Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 123




Edit: Blanche

Hứa Chiêu nhìn theo hướng Hứa Phàm chỉ tay, cậu chưa thấy Thôi Định Sâm, chỉ mới thấy xe của Thôi Định Sâm đã được tẩy rửa sạch sẽ đang đi về phía này, cậu vô thức đứng dậy, thuận tay kéo Hứa Phàm lên.

Hai cha con cùng nhìn chiếc xe chậm rãi dừng lại, rồi thấy Thôi Định Sâm đẩy cửa xe bước xuống. Thôi Định Sâm mặc quần áo mùa xuân nhẹ nhàng, thân hình cao lớn, đẹp trai bất phàm.

Hứa Phàm lập tức nói: “Ba ba, là Thôi Nhị gia đến.”

Hứa Chiêu ừ một tiếng, mỉm cười với Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cũng cười nhẹ, nhưng nụ cười không xóa được sự thấp thỏm trong mắt. Tuy vậy, Hứa Chiêu không phát hiện ra, cậu tiến bước lại gần hơn.

Y lái xe từ thị trấn xuống đây, vốn định đi thẳng vào trong thôn Nam Loan, nhưng theo bản năng nhìn sang hướng khu nhà kính thì thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm, nên trực tiếp lái xe tới chỗ hai người, hỏi: “Hai người ngồi đây làm gì thế?”

Hứa Chiêu trả lời: “Em đang kiểm tra rau dưa ở các khu nhà kính.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Kiểm tra xong chưa?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Rồi ạ, em mới xong, ngồi đây với Hứa Phàm nghỉ ngơi một chút.”

Hướng mắt nhìn khu nhà kính một chút, Thôi Định Sâm hỏi: “Kiểm tra thấy tình hình hoa quả thế nào?”

Hứa Chiêu cười trả lời: “Đều không tệ ạ, hoa quả rau dưa đều phát triển không tệ, nhưng trong khu nhà kính gieo hoa quả, qua một đêm có thêm không ít cỏ dại, em đang định dắt Hứa Phàm vào nhổ bớt.”

Thôi Định Sâm hỏi tiếp: “Bây giờ luôn sao?”

Hứa Chiêu nói: “Dạ, bây giờ luôn, cỏ dại sống dai lắm, sinh trưởng tốc độ nhanh, nhổ xong sớm thì tốt hơn, miễn cho ảnh hưởng tới cây non.”

Thôi Định Sâm nghe vậy, quyết đoán: “Được, anh với em cùng vào làm.”

“Tiểu thúc, hôm nay anh không bận ạ?” Hứa Chiêu tò mò hỏi.

“Không bận.”

Không bận?

Vậy là giải quyết xong chuyện của Trầm Giai Dương rồi đúng không?

Hứa Chiêu muốn hỏi cụ thể ra sao, nhưng thấy Thôi Định Sâm không chủ động nói, lại chủ động đi vào nhà kính bắt đầu nhổ cỏ, cậu cũng không mở miệng hỏi, chỉ gọi Hứa Phàm vào cùng Thôi Định Sâm nhổ cỏ.

Trong lúc nhổ cỏ, Thôi Định Sâm vẫn luôn không nói gì, như đang tự hỏi điều gì đó, làm Hứa Chiêu vô cùng kinh ngạc, không kìm được nhìn Thôi Định Sâm nhiều lần. Cậu không hiểu trong lòng Thôi Định Sâm nghĩ gì, ngược lại thấy Hứa Phàm cỏ không nhổ đi nhổ cây non. Cậu nhanh chóng ngăn cản: “Hứa Phàm, đừng nhổ đừng nhổ, nhổ sai rồi! Nhổ sai rồi!”

Hứa Phàm lâp tức dừng lại, mờ mịt nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhặt một cây cỏ dại dướt dất lên cùng một cây non, giải thích cho Hứa Phàm nghe, kiên nhẫn tìm ra điểm khác biệt, hỏi: “Con nói xem, có phải con nhổ sai rồi không?”

Ánh mắt Hứa Phàm long lanh nhìn Hứa Chiêu, thừa nhận sai lầm của mình: “Con nhổ sai rồi ạ.”

Thái độ nhận sai này rất tốt, Hứa Chiêu vừa lòng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trong tay Hứa Phàm cần một cây non xanh tốt, nói: “Con, con trồng lại.”

Hứa Chiêu hỏi: “Con trồng lại như thế nào?”

Hứa Phàm khua tay múa chân: “Con trồng vào trong đất, ngày mai nó sẽ sống lại ạ.”

“Vậy con trồng đi, đừng nhổ sai nữa nhé.”

“Con, con biết rồi.” Hứa Phàm ngồi xổm xuống, dùng xẻng nhỏ bới bới đất để trồng cây con.

Kỳ thật mấy cây non đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần Hứa Phàm không nhổ thêm nữa là được, vì thế Hứa Chiêu tiếp tục nhổ cỏ. Cậu không chú ý tới sự tự trách và hổ thẹn trong mắt Thôi Định Sâm, chỉ thi thoảng quay đầu để ý Hứa Phàm.

Chờ cậu và Thôi Định Sâm nhổ xong cỏ, Hứa Phàm cũng đã trồng xong lại mấy cây con. Hai lớn một nhỏ cùng ra khỏi khu nhà kính, ngồi bên bờ kênh, rửa tay dưới dòng nước mát lạnh trong suốt. Hứa Chiêu có mang theo nước ấm, vừa ngồi vừa phóng mắt nhìn ra xa, đồng ruộng lúa mạch mông mênh vô bờ, hưởng thụ sự thanh thản khó có được.

Hứa Chiêu liếc mắt nhìn Thôi Định Sâm một cái.

Thôi Định Sâm không nói gì.

Trước khu nhà kính trồng hoa quả yên ắng, đến mức có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, thoải mái an nhàn.

Đúng lúc này, Hứa Phàm đột nhiên giơ tay lên nói: “Ba ba, ba xem tay con nè.”

Hứa Chiêu quay đầu qua nhìn: “Làm sao vậy?”

Hứa Phàm nói: “Tay con bị bẩn.”

Dù là nhổ cỏ hay trồng cây đều không thể không dính phải nhựa cây, nên lúc này trên tay Hứa Phàm là ít nhựa cỏ dại chưa sạch, loang lổ, màu xanh nguyên bản đang dần thâm lại, nhưng cũng không có gì, Hứa Chiêu cười nói: “Không có gì, đấy là nhựa cây thôi, tí là hết.”

Hứa Phàm rối rắm: “Có mà, hiện tại có gì mà.”

“Không có sao đâu.”

“Có, có, bẩn… Con không ăn bánh quy được.”

“…” Không biết tại sao tự dưng bé lại nghĩ thế, Hứa Chiêu cầm tay Hứa Phàm, không biết làm thế nào mà nói: “Có thể ăn bánh được, con nhìn trên tay ba với Thôi Nhị gia cũng toàn là nhựa thôi. Chúng ta không để ý nữa, con lấy bánh quy ra, chúng ta cùng ăn.”

Nhìn thấy nhựa cây trên tay Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm còn nhiều hơn bé, Hứa Phàm thoải mái lấy một cái bánh quy trong túi áo khoác ra, vô cùng hào phóng bẻ một nửa cho Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhận lấy rồi nói: “Còn Thôi Nhị gia nữa.”

Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cũng nhìn Hứa Phàm, lúc này trên mặt y mới phiếm cười, ánh mắt dịu dàng, nói: “Cho ông ăn không?”

Hứa Phàm do dự một chút, trước đó Hứa Chiêu đã dạy bé về việc chia sẻ, đưa ra các ví dụ, nên sau một lát, bé quyết định bẻ một mẩu bánh quy cho Thôi Định Sâm nói: “Thôi Nhị gia, cháu cho ông bánh quy ăn nè.”

Miếng bánh quy bé xíu xiu, không đúng, vẫn là bánh quy ăn được, hơn thế còn nhiều hơn lần trước.

Thôi Định Sâm nhìn chằm chằm mẩu bánh quy kia, không những không ghét bỏ mà còn thấy ấm áp trong lòng, đây là miếng bánh Hứa Phàm chủ động cho y, không cần khuyên bảo hay lừa gạt gì hết, là Hứa Phàm chủ động cho, có phải Hứa Phàm cũng đối xử với y khác xửa rồi đúng không?

Thôi Định Sâm mỉm cười, học theo cách nói của Hứa Chiêu: “Cảm ơn con trai, con tốt bụng lắm.”

Con trai?

Hứa Phàm ngẩng đầu nghi hoặc, sau đó nói: “Thôi Nhị gia, cháu, cháu không phải con của ông.”

Thôi Định Sâm nói: “Con là con ta.”

Hứa Phàm kiên trì: “Cháu không phải, cháu là con trai của ba ba cháu.”

“Con phải.”

“Không phải.” Hứa Phàm nói xong còn nhìn Hứa Chiêu: “Ba ba, con không phải là con trai của Thôi Nhị gia, con là con của ba ba.”

Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng.”

Hứa Phàm mở to hai mắt nói: “Nhưng, nhưng Thôi Nhị gia nói nà phải.”

Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm, cười nói: “Tiểu thúc, anh đừng trêu nó nữa, anh nhìn nó nói ‘là’ thành ‘nà’ luôn rồi kìa.”

Thôi Định Sâm không trả lời ngày, mà cúi đầu tự hỏi, y luôn tự hỏi làm sao để thẳng thắn với Hứa Chiêu, y đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, cuối cùng trong lúc nhổ cỏ, y quyết định sẽ bắt đầu đột phá từ “Hứa Phàm”, chậm rãi nói ra sự việc ngày đó, để Hứa Phàm có một khoảng thời gian giảm sốc tâm lý, không đến mức giống như hắn lúc biết sự thật, cả người mơ màng.

Chỉ là khi sắp nói ra sự thật, y vẫn có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng lý tính chiến thắng hết thảy, sai lâu như vậy, không thể sai thêm nữa. Y nhìn Hứa Chiêu nói: “Hứa Chiêu, anh không trêu nó, nó là con của anh.”

Nghe vậy, Hứa Chiêu cười vui vẻ, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Thôi Định Sâm không hiểu, cảm giác hình như tưởng tượng của y với sự thật không giống nhau, y hỏi: “Em cười gì thế?”

Hứa Chiêu nói: “Em vui.”

“Vì sao lại vui?”

Hứa Chiêu thật lòng mà đáp: “Bởi vì anh không ghét bỏ Hứa Phàm, ngược lại đối đãi với nó như con ruột, em thật sự rất vui, tiểu thúc, cảm ơn anh.”

Hứa Chiêu duỗi tay nắm chắt tay Thôi Định Sâm, lại nói: “Cảm ơn anh.”

Trong lòng Thôi Định Sâm càng thêm áy náy, y vắng mặt năm năm nay, Hứa Chiêu không những không vì hắn mà giận lây Hứa Phàm, ngược lại chăm sóc cho bé rất tốt, yêu thương Hứa Phàm, vừa rồi còn kiên nhẫn chỉ cho Hứa Phàm biết cỏ dại và cây non khác nhau ở chỗ nào, còn dịu dàng giảng cho Hứa Phàm không biết bao nhiều là điều hay.

Thậm chí cậu nếu kết hôn cũng đặt Hứa Phàm lên hàng đầu, còn một người ba khác là y đây… Trong lòng y chua xót không thôi, nhìn Hứa Chiêu bằng ánh mắt đầy tự trách, nói: “Nên cảm ơn phải là anh.”

“Vì sao?” Hứa Chiêu không hiểu những lời này.

Thôi Định Sâm mặt lạnh như băng, nói: “Vì em đã chăm sóc cho Hứa Phàm tốt như vậy.”

Hứa Chiêu cười: “Nó là con em, em không chăm sóc tốt thì ai chăm sóc nó đây?”

Thôi Định Sâm tiếp lời: “Nó, nó cũng là con anh.”

Nó cũng là con anh –

Thôi Định Sâm nói những lời này cực kỳ trịnh trọng, trịnh trọng đến mức khiến Hứa Chiêu hơi ngạc nhiên, nhưng theo quán tính tư duy, cậu vẫn nói: “Em biết mà, những lời này trước anh nói nhiều lắm.”

“Lần này không giống.” Thôi Định Sâm nói tiếp ngay: “Lần này không giống lần trước, trước kia là thật tâm, lần này là chân tướng.”

Trước kia là thật tâm?

Lần này là chân tướng?

Có ý gì? Tay Hứa Chiêu đang nắm tay Thôi Định Sâm cứng đờ, cảm giác có chuyện gì đó, thì thào hỏi: “Chân tường? Chân tướng gì cơ?”

“Chân tướng là – ” Thôi Định Sâm nói rõ ràng từng từ: “Hứa Phàm thực sự là con anh, con ruột.”

Con ruột?

Con ruột?

Nụ cười của Hứa Chiêu cứng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thôi Định Sâm, thấy được sự chân thành và thận trọng trong đó, cậu càng thấy cả kinh, đại não “ầm” một tiếng, như có gì đó vừa nổ tung.

Con ruột,

Con ruột,

Hai chữ kia không ngừng vang bên tai Hứa Chiêu, trong não cũng lặp đi lặp lại, đến mức Hứa Chiêu chợt không hiểu hai chữ kia nghĩa là gì. Mãi hồi lâu, cậu mới khẽ lẩm bẩm đọc lại, nghĩa của hai chữ kia là – Hứa Phàm là con trai của Thôi Định Sâm.

Hứa Phàm là con trai ruột của Thôi Định Sâm.