba ba!”

Hứa Chiêu híp mắt cười: “Con về rồi đó à.”

“Dạ.” Hứa Phàm đi tới bên người Hứa Chiêu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào gà quay với khoai tây, trứng gà xào hành tây, bánh bí đỏ chiên giòn, miến xào đậu sừng, canh đầu cá đậu phụ trên bàn, miệng nhỏ chẹp chẹp mấy cái.

Hôm nay Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm lên thị trấn làm việc, thuận tiện mua thêm ít thịt cá linh tinh, để cả nhà có thêm món ăn cơm.

Miệng Hứa Phàm lại chẹp cái nữa, còn phát ra âm thanh.

Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa hơi ngẩng đầu nhìn Hứa Phàm.

Thôi Định Sâm cúi đầu cười.

Hứa Phàm tới trước bàn cơm, tay nhỏ chỉ bàn ăn, nói: “Ba ba, đây là thịt gà ạ?”

Hứa Chiêu trả lời: “Đúng rồi.”

“Đây là trứng gà ạ?”

“Đúng vậy.”

“Đây là cá nha!”

“Ừ.”

“Thật nhiều quá đi!”

Hứa Chiêu rốt cuộc nhịn không được nữa, nhìn thẳng vào Hứa Phàm.

Hứa Phàm hút nước miệng một cái, nhìn Hứa Chiêu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bé lập tức xoay người lấy ghế nhỏ ra ngoài sân, ngồi cạnh Hứa Chiêu, vui vẻ mà nói: “Ba ba, con giúp ba ba ăn nha!”

Tay nhỏ vừa định cầm bánh bí đỏ thì bị Thôi Định Sâm ngăn lại.

“Ba ba lớn, ba làm gì thế?” Hứa Phàm hỏi.

Thôi Định Sâm nói: “Không phải con vừa ăn xong à?”

“Con chưa ăn no!”

“Ba thấy bụng con phình ra rồi kìa.”

Hứa Phàm cúi đầu nhìn bụng nhỏ phình phình của mình, sau đó nhìn Thôi Định Sâm. Bé biết Thôi Định Sâm không dễ nói chuyện, lập tức chuyển hướng sang cha mẹ Hứa. Cha mẹ Hứa cúi đầu ăn cơm giả bộ không biết, bé lại nhìn Hứa Chiêu, tủi thân gọi: “Ba ba.”

Hứa Chiêu cười: “Con ăn cơm xong hết rồi, không thể ăn tiếp nữa.”

“Nhưng con đói.”

“Ba nghe nói con ở nhà San San ăn nhiều lắm.” San San chính là chị gái nhỏ vừa nãy đắt Hứa Phàm về.

Bị phát hiện, Hứa Phàm tức giận mà nói: “Con tức giận!”

Hứa Chiêu gật đầu: “Ừ, con tức giận đi.”

Hứa Phàm lập tức quay đầu đứng vào góc tường, tủi thân đứng đó, thỉnh thoảng quay đầu trộm nhìn Hứa Chiêu, còn dậm chân thu hút sự chú ý của Hứa Chiêu nhưng không có một tí tác dụng nào. Bé quay đầu lại lần nữa thấy cả nhà đang dọn bát đũa rồi, bé chạy tới, quả nhiên không còn tí đồ ăn nào, nháy mắt òa khóc, không ngừng lên án Thôi Định Sâm không cho bé ăn, khóc nói bụng mình sắp chết đói, khóc thương tâm cực kỳ.

Hứa Chiêu ôm lấy Hứa Phàm dỗ dành, dỗ được một lúc Hứa Phàm ngủ luôn. Buổi chiều còn có ba tiết ở trường, Bé nhớ lúc trưa mình chưa được ăn thịt, vô cùng tức giận, vô cùng tủi thân, không thèm phản ứng lại ba ba lớn nữa.

Vì thế buổi chiều tan học về, bé không đi đâu hết, ở nhà chờ ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, vẻ mặt hạnh phúc ăn: “Ăn ngon quá đi.”

Thôi Định Sâm cười nhắc một câu: “Ăn ít thôi.”

“Không ăn ít thôi!” Hứa Phàm lườm trắng mắt Thôi Định Sâm một cái, tay nhỏ che kín cái bát bên trong có ba miếng sủi cảo trắng trắng mập mập.

Thôi Định Sâm mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhỏ giọng nói: “Mang thù, nó thù anh rồi.”

Thôi Định Sâm không hiểu: “Sao nó thù anh mà không thù em?”

Hứa Chiêu đáp: “Tình cha con bền như sắt thép.”

“Chẳng nhẽ anh không phải cha con với nó à?”

“Mấy người có thể là tình cha con plastic.”

“…”

Thôi Định Sâm nghĩ cẩn thận lại, quả nhiên tình cha con giữa mình và Hứa Phàm chưa đủ rắn chắc, cuộc sống hằng ngày nói lật xe là lật xe. Như vậy không được, vì để củng cố chút tình phụ tử, buổi tối Thôi Định Sâm chủ động tắm rửa cho Hứa Phàm, ôm Hứa Phàm lên tầng, kể chuyện cho Hứa Phàm nghe, nhưng Hứa Phàm căn bản không thích nghe, y đành ôm Hứa Phàm đi ngủ.

Hứa Phàm cứng rắn nhào về phía Hứa Chiêu.

Thôi Định Sâm bất đắc dĩ cực kỳ.

Hứa Chiêu nói: “Tam oa tử, con vào trong lòng ba ba lớn ngủ.”

Hứa Phàm trực tiếp từ chối: “Không đi.”

“Vì sao?”

“Con không muốn đi đâu.”

“Nhưng ba ba lớn của con muốn ôm con đi ngủ, muốn lắm đó.”

Nghe vậy, Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm theo lời Hứa Chiêu nói, làm bộ rất muốn ôm Hứa Phàm, kết quả Hứa Phàm mở miệng nói: “Ba tự ôm ba ngủ đi!”

Hứa Chiêu phụt cười.

Mặt Thôi Định Sâm lập tức đen, bế xốc Hứa Phàm lên.

Hứa Phàm hỏi: “Ba ba lớn làm gì thế?”

“Đã khuya, đưa con xuống tầng ngủ.”

“Con muốn ngủ cùng ba ba của con.”

“Con tự ôm con ngủ đi!” Thôi Định Sâm đem những lời này trả lại hết cho Hứa Phàm, Hứa Phàm nháy mắt ngậm miệng.

Đến dưới tầng, Thôi Định Sâm không rời đi mà ngồi nghe truyện kể trong radio với Hứa Phàm, nhìn Hứa Phàm tập trung chuyên chú, y vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Hứa Phàm.

Hứa Phàm quay đầu hỏi: “Ba làm gì thế?”

Thôi Định Sâm hỏi: “Con thích ba ba lớn không?”

Hứa Phàm không hề nghĩ ngợi trả lời: “Thích.”

Thôi Định Sâm vui cực kỳ: “Con thích ba ba lớn thật đúng không?”

Hứa Phàm dạ một tiếng.

Thôi Định Sâm hỏi: “Vì ba ba lớn có ô tô lớn, sữa, thịt, bánh quy à?”

Hứa Phàm hỏi lại: “Sao ba biết?”

Thôi Định Sâm: “…”

Được được.

Tình cha con plastic thì plastic đi, Thôi Định Sâm ôm Hứa Phàm tiếp tục nghe radio, tận tới khi Hứa Phàm ngủ mất, y mới đắp chăn cho Hứa Phàm, rồi lên tầng ngủ cùng Hứa Chiêu, ngủ tới đêm khuya sẽ thức giấc xuống kiểm tra Hứa Phàm rồi lại tiếp tục ngủ, mỗi ngày đều như vậy.

Nháy mắt lại tới mùa bận rộn của khu nhà kính, toàn bộ thôn Nam Loan như đang trong ngày mùa, nhưng mỗi người đều cam tâm tình nguyện, vì bận rộn xong họ có thế cầm một số tiền lương rất hậu hĩnh.

Đương nhiên, gia đình Hứa Chiêu càng ngày càng đi lên, trong nhà mua thêm rất nhiều gia cụ, đồ điện các thứ. Năm mới vừa qua, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm tổ chức hôn lễ ngay ở thôn Nam Loan, không có hoa tươi không có phù dâu phù rể, chính là kiểu hôn lễ quê mùa cũ kì, sau đó sẽ nấu cơm mời thôn dân, làm mấy chục bàn đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn cỗ, vô cùng náo nhiệt, lời chúc vang lên không ngừng.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm dắt theo Hứa Phàm tới từng bàn nhận lời chúc phúc của mọi người, mãi cho tới tận tối yến hội mới tan hết, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm chính thức trở thành vợ chồng.

Tuy rằng đã nhận giấy đăng kí kết hôn từ sớm nhưng loại nghi thức như vậy làm hai người cảm nhận được sự trang nghiêm và thần thành chưa từng có. Hai người nằm trên giường nhìn nhau, ánh mắt chân thành ngọt ngào rồi ôm chầm lấy nhau, mãi cho đến bình mình, lúc cả hai còn đang ngủ say, cửa bỗng rầm rầm vang.

“Ba ba! Ba ba lớn!”

Thôi Định Sâm mở to mắt, đứng dậy mở cửa liền thấy Hứa Phàm đang mặc đồ ngủ màu trắng, tay vẫn đang cầm bình sữa định gõ cửa tiếp.

“Sao thế?” Thôi Định Sâm hỏi.

Hứa Phàm hỏi: “Ân phục của con đâu?”

“Cái gì cơ?” Thôi Định Sâm nghe không hiểu.

“Ân phục của con!” Hứa Phàm nói lại lần nữa: “Ăn phục của con ở đâu ạ?”

Ân phục?

Ân phục là cái gì?

Thôi Định Sâm tự dưng nhớ ra, hỏi: “Có phải con nói âu phục không?”

Hứa Phàm gật đầu.

Hôm qua Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm làm hôn lễ, không chỉ hai người mặc âu phục, Hứa Chiêu cũng được mặc âu phục nhỏ, được mọi người khen rất nhiều.

Cho nên Hứa Phàm đến giờ vẫn nhớ rõ âu phục.

“Cần âu phục làm gì thế?” Thôi Định Sâm hỏi.

“Mặc ạ.” Hứa Phàm chống cửa, ngẩng đầu nói.

“Con mặc âu phục làm gì?” Lễ đã xong rồi mà.

“Con đi đến trường nha.”

“…”

Thiếu chút nữa thì quên hôm nay Hứa Phàm đi học, vì thế Thôi Định Sâm mặc cho Hứa Phàm bộ âu phục nhỏ, như vậy chưa đủ, Hứa Phàm còn muốn đeo caravat, đã đeo caravat còn đeo khăn đỏ, không thể không đeo khăn đỏ, không quàng khăn đỏ không phải công dân tốt.

Sau đó, cả nhà xuống ăn cơm chỉ thấy Hứa Phàm mặc âu phục ngay ngắn lại còn quàng khăn đỏ, bé đang hạnh phúc vô cùng, cảm thấy mình chính là soái cả đẹp trai vô địch nhất thiên hạ.

Ăn xong bé lại đeo cặp sách lên, cùng Đại Trang nói liến thoắng đi học, rõ ràng phối hợp chẳng ra gì cả nhưng Hứa Chiêu cảm thấy Hứa Phàm mặc cực kỳ đẹp cực kỳ đáng yêu, lại nghe Thôi Định Sâm đứng bên nói: “Con anh đẹp trai thật!”

Thì ra Thôi Định Sâm cũng dùng con mắt khác nhìn con mình, Hứa Chiêu nhịn không được cười rộ lên.

Thôi Định Sâm hỏi: “Em cười gì thế?”

Hứa Chiêu nói: “Cười con anh ăn mặc kỳ quái.”

“Kỳ quái đâu? Rất đẹp mà!”

“Được được, đẹp đẹp.”

Hứa Chiêu không tranh luận với Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm thấy bọn Hứa Phàm đã đi xa, y mới kéo Hứa Chiêu về nhà, sau đó mới phát hiện Hứa Chiêu đang mặc áo mỏng, trời rất lạnh, y cầm tay Hứa Chiêu tuy rằng không thấy lạnh buốt nhưng y vẫn không vui nói: “Sao em ra ngoài mà không mặc áo khoác?”

“Anh cũng không mặc còn gì?” Hứa Chiêu cưởi.

“Em đòi so với anh? Thân thể anh tốt hơn em nhiều.”

“…”

“Về nhanh nào.”

Thôi Định Sâm kéo Hứa Chiêu về thật nhanh, vừa mới vào sân, hai người lập tức thu hút ánh mắt của mẹ Hứa. Mẹ Hứa nhìn Hứa Chiêu, rồi lại nhìn Thôi Định Sâm, sau đó hỏi: “Hứa Chiêu, có phải con béo lên không?”

Hứa Chiêu sờ mặt: “Không đâu.”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, kiên định mà nói: “Không có mà.”

Mẹ Hứa chỉ vào bụng Hứa Chiêu, cười: “Còn nói không có, nhìn bụng con phình ra rồi kìa.”

Nói xong, nụ cười của mẹ Hứa lập tức cứng lại.