Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 130




Edit: Blanche

Nghe thấy tiếng gọi của Thôi Định Sâm, Hứa Phàm hơi ngừng khóc một chút.

Thôi Định Sâm nhẹ giọng gọi: “Hứa Phàm, lại đây.”

Tiểu Triệu buông Hứa Phàm xuống.

So sánh với Tiểu Triệu, Thôi Định Sâm tất nhiên thân quen hơn, Hứa Phàm bạch bạch đi tới trước mặt Thôi Định Sâm, khuôn mặt phùng phính dính đầy nước mắt nước mũi, bẩn ơi là bẩn, còn nấc cụt, làm Thôi Định Sâm đau lòng không thôi. Y lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau cho Hứa Phàm.

Tiểu Triệu lúc này mới đi qua hỏi: “Hứa Chiêu sao rồi?”

Thôi Định Sâm thấp giọng đáp: “Vẫn chưa rõ.”

Tiểu Triệu nói tiếp lời: “Chắc không sao đâu.”

Thôi Định Sâm không nói gì, y không biết Hứa Chiêu có sao hay không, y chỉ biết y ôm Hứa Phàm chạy thẳng tới đây, Hứa Chiêu không phát ra một chút âm thanh nào, làm y vô cùng sợ hãi, là nỗi sợ chưa từng có trước đây, sợ rằng Hứa Chiêu xảy ra chuyện gì không hay, về sau y phải làm thế nào?

Phải làm thế nào?

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Thôi Định Sâm nhanh chóng xông tới. Bác sĩ nói rằng đầu Hứa Chiêu bị thương, không có chuyện gì lớn, sẽ sớm tỉnh lại. Y thoáng thở phào, ôm Hứa Phàm vào phòng bệnh, canh giữ bên cạnh Hứa Chiêu, chờ Hứa Chiêu tỉnh lại.

Nhưng mà –

Mười phút trôi qua,

Hai mươi phút trôi qua,



Một giờ trôi qua,



Ba giờ trôi qua,



Hứa Chiêu vẫn không tỉnh, ngay cả bác sĩ cũng không hiểu, dựa theo lẽ thường thì bệnh nhân hẳn phải tỉnh lại rồi, chẳng lẽ còn có bệnh khác? Bác sĩ không dám cam đoan, dù sao năng lực của bệnh viện thị trấn còn hữu hạn. Lúc này bác sĩ quyết định cho Hứa Chiêu chuyển viện, tới bệnh viện Tây Châu I.

Bệnh viện Tây Châu I cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói quan sát thêm một ngày, Thôi Định Sâm chờ thêm một chút.

Thôi Định Sâm chỉ có thể chờ, ôm Hứa Phàm ngồi bên giường của Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu ngủ say, trên mặt y mang theo đau lòng và tự trách.

“Ba ba.” Hứa Phàm gọi.

Thôi Định Sâm quay đầu nhìn.

Hứa Phàm tiếp tục gọi: “Ba ba.”

Hứa Chiêu tất nhiên không thể đáp lại Hứa Phàm.

Hứa Phàm quay đầu nhìn Thôi Định Sâm: “Sao ba ba của cháu không thức dậy ạ?”

Mắt Thôi Định Sâm đỏ lên, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ba ba mệt, đang ngủ rồi.”

“Đang ngủ, vậy, vậy khi nào ba ba dậy ạ?”

“Sẽ dậy sớm thôi.”

“Sớm là khi nào ạ?”

“Ba cũng không biết.” Thôi Định Sâm nói thật.

Trước mặt Hứa Chiêu, Hứa Phàm có thể thoải mái hỏi đủ thứ, nhưng trước mặt Thôi Định Sâm hay bất cứ ai khác, Hứa Phàm sẽ không như thế. Bé chớp đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Hứa Chiêu.

Thôi Định Sâm cũng nhìn như vậy, cho tới chiều muộn, Hứa Chiêu hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Y đứng dậy gọi điện cho cha mẹ Hứa, tránh nặng tìm nhẹ kể tình huống Hứa Chiêu lại, để hai người không cần quá lo lắng, y sẽ chăm sóc tốt cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Cúp điện thoại, trở lại phòng bệnh, y thấy Hứa Phàm vẫn nhìn Hứa Chiêu không rời mắt, thi thoảng nhỏ giọng gọi “ba ba”, tim y như bị kim châm, đau nhói. Y tới trước giường bệnh, nhẹ giọng gọi: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn.

Thôi Định Sâm hỏi: “Con đói bụng không?”

Hứa Phàm gật đầu.

“Ba mua cơm cho con ăn nhé, được không?”

“Được ạ, mua cho cả ba ba của cháu ăn cơm nữa.”

“Ba ba đang ngủ, lát nữa sẽ ăn.”

“Ba ba dậy rồi ăn.”

“Đúng rồi.”

Dắt Hứa Phàm xuống lầu ăn mì, Thôi Định Sâm trở về phòng bệnh, thuê thêm một cái giường cho Hứa Phàm ngủ, chỉ là Hứa Phàm không chịu: “Cháu muốn ngủ với ba ba của cháu.”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm lập tức mếu miệng.

Thôi Định Sâm nói một câu: “Đừng khóc.”

Hứa Phàm bị dọa không dám mếu máo.

Thôi Định Sâm bế Hứa Phàm lên giường Hứa Chiêu, để Hứa Phàm ôm Hứa Chiêu ngủ, chờ Hứa Phàm ngủ say rồi thì lại bế bé lên giường khác, y thì ngồi bên người Hứa Chiêu, vươn tay xoa hai má Hứa Chiêu, đau lòng, áy náy, tự trách, đáy lòng trào ra tức giận, sát ý không kiếm chế được.

Y chậm rãi đứng lên, đi tới buồng điện thoại công cộng ở bệnh viện, bấm một dãy số, rồi nói: “Trầm Giai Dương đang ở đồn công an khu phía Đông, cho cậu ta thật thoải mái mà qua kiếp sau đi.”

Thanh âm của y rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này làm người nghe cảm thấy sợ vô cùng, hơn nữa y còn nhấn mạnh “thật thoải mái”. Bên kia ống nghe lập tức đáp lại: “Ông chủ, như vậy không tốt lắm đâu, không phải trước ngài nói là phải đường đường chính chính làm việc, tuân thủ pháp luật, kiên quyết không dính bẩn nữa… Ông chủ, bây giờ làm cũng được, nhưng ngài biết mà, chúng ta vàng thau lẫn lộn, mãi mới rửa sạch được, nếu còn làm như trước, chẳng may…”

“Ai là ông chủ?” Thanh âm Thôi Định Sâm lạnh như băng.

“Ngài, ngài mới là ông chủ.”

Trên mặt Thôi Định Sâm không chút gợn sóng, y nói chuyện điện thoại thêm chốc lát, nhân tiện tính luôn cả Tề Soái vào. Cúp điện thoại, vẻ mặt y vẫn như thường. Y vào lại phòng bệnh, đi tới bên giường Hứa Chiêu, nhẹ giọng gọi: “Hứa Chiêu à.”

“Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu không phản ứng, chẳng những đêm đó, sáng ngày hôm sau cũng không có phản ứng, tới tận buổi chiều Hứa Chiêu cũng không cử động, hoàn toàn không có ý tỉnh lại, làm bác sĩ bệnh viện cũng bất lực, đành phải hướng dẫn Thôi Định Sâm đưa Hứa Chiêu lên bệnh viện tốt nhất, nếu vẫn không có kết quả tức bệnh của Hứa Chiêu đã vượt qua trình độ của nhân loại hiện tại.

Tin tức này làm cả người Thôi Định Sâm như rơi vào hầm băng, nhưng y vẫn cố gắng duy trì lý trí, suốt đêm lái xe chở Hứa Phàm đến bệnh viện thành phố S, nhưng kết quả nhận được vẫn là căn bệnh không rõ, có thể tỉnh lại, có thể không tỉnh lại.

Có thể không tỉnh lại.

Có thể không tỉnh lại – năm chữ này nặng nề chui vào lòng Thôi Định Sâm, máu tươi tràn ra, làm Thôi Định Sâm luôn khắc chế lãnh tính rốt cuộc bùng nổ, cả người như điên rồi.

Thôi Thanh Phong đi cùng y nhanh chóng ôm lấy, lớn tiếng nói: “Tiểu thúc, tiểu thúc, bác sĩ bảo cậu ấy có thể tỉnh lại, sẽ tỉnh lại được!”

Thôi Định Sâm yên lặng nhìn Thôi Thanh Phong.

Ánh mắt Thôi Thanh Phong đỏ bừng mà nói: “Bác sĩ nói, có thể tỉnh lại được.”

Thôi Định Sâm chậm rãi tỉnh táo, ánh mắt dần dần có tiêu cự, dừng trên người Hứa Chiêu, từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi vùi mặt ở lưng Hứa Phàm, thân thể cao lớn cuộn lại, run nhè nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Thôi Thanh Phong thấy một Thôi Định Sâm như vậy, trong lòng hắn tiểu thúc là vĩ đại nhất trên đời, không thể bị lay chuyển… Hóa ra, tiểu thúc quan tâm Hứa Chiêu đến thế, hai tay hắn lau đi một chút nước mắt, an ủi nói: “Tiểu thúc, Hứa Chiêu sẽ tỉnh lại mà.”

Hứa Chiêu sẽ tỉnh lại –

Thôi Định Sâm cũng tin như vậy, cho nên hôm sau y liền mang Hứa Chiêu về lại bệnh viện Tây Châu I, vừa quan sát Hứa Chiêu trị liệu, vừa bắt đầu lại cuộc sống bình thường.

Trừ công tác của chính mình ra, mỗi ngày y đều tới thôn Nam Loan, một mặt nhận toàn bộ công việc của Hứa Chiêu, một mặt là chăm sóc Hứa Phàm.

Hứa Phàm mới đầu cho rằng ba ba đang ngủ, cho nên hai ngày đầu rất ngoan, về sau phát hiện ba ba mãi không tỉnh, bé bắt đầu nháo, từ sáng đến tối đều khóc thật lâu, khóc tìm ba ba, khóc liên tục ba ngày, bé đã không còn hoạt bát thích nói như trước nữa, trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Trạng thái của cha mẹ Hứa cũng vô cùng kém.

Thôi Định Sâm chăm sóc hết, nhận toàn bộ trọng trách của Hứa Chiêu lên người, mua thuốc cho cha Hứa, rửa bát cho Hứa Phàm, tắm rửa cho Hứa Phàm, dỗ Hứa Phàm đi ngủ. Thật ra y từng nhìn thấy Hứa Chiêu làm những điều đó, đại khái biết quy trình ra sao, nhưng hắn chưa từng tự tay làm, nên không thể làm được ngay lập tức.

Lúc tắm cho Hứa Phàm, lực tay không khống chế được, kì Hứa Phàm tới khóc; học Hứa Chiêu nói chuyện, lắp ba lắp bắp, Hứa Phàm cũng không quan tâm tới y; pha sữa cho Hứa Phàm uống, làm Hứa Phàm bị bỏng khóc; kể chuyện cổ tích cho Hứa Phàm, vì thanh âm không có tí truyền cảm nào, Hứa Phàm căn bản không nghe… Tóm lại, những chuyện Hứa Chiêu dễ dàng làm tốt, đến tay y thành một đám hỗn loạn, đã làm ba ngày rồi vẫn hỗn loạn!

Hỗn loạn không chịu nổi!

Nhưng giữa sự hỗn loạn đó, y vẫn luống cuống dỗ Hứa Phàm đi ngủ được. Y ôm bé tới phòng cha mẹ Hứa, thuận tay lấy đi quần áo bẩn của hai ông bà và Hứa Phàm, giặt sạch rất nhanh, phơi ở ngoài sân tối đen, sau đó y cầm lấy sổ sách của Hứa Chiêu, nói với cha mẹ Hứa một tiếng rồi lái xe như bay rời khỏi thôn Nam Loan, đi vào bệnh viện.

Giống như hai ngày trước, y coi thử tình hình Hứa Chiêu trước tiên, rồi lại thất vọng mà ngồi cạnh tủ đầu giường, mở đèn ngủ, đọc bút ký nông nghiệp cua Hứa Chiêu, nhớ lại tình hình sinh trưởng rau dưa hôm nay thế nào, có cần bón phân không, có cần thay giống không các thứ.

Nghĩ một hồi, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hứa Chiêu ở trong nhà kính bận rộn, cảnh ấm áp, đẹp đẽ, yên bình đến vậy… Y chuyển mắt nhìn Hứa Chiêu, Hứa Chiêu an tĩnh ngủ, giống như không còn thở nữa.

Y nhẹ giọng gọi: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu vẫn ngủ say, không đáp lại y. Y vươn tay xoa nhẹ hai má ấm áp của Hứa Chiêu, y nhớ ra trước đó Hứa Chiêu từng nói bị đau đầu, y không qua để ý, đáng ra y nên quan tâm hơn mới phải.

Nếu lúc ấy y quan tâm, Hứa Chiêu chắc chắn sẽ không vì bị thương rồi mê man mãi không tỉnh như vậy.

Y không thể đọc bút ký nổi nữa, cũng chẳng thể ngồi trong phòng bệnh tiếp. Y đứng dậy ra khỏi phòng, đi tới cuối hàng lang.

Y thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh trăng lẳng lặng, khung cảnh vắng vẻ, sau đó y lấy một bao Phong Yên chưa mở ra từ trong túi, ngón tay mới chạm tới miếng dán, đột nhiên lại nhớ tới câu nói của Hứa Chiêu –

“Tiểu thúc, về sau anh đứng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe.”

Ngón tay của y dừng lại, rốt cuộc không mở ra nữa. Y dựa lưng vào bệ cửa sổ, đầu hơi hướng ra ngoài, trong lòng toàn bộ là thanh âm, hình dáng của Hứa Chiêu.

“Tiểu thúc.”

“Tiểu thúc, sao anh lại tới đây?”

“Tiểu thúc, anh đừng nghịch.”

“Tiểu thúc, anh muốn ăn gì, để em làm.”

“Tiểu thúc, em cũng thích anh.”

“…”

Một trận gió nhẹ thổi tới, y thấy mặt mình lành lạnh, vươn tay sờ mới biết là nước mắt. Y dụi dụi hai cái, xoay người tới khu vòi nước rửa mặt, trực tiếp vào phòng bệnh, ngồi bên giường, lần thứ hai dựa theo ánh đèn pin và đọc nội dung trên bút kí, bên cạnh là Hứa Chiêu đang bình yêu ngủ.

Đêm khuya chậm rãi qua, phía đông chân trời dần sáng, Thôi Định Sâm lại đi gặp bác sĩ, mong bác sĩ quan tâm để mắt tới Hứa Chiêu nhiều hơn, rồi lại gọi điện cho cha Thôi, để cha Thôi tới coi Hứa Chiêu giúp một chút, hôm nay y phải tới quản lý công việc khu nhà kính.

Chờ lúc cha Thôi tới đây, trời đã tờ mờ sáng. Y lái xe qua khu phố chợ thì nhìn thấy bánh bao và tào phớ, nghĩ tới Hứa Phàm thích ăn, y mua tận ba phần. Lái xe vào thôn Nam Loan, khi tới nhà Hứa Chiêu, cha mẹ Hứa đã thức dậy, nhìn thấy Thôi Định Sâm cũng rất dịu dàng.

Thôi Định Sâm biết cha mẹ Hứa trách mình xử lý Trầm Giai Dương không ổn thỏa, ảnh hướng tới Hứa Chiêu, y cũng thừa nhận, nên vẫn lễ phép chào hỏi cha mẹ Hứa.

Hai người đáp lời.

“Hứa Phàm dậy chưa ạ?” Thôi Định Sâm hỏi.

Cha Hứa nói: “Vẫn chưa.”

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Hai người ăn sáng chưa ạ?”

Cha Hứa đáp: “Chưa.”

“Con mang theo bữa sáng, cùng nhau ăn đi ạ.”

Cha Hứa nhìn Thôi Định Sâm, mới vài ngày Thôi Định Sâm đã gầy như vậy, cha Hứa thở dài một tiếng: “Được.”

Thôi Định Sâm mang bữa sáng từ trong xe xuống bếp, mở từ phòng bếp đi ra đã thấy mẹ Hứa vội vàng lao ra từ phòng ngủ, nói: “Ba Hứa Chiêu à, tam oa tử sốt rồi.”

Trong lòng Thôi Định Sâm nhất thời cả kinh.