Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 140




Edit: Blanche

Muốn em gái – Chuyện này siêu khó, chưa nói đến xác suất sinh ra em gái thấp thế nào, ngay cả bản thân Hứa Chiêu, tuy rằng có thể tiếp nhận nam nam sinh tử ở thế giới này nhưng đã có một cái Hứa Phàm đủ phiền rồi, tự dưng đẻ thêm rước mệt vào người làm gì?

Cậu cúi người bế Hứa Phàm lên, an ủi bé, cho bé năm hào mua đồ ăn vặt, nhìn Hứa Phàm lại hết buồn, vui vẻ chạy ra ngoài, Hứa Chiêu bật cười, quay đầu nhìn Thôi Định Sâm, phát hiện Thôi Định Sâm đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh nhìn em làm gì?” Hứa Chiêu hỏi.

Thôi Định Sâm cười: “Anh cảm thấy không tồi.”

“Cái gì không tồi?”

“Sinh thêm một đứa con gái.”

Hứa Chiêu: “…”

Thôi Định Sâm hỏi: “Em thấy sao?”

Hứa Chiêu không đáp lời.

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Vợ à, em thấy sao nào?”

“Anh đứng sang một bên đi.”

Hứa Chiêu xoay người đi vào nhà kính trồng rau, không thèm để ý Thôi Định Sâm nữa, nhưng Thôi Định Sâm lại cố sống cố chết mà đeo bám, không kìm lòng ôm eo Hứa Chiêu, không để ý Hứa Chiêu đang trừng mắt mà ôm Hứa Chiêu thẳng vào bên trong, thấy có người, y mới sờ soạng mông Hứa Chiêu một hồi rồi mới cùng Hứa Chiêu kiểm tra tình trạng sinh trưởng của rau củ, hoa quả.

Nhờ sự tuyên truyền của đài truyền hình, công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương lập tức nổi tiếng hẳn lên, hai mươi tám mẫu đất lập tức hết sạch, trước kia Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm phải lo lắng tiêu thụ, chỉ sợ không ai mua, giờ không cần lo lắng nữa.

Rau dưa, hoa quả vừa mới hái xuống đã có rất nhiều đơn hàng tìm tới cửa, hoàn toàn không cần Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm tới tận nơi liên lạc với hộ khách. Ra bao nhiêu cũng hết, nên Hứa Chiêu có ý định mở rộng thêm vài mẫu, gần đây ngoài quan sát tình hình rau quả còn bận rộn chuyện mở rộng này.

Bận rộn tới giữa trưa, Thôi Định Sâm đi lên Tây Châu một chuyến công tác, vừa đúng chạng vàng là về. Cả nhà cùng ăn một bữa, ngồi xem TV một lúc rồi Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm vào văn phòng làm việc của từng người. Làm xong, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cùng đếm:

“Năm,”

“Bốn,”

“Ba,”

“Hai,”

“Một.”

Ngoài cửa lập tức có tiếng gọi của Hứa Phàm: “Ba ba!”

Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm đóng văn kiện lại: “Hôm nay đến lượt anh tắm rửa cho nó.”

Hứa Chiêu nói: “Anh tắm xong rồi bôi kem nẻ cho nó rồi mặc cáo yếm màu hồng nhé.”

Thôi Định Sâm gật đầu: “Anh biết rồi.”

Rồi Thôi Định Sâm mở cửa phòng ra, tới nhà chính bế Hứa Phàm lên, nói: “Đi, ba ba lớn tắm cho con.”

Hứa Phàm chỉ tay vào văn phòng: “Con để ba ba tắm cơ.”

“Ba ba đang bận.”

“Vậy, vậy được rồi ạ.”

Một lúc sau, Thôi Định Sâm đã chuẩn bị xong một chậu nước ấm, đặt Hứa Phàm trần như nhộng vào trong, nước trào ra ngoài, Thôi Định Sâm nói: “Tam oa tử, con lại béo lên rồi.”

Hứa Phàm lập tức phản bác: “Không có.”

“Vậy sao nước lại tràn ra ngoài?”

“Con cũng không biết.”

“Do con béo quá, làm chúng nó ngã ra ngoài.”

“Con không làm, con, con không béo chút nào, ba ba của con nói con đẹp, đáng yêu.”

“Được rồi, con đẹp con rất đẹp.”

“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu thật mạnh, thỏa mãn ngồi yên để Thôi Định Sâm tắm cho.

Thôi Định Sâm tắm xong cho Hứa Phàm rất nhanh, bôi chút kem nẻ, mặc áo yếm hồng rồi ôm Hứa Phàm vào phòng ngủ, đặt lên giường lớn, tiện thể ra ngoài giặt đồ cho Hứa Phàm. Vừa ngẩng đầu thấy Hứa Phàm đang bạch bạch chạy lên tầng, y lập tức gọi: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm ôm xe đồ chơi quay đầu lại hỏi: “Sao ạ?”

Thôi Định Sâm hỏi lại: “Con làm gì đấy?”

Hứa Phàm chỉ tay lên tầng: “Con đi ngủ, cùng ba ba đi ngủ.”

Lại quấn lấy vợ y!

Thôi Định Sâm lập tức nói: “Đừng đi.”

Hứa Phàm hỏi: “Vì sao ạ?”

Thôi Định Sâm ngoắc tay.

Hứa Phàm ôm xe đồ chơi chạy tới trước mặt Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm vắt quần đùi nhỏ của Hứa Phàm lên đây rồi ôm Hứa Phàm về lại phòng ngủ, hỏi: “Con còn muốn em gái không?”

Hứa Phàm nói như đinh đóng cột: “Muốn.”

“Vậy về sau con không được ngủ với ba ba của con nữa?”

“Vì sao?”

“Bởi vì như thế ba ba con mới sinh em gái được.”

“Vì sao?”

“…”

Thôi Định Sâm xấu hổ vì hai chữ “vì sao” này của Hứa Phàm, nhưng trẻ con thắc mắc nhiều là bình thường. Y sờ sờ tay nhỏ của Hứa Phàm, giải thích cho Hứa Phàm nghe từ sự hình thành của loại người, dùng cách nói kể chuyện để nói cho Hứa Phàm, nào là ba ba lớn ngủ với ba ba như thế nào, nếu Hứa Phàm ngày nào cũng lên tầng ngủ với ba ba, như thế em gái không tới được.

Hứa Phàm nghe xong, đôi mắt mở to nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm biết Hứa Phàm nghe không hiểu.

Hứa Phàm một hồi lâu sau mới nói: “Con, con về sau không được cùng ba ba đi ngủ, không cùng ba ba đi ngủ, ba ba và ba ba lớn mới có thể sinh em gái.”

Thôi Định Sâm dựng ngón cái với Hứa Phàm: “Đúng, con ba thật thông minh.”

Hứa Phàm cười tươi: “Dạ, con rất thông minh luôn.”

Thôi Định Sâm vỗ vỗ mông Hứa Phàm: “Đi đi, tự mình ngủ ngoan nhé.”

“Nhưng ba ba chưa ôm con một cái.”

“Được, lên để ba ba ôm con một cái đi.”

Thôi Định Sâm ôm Hứa Phàm ra khỏi phòng, Hứa Chiêu, cha mẹ Hứa đều qua dây, Hứa Phàm vừa thấy Hứa Chiêu lập tức giang tay: “Ba ba, ôm con một cái.”

Hứa Chiêu vươn tay nhận lấy Hứa Phàm.

Hứa Phàm lập tức nói: “Ba ba, hôm nay con tự ngủ.”

Hứa Chiêu cực kỳ kinh ngạc, Hứa Phàm đã hơn bốn tuổi, cậu muốn bồi dưỡng tính tự lập cho Hứa Phàm, muốn Hứa Phàm ngủ riêng nhưng Hứa Phàm luôn giống như keo 502 dán chặt vào cậu, không ngờ lần này chủ động nói thế. Cậu vui vẻ hỏi: “Con muốn tự ngủ sao?”

Hứa Phàm gật đầu: “Dạ.”

“Vì sao thế?”

“Bởi vì ba ba lớn nói, cùng ba ba sinh em gái.”

Khi Hứa Chiêu hỏi “Vì sao thế” là Thôi Định Sâm đã có dự cảm Hứa Phàm có thể sẽ lại hố y, không nghĩ thật sự hố, còn hố trước mặt cha mẹ Hứa. Mẹ Hứa nhìn Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm ngại ngùng sờ mũi, nhanh chóng giải thích: “Cái kia, con chưa nói gì – “

“Ba ba lớn nói mà!” Hứa Phàm trực tiếp lên án.

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm rất nghiêm túc: “Ba ba, ba ba lớn nói thế!”

Hứa Chiêu gật đầu: “Ba tin con.”

“Vậy khi nào con có em gái ạ?”

“…”

Hứa Chiêu liên tục vừa dỗ vừa lừa Hứa Phàm về phòng, để Hứa Phàm ngồi nghe radio, còn Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm lên tầng. Vừa lên, Hứa Chiêu lập tức chất vấn Thôi Định Sâm: “Nó quên chuyện em gái rồi, sao anh còn nhắc?”

“Anh đang bồi dưỡng tính tự lập cho nó.”

Hứa Chiêu hỏi: “Bồi kiểu đó hả?”

“Thật mà.” Thôi Định Sâm bắt đầu kéo tay Hứa Chiêu, kéo vào lòng mình, Khi Hứa Chiêu phản kháng thì hôn môi cậu, áp Hứa Chiêu lên giường, hai người vui vẻ vận động hai hiệp xong, Thôi Định Sâm lại nhẹ nhàng hôn mặt Hứa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Anh muốn Hứa Phàm đừng có bám dính nữa, để chúng ta hưởng thụ thế giới của hai người thôi.”

“Vậy ngày mai thì sao?” Hứa Chiêu hết sức hỏi.

“Ngày mai chắc chắn Hứa Phàm sẽ quên thôi.”

“Anh coi thường con anh quá rồi đấy.”

Ngày hôm sau, Hứa Phàm vừa mở mắt đã nói với Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm câu đầu tiên: “Ba ba lớn, em gái của con đâu?”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cho Thôi Định Sâm ánh mắt “tự làm tự chịu.”

Thôi Định Sâm đành phải giải thích cho Hứa Phàm rằng em gái không phải một hai ngày là có, cần thời gian, phải từ từ đi ra từ bụng Hứa Chiêu.

Thôi Định Sâm thật sự quá coi thường Hứa Phàm rồi. Hứa Phàm dù ngồi ở đâu, dù theo mẹ Hứa ra ngoài, ngồi nghe radio, nghe kể chuyện, nghe hàng xóm ngồi lê đôi mách, trong cái đầu nhỏ kia sẽ nghĩ ra một đống vấn đề, đủ làm người ta cạn lời, hơn nữa Thôi Định Sâm còn dùng một loại tri thức kì lạ giải thích về “sự tồn tại của em gái”, rước lấy càng nhiều nghi vấn của Hứa Phàm.

Con trai của mình hỏi đương nhiên mình phải dốc hết sức mà trả lời, nhưng vấn đề của Hứa Phàm nhiều lắm, làm Thôi Định Sâm mệt không chịu nổi. Y ngồi xổm bên cạnh Hứa Phàm nói: “Hứa tam oa tử à, con có thể bớt thắc mắc đi được không?”

Hứa Phàm hỏi lại: “Vì sao lại phải bớt thắc mắc ạ?”

“Vì ba ba lớn mệt.”

“Sao ba lại mệt ạ? Con không thấy mệt đâu.”

Thôi Định Sâm sợ Hứa Phàm thật rồi, sao nó có thể tràn trề tinh lực đến thế hả. Thôi Định Sâm dùng ánh mắt cầu cứu Hứa Chiêu, Hứa Chiêu làm như không phát hiện đi xuống tầng. Hai ba ngày kế tiếp, ngày nào Hứa Phàm cũng đuổi theo Thôi Định Sâm muốn em gái, tới ngày thứ tư rốt cuộc Hứa Phàm không cần nữa, vì Đại Trang đoạt bánh quy của Đại Ny nhi, Đại Ny nhi cắn tay Đại Trang, làm Đại Trang khóc, bé thấy em gái cắn mình đau như thế lập tức không cần em gái nữa.

Thôi Định Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Chiêu cũng thoải mái, rốt cuộc Hứa Phàm cũng yên tĩnh.

Hai người thừa dịp Hứa Phàm chưa rời giường, đạp xe lên thị trấn bàn chuyện công việc, tiện đường mua ít thịt trứng. Lúc về, cả hai thấy một đội quân trẻ em đang cùng đi tới trường.

Hai người không nhịn được mà suy nghĩ, hai năm nữa Hứa Phàm cũng sẽ đi học. Đang nghĩ ngợi, hai người thấy một nhóc béo quen thuộc, nhóc béo mặc quần yếm, trong ngực ôm cái gì đó, còn kéo theo Đại Trang đi theo đoàn quân, chân ngắn đi thật gắng sức.

Làm cái gì vậy?

Hứa Chiêu gọi lớn: “Hứa Phàm!”

Hứa Phàm quay đầu lên tiếng trả lời lại Hứa Chiêu, nhưng chân không dừng, vẫn bước theo phía trước.

Hứa Chiêu xuống xe, hỏi: “Hứa Phàm, con làm gì thế?”

Hứa Phàm trả lời: “Con đi đến trường.”

Đến trường?

Mới bốn tuổi đầu đã đi theo đám nhóc bảy tám mười tuổi đến trường?

Đầu Hứa Chiêu có chút đau, dùng tay đỡ trán, thấy rõ ràng trong ngực Hứa Phàm đang ôm ống heo tiết kiệm. Ống heo tiết kiệm là mấy ngày trước Thôi Định Sâm đưa cho Hứa Phàm, bên trong là tiền công Thôi Định Sâm đưa cho vì bé dọn ghế, nhổ râu mép, giặt khăn mặt linh tinh, tổng cộng lại có khi không tới hai tệ, bình thường Hứa Phàm coi như bảo bối, lúc này lấy ra làm gì?

Hứa Chiêu lớn tiếng hỏi: “Con ôm ống heo đi làm gì?”

Hứa Phàm bi bô trả lời: “Con đóng học phí!”

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm: “…”