Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 122




Edit: Blanche

Nghe vậy, Hứa Chiêu hơi ngẩn ra.

Thôi Định Sâm lập tức hối hận, hối hận mình đường đột quá, sự tình còn chưa giải quyết xong đã nhanh mồm nhanh miệng, đặt nan đề lên người Hứa Chiêu, sai càng thêm sai. Y không nên làm nhiễu loạn tâm trí Hứa Chiêu lúc này, lại càng không nên dùng tình cảm của mình gò bó Hứa Chiêu, làm Hứa Chiêu phải buộc chặt với mình, làm Hứa Chiêu phải hứa hẹn với mình.

Đây là cực kỳ không có trách nhiệm!

Chỉ là đã nói ra không thể nào thu lại được.

Hứa Chiêu cũng nghe hết những lời này, hơi hơi giật mình hỏi: “Vì sao đột nhiên anh lại nói “nếu”?”

Thôi Định Sâm không trả lời được.

Hứa Chiêu tiếp tục hỏi: “Là vì Trầm Giai Dương sao?”

Thôi Định Sâm không muốn lừa dối Hứa Chiêu, gật đầu: “Ừ.”

Hứa Chiêu nghiêm mặt, hỏi: “Hai người vẫn còn liên hệ với nhau?”

Sợ Hứa Chiêu nghĩ nhiều, Thôi Định Sâm nhanh chóng giải thích: “Không có, chỉ là chuyện trước kia anh chưa giải quyết xong, không có tình cảm gì hết.”

Không có tình cảm thì dễ giải quyết, về phần những vấn đề khác, có thể là vấn đề kinh tế, Hứa Chiêu tạm không hỏi, mà tiếp tục đề tài của Thôi Định Sâm, hỏi: “Vậy em tha thứ hay không có liên quan gì?”

Thôi Định Sâm vẫn thắng thắn với Hứa Chiêu: “Bởi vì anh cảm thấy anh không tốt, sợ em không yêu anh nữa, nên anh hỏi một câu hơi ngu ngốc như vậy.”

“Rồi, anh không tính nói hết sự thật cho em biết sao?”

Hứa Chiêu thông mình như thế, Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, nói: “Chờ anh xử lý xong, anh sẽ nói toàn bộ cho em biết, được không?”

Hứa Chiêu không nói gì, cúi đầu trầm tư.

Thôi Định Sâm lại thêm một câu: “Trừ em ra, anh không vướng bận tình cảm với bất cứ ai hết.”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, em chờ anh.”

Thôi Định Sâm lúc này mới thở phào, nói: “Anh đi đây.”

Hứa Chiêu nói: “Đi đường cẩn thận nhé.”

“Vậy…”

“Vậy gì ạ?”

“Trước khi đi, ôm anh một cái.”

“…”

Trong thôn đều có khả năng có người xuất hiện, sợ có người nhìn thấy, Hứa Chiêu ôm Thôi Định Sâm rất nhanh, sau đó Thôi Định Sâm mới rời đi.

Thôi Định Sâm đi rồi, Hứa Chiêu đứng thất thần tại chỗ một lúc, tự hỏi chuyện của Thôi Định Sâm, Trầm Giai Dương là ra sao. Trong lòng cậu tin tưởng Thôi Định Sâm, về phần Trầm Giai Dương, có thể là bởi vì lần trước gặp được cậu ở nhà hàng, nên ầm ĩ một trận. Cậu muốn ra mặt, nhưng đây là chuyện giữa Thôi Định Sâm và Trầm Giai Dương, cậu tốt hơn vẫn nên chờ một chút, chờ Thôi Định Sâm giải thích rõ ràng, miễn cho thêm phiền.

Vừa lúc cậu cũng đang bận, không có thời gian quan tâm Trầm Giai Dương. Cậu xoay người vào trong nhà, thấy cha Hứa mẹ Hứa đang dọn bàn ăn, trong phòng bếp thì có tiếng gì đó, xảy ra chuyện gì rồi?

Trong nhà có mèo hoang à?

Hứa Chiêu nhanh chóng vào phòng bếp, thấy được Hứa Phàm béo đang dán người vào bàn bếp, kiễng chân, với tay, mò mò khắp nơi.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.

Hứa Phàm vẫn đang tập trung, ánh mắt cố gắng nhìn khắp nơi, hoàn toàn không để ý tiếng gọi của Hứa Chiêu.

“Hứa Phàm ơi.” Hứa Chiêu lại gọi: “Con đang làm gì thế?”

Hứa Phàm rốt cục nghe thấy, bé dán vào mặt thớt đáp: “Con đang, đang tìm bánh bao thịt bò.”

“Không phải con ăn rồi sao?”

“Con chưa, chưa có nó, bụng con nói chưa no.”

“Xoạt” một tiếng, Hứa Phàm rốt cục tìm được bánh bao, rốt cuộc cũng thỏa mãn đứng thẳng, vươn tay lấy ra một cái bánh bao, cười nhìn Hứa Chiêu: “Ba ba, con ăn một cái bánh bao, một cái nha.”

Hứa Chiêu nghiêm giọng: “Ăn nửa cái thôi.”

Hứa Phàm lập tức kháng nghị: “Nửa cái không đủ đâu, thịt bỏ ở tận bên trong cơ.”

“Nửa cái là đủ rồi.”

“Không đủ.”

Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, suy nghĩ một chút, nói: “Ăn cũng được, nhưng sẽ bị ốm, phải uống thuốc, con muốn uống thuốc à?”

“…” Thuốc khó uống lắm, Hứa Phàm biết, nên nhận thua.

Hứa Chiêu chia nửa cái bánh bao cho Hứa Phàm, sau đó cùng cha mẹ Hứa ăn sáng. Ăn sáng xong, Hứa Chiêu vào phòng làm việc, ba Đại Trang, nhóm Trương Tiểu Hổ tới làm việc, Hứa Chiêu chính thức bắt đầu một năm mới bận rộn.

Đầu tiên là họp đầu năm, Hứa Chiêu lần đầu tiên làm ông chủ, nhưng cũng biết cách đại khái mà mở cuộc họp nhỏ cho công ty trách nhiệm hữu hạn sinh thái nông nghiệp Chiêu Dương, đồng thời trình bày rõ nội dung công tác, sau đó bắt đầu động thủ làm việc.

Một bên thu hoạch tỏi, rau cũ, một bên xới đất, bón phân, chuẩn bị cho gieo trồng vụ xuân.

Đương nhiên Hứa Chiêu không cần tự mình làm, nhưng Hứa Chiêu tuyệt đối không rảnh, trừ bỏ phải giảm sát, Hứa Chiêu còn phải bàn bạc với khách hàng mới, kí hợp đồng các thứ, mỗi ngày đều đi sớm về tối.

Mặc dù như thế, Hứa Chiêu không hề thấy mệt, ngược lại thấy tương lai tươi sáng rộng mở, mọi việc được thu xếp ngăn nắp, cùng chăm sóc tốt cho Hứa Phàm, càng ngày càng đáng yêu, Thôi Định Sâm cũng nói rất thích Hứa Phàm, nhưng hai ngày nay Thôi Định Sâm bận quá, không thể tới thôn Nam Loan được, nên mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu, mỗi lần đều muốn nói chuyện với Hứa Phàm.

Hôm nay cũng thế.

Hứa Chiêu đành phải đặt ống nghe lên bàn, tới nhà chính gọi Hứa Phàm. Hứa Phàm đang ngồi giữ nhà chính, ngẩng đầu xem TV, TV là của Thôi Định Sâm, lần trước đài truyền hình Tây Châu tới phỏng vấn Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm liền ôm TV tới đây để mọi người xem tin tức, không ôm về. Hứa Phàm cực kỳ thích xem, nhưng một ngày hoặc hai ba ngày mới được xem khoảng nửa tiếng.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu đứng ở cửa phòng gọi.

Hứa Phàm không trả lời.

Hứa Chiêu gọi lần thứ hai: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm vẫn đang chăm chú coi TV, toàn bộ sự chú ý đặt hết lên TV, căn bản không nghe thấy tiếng Hứa Chiêu.

“Tam oa tử!” Hứa Chiêu gọi to.

Hứa Phàm quay đầu nhìn qua: “Ba ba, gì thế ạ?”

Hứa Chiêu nói: “Lại đây nghe điện thoại, có người tìm con.”

“Ai tìm con thế ạ?” Hứa Phàm học theo người lớn xung quanh, sự non nớt vẫn tràn đầy trong từng câu nói.

Hứa Chiêu trả lời: “Thôi Nhị gia của con tìm con.”

Hứa Phàm nói: “Con, con con không muốn nói chuyện điện thoại với Thôi Nhị gia.”

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

Hứa Phàm nghiêm trang chững chạc mà nói: “Bởi vì, bởi vì, bởi vì con bận lắm, con không có thời gian, nghe điện thoại đâu.”

“…”

Có tí tuổi đã bảo bận lắm, thật là người khác không chịu nổi. Hứa Chiêu khuyên bảo mãi, Hứa Phàm vẫn chỉ muốn xem TV, không muốn nghe điện thoại, đặc biệt cực không thích nghe điện thoại của Thôi Nhị gia, vì thế Hứa Chiêu đành phải nói với Thôi Định Sâm: “Nó không muốn nghe điện thoại của anh.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Vì sao?”

Hứa Chiêu vô cùng ngại: “Bởi vì nó đang xem TV, nó nói bận lắm, không có thời gian nghe điện thoại.”

Thôi Định Sâm nhịn không được cười ra tiếng, trong thanh âm mang theo sự vui vẻ, nói: “Con anh thật giỏi!”

Giỏi? Giỏi chỗ nào?

Hứa Chiêu hoàn toàn không phát hiện ra.

Thôi Định Sâm cười: “Vậy cứ để con nó xem TV đi, dù sao hai ngày nữa anh cũng về gặp cả hai.”

Hứa Chiêu tò mò hỏi: “Hai ngày nữa anh về? Mọi việc làm xong rồi ạ?”

Thôi Định Sâm đáp: “Xong rồi.”

“Trầm Giai Dương bên kia cũng xong rồi?”

“Ừ, đợi anh về, anh kể em nghe.”

“Dạ.”

Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lại nói chuyện với Thôi Định Sâm thêm vài ba câu rồi cúp điện thoại. Cậu vào nhà chính, thấy TV đã đóng lại đúng hạn, Hứa Phàm đang nằm trên đùi cha Hứa cắn hạt dưa cho cha Hứa ăn. Bé cho hạt dưa vào miệng, cắn răng rắc, rồi nhả ra, bóc vỏ lấy nhân bên trong, hoàn toàn không quan tâm bên trên dính đầy nước miếng, để bên miệng cha Hứa.

Cha Hứa hoàn toàn không chê, Hứa Phàm bóc đều ăn hết.

Hứa Phàm bi bô hỏi: “Ông ơi, ăn ngon không ạ?”

Hứa Phàm cười a a nói: “Ăn ngon.”

“Con, con lại bóc cho ông, một hột to luôn.”

“Ừ, bảo bảo bóc đi.”

Thấy cảnh như vậy, trong lòng Hứa Chiêu ấp áp, cảm thấy ông trời đối xử với cậu thật tốt, đời trước không có gia đình, đời này thì mọi thứ đều có, thật tốt, cậu càng thêm yêu cuộc sống này, cười với Hứa Phàm, cha Hứa một chút rồi cậu tới trước tủ, lấy thuốc cho cha Hứa, để cha Hứa uống thuốc đúng giờ, sau đó tiếp tục bận rộn.

Ngày hôm sau, bảy mẫu đất trồng rau, một mẫu trồng hoa quả đã gieo trồng xong, bón phân xong. Hứa Chiêu ăn cơm xong sớm, tính đi nhìn một chút, vừa mới cất bước, Hứa Phàm đã hỏi: “Ba ba, ba đi đâu thế?”

Hứa Chiêu cười: “Ba đi xem rau.”

Hứa Phàm lập tức nói: “Con cũng đi xem rau.”

“Được.”

Hứa Phàm lập tức chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, tay nhỏ nắm tay Hứa Chiêu, hai cha con theo trình tự đi từ nhà kính số một, số hai, số ba… rồi thẳng đến nhà kính số tám.

(Cho bạn nào quên mất, Hứa Chiêu dựng một nhà kính/mẫu do không đủ kinh phí xây một nhà kính lớn tám mẫu đất.)

Hứa Chiêu đi phía trước, Hứa Phàm chạy theo sau, bộ dáng như hoàn toàn không biết mệt, nhưng thực ra mặt đã đỏ bừng.

Hứa Chiêu không tiếp tục đi nữa, ngồi trên tảng đá.

Thấy Hứa Chiêu ngồi trên tảng đá, Hứa Phàm cũng chạy tới ngồi cùng.

Lúc này đã là mùa xuân, quanh bãi đất ngoại trừ mấy cái nhà kính lớn chính là ruộng lúa mạch rộng mênh mông vô bờ, gió nhẹ thổi qua, mớn trớn từng bông lúa, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát thanh tân.

Làm người ta vui vẻ thoải mái.

Hứa Chiêu quay đầu nhìn Hứa Phàm, bỗng nghĩ về hai năm trước, Hứa Phàm gầy teo đen ngòm, làm người khác thấy thương cực kỳ, bây giờ đã trắng trẻo mập mạp, ai cùng thấy yêu, trong lòng Hứa Chiêu thấy vui cực kỳ, cảm giác đạt được thành tựu vậy.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu nhẹ nhàng gọi.

Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu: “Ba ba, sao thế ạ?”

“Con càng lớn càng đáng yêu.” Hứa Chiêu nói lời thật lòng.

“Dạ!” Hứa Phàm không chút nghi ngờ gật đầu thật mạnh: “Ba ba, ba nói rất đúng nha.”

Đáng yêu cực kỳ, Hứa Chiêu cười ra tiếng.

Hứa Phàm không hiểu lí do, hỏi: “Ba ba, ba cười gì thế?”

“Cười con đáng yêu.” Hứa Chiêu nói.

“Vậy, vậy, con cũng cười.”

Hứa Chiêu rốt cục nhịn không nổi nữa, cười to.

Hứa Phàm không biết làm sao để cười, vẻ mặt mờ mịt, nhìn đông nhìn tây, kéo Hứa Chiêu nhìn cùng: “Ba ba không cười, ba ba không cười.”

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, thơm một cái: “Được, không cười.”

Hứa Phàm cười vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng ô tô, bé nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc ô tô đen đang chạy tới hướng này, bé lập tức vươn tay chỉ: “Ba ba, nhìn kia, Thôi Nhị gia tới!”