Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 121




Edit: Blanche

Cha Thôi đi rồi.

Thôi Định Sâm cầm ly sữa ấm trong tay, lại quay vào phòng, ngồi vào bàn, vì một câu khẳng định của cha Thôi mà y dường như tìm được trọng điểm, nội tâm dần bừng sáng lên.

Tầm mắt dừng trên cốc sữa, trong đầu không tự chủ lại nhớ Hứa Phàm, Hứa Chiêu… Trải qua một ngày đầy biến động, lúc này y mới thoáng bình tĩnh, tiêu hóa tin tức đồng thời khẳng định Hứa Phàm là con của y.

Y có con trai,

Y có con trai!

Chẳng những có con trai, còn có vợ!

Y nhịn không được cong cong khóe miệng, trong đầu là từng đợt sóng ngọt ngào hạnh phúc, lan tỏa khắp toàn thân, còn vui hơn cả khi công việc của hắn thành công.

Nhưng không được qua ba giây, nụ cười của y lại cứng đờ, trong đầu lại không kìm được dâng lên nỗi sợ hãi, áy náy, khiến y bất giác mở ngăn kéo ra lấy bao thuốc lá.

Vừa mới chạm vào bao thuốc, đột nhiên y lại nghĩ đến câu “ông hôi hôi, cháu không chơi với ông” của Hứa Phàm, trên tay ngừng lại một chút. Sau đó y cầm bao thuốc ra ngoài nhà chính, đặt lên bàn trà để mai cha Thôi tặng người khác hoặc bán lại, sau đó y lại về phòng, uống hết ly sữa, rửa mặt đơn giản rồi nằm lên giường, cả một đêm chìm đắm trong vui sướng, lo lắng, sợ hãi, hưng phấn, áy náy, đủ loại cảm xúc đan xen, ngay cả trong mơ cũng thế.

Ngày hôm sau y rời giường lại không hề buồn ngủ, ngược lại tinh thần vô cùng sảng khoái, đánh răng rửa mặt xong nói với cha mẹ Thôi một tiếng, cầm cặp lồng và chìa khóa xe ra khỏi nhà. Y lái xe lên trung tâm thành phố, mua bánh bao thịt bò, canh gà nấu đậu phụ non, nước trái cây, bánh khoai lang rồi bỏ vào trong xe, rồi đi thật nhanh vào thôn Nam Loan.

Mới đến đầu thôn Nam Loan, y đã thấy Hứa Chiêu, ba Đại Trang và người làm từ trong nhà kính đi ra. Y lập tức dừng xe, bước xuống, chào hỏi ba Đại Trang một tiếng.

Ba Đại Trang nhìn ra tâm tư của Thôi Định Sâm với Hứa Chiêu, sôi nổi kêu anh em về nhà ăn cơm, rồi chạy về trước.

Thôi Định Sâm gật đầu với ba Đại Trang, sau đó quay sang nhìn Hứa Chiêu “Hôm nay em làm việc sớm thế?”

Hứa Chiêu cười: “Cũng không hẳn là sớm, ngày mới bắt đầu rồi mà.”

“Gieo trồng hoa quả à?”

“Dạ, trước gieo thử một mẫu hoa quả, bảy mẫu còn lại vẫn trồng rau trái mùa, như vậy tương đối an toàn, hơn nữa em có ký hợp đồng rau với một số đơn vị nên không thể trồng hoa quả toàn bộ được.”

Thôi Định Sâm nghe xong gật đầu.

Hứa Chiêu lúc này mới hỏi: “Sao anh tới sớm thế?”

Thôi Định Sâm nói: “Tới thăm em với Hứa Phàm, còn cả cha mẹ nữa.”

Cha mẹ –

Cái xưng hô này làm Hứa Chiêu vừa ngại vừa vui, sau đó nói: “Anh tới muộn hơn một chút được mà.”

“Muộn hơn một chút anh có việc, nên tới trước.”

“Là chuyện công ty sao ạ?” Hứa Chiêu hỏi: “Công ty anh cũng hoạt động trở lại rồi nhì?”

“Không phải là chuyện công ty đâu.”

Hứa Chiêu theo bản năng hỏi: “Vậy là chuyện gì thế ạ?”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu thật sâu, chuyện về Trầm Giai Dương y rốt cuộc không nói gì ra, chờ thêm hai ngày, chỉ chờ thêm hai ngày nữa y xử lý xong mọi chuyện, y sẽ nói hết ra với Hứa Chiêu, sẽ nhận sai, lúc này y không muốn nói gì với Hứa Chiêu, cho nên y chỉ yên lặng.

Hứa Chiêu cười nói: “Bí mật sao ạ.”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu bằng ánh mắt chân thành: “Chờ anh làm xong, anh sẽ nói từ đầu tới cuối cho em, bây giờ em cứ làm việc thật tốt, được không?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Được ạ, chúng ta về nhà trước nhé, Hứa Phàm chắc dậy rồi.”

“Hứa Phàm vẫn đang ngủ à?”

“Lúc em đi thì còn đang ngủ, bây giờ chắc dậy rồi.”

“Vậy đi, em lên xe, chúng ta cùng về.”

“Không cần ngồi xe đâu, rất gần mà.”

“Lên đi, ngồi lên nhanh hơn.”

Thấy Thôi Định Sâm chấp nhất như thế, Hứa Chiêu ngồi lên xe, vừa mới lên đã bị Thôi Định Sâm ôm vào lòng hôn hôn một hồi hồi lâu, sau đó Thôi Định Sâm mới khởi động xe, đi tới cửa nhà Hứa Chiêu.

Mới vừa vào nhà đã thấy bốn vị phụ huynh hai nhà Hứa Lý ngồi trong sân nói về chuyện trồng rau trồng quả này, Hứa Chiêu ghé vào cửa sổ hô một tiếng: “Mẹ, ba, hai người ngồi sang bên một chút ạ.”

Bốn vị nhanh chóng ngồi tránh sang một bên cho ô tô đi vào.

Đỗ ô tô xong, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm bước xuống, Thôi Định Sâm cầm đồ ăn sáng trên tay, nhanh chóng bóc ra bày lên bàn, đủ quả đủ món, vô cùng phong phú, làm cho nhóm người Hứa Chiêu bị dọa sợ.

Quà này quá nhiều rồi!

Hai vị lớn nhất họ Hứa nhanh chóng từ chối.

Thôi Định Sâm dùng lời lẽ lễ phép mà giải thích. Ngày hôm qua y đã muốn mua quà biếu hai người nhưng vì có việc cho nên phải thất lễ, lần này vừa là năm mới vừa là quà biếu ra mắt, đều là bề dưới hiếu kính bế trên, đều là tâm ý, cũng không đáng giá.

Hai người nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu thấy cầm thì cũng cầm tới rồi, vậy cứ nhận thôi, cùng lắm thì khi đi chúc Tết cha mẹ Thôi thì cũng mang nhiều quà một chút.

Cả hai cũng thấy ngồi ở đây mà từ chối người ta cũng không ổn, vì thế nhận.

Thôi Định Sâm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Chiêu lúc này mới hỏi: “Ba, mẹ, Hứa Phàm dậy chưa ạ?”

Cha Hứa nói: “Chưa đâu, hôm nay bảo bảo ngủ ngon lắm, có khi phải ngủ thêm một lúc.”

Ông vừa dứt lời, trong sân đã truyền tới một giọng nói non nớt.

“Ba ba! Ba ba! Ba ở chỗ nào thế ạ? Ba ba!”

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm nhìn theo tiếng nói.

Mọi người lập tức thấy được Hứa Phàm mập mạp đang đứng ở cửa phòng khách, mặc bộ quần áo mỏng màu trắng, trong ngực ôm xe đồ chơi, dưới chân đi một đôi dép lê nhỏ, nhưng đi ngược, mắt nhập nhèm dáo dác tìm kiếm xung quanh.

Thật sự là đáng yêu!

Nhưng, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm và cha mẹ Hứa đều lo bé bị lạnh, cả bốn người cùng đứng dậy đi tới, trong đó Thôi Định Sâm cao to chân dài nhất, nên tốc độ đi nhanh nhất tới trước mặt Hứa Phàm, chỉ là Hứa Phàm lách người chạy tới chỗ Hứa Chiêu, căn bản không thèm quan tâm Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm: “…”

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm về phòng ngủ, hỏi: “Con có lạnh không, sao tự mình chạy ra đây rồi?”

Hứa Phàm ngồi trong ngực Hứa Chiêu trả lời: “Không lạnh ạ, con, con muốn đi tiểu, nên con tự dậy.”

“Đi tiểu chưa?”

“Đi rồi ạ, còn tự mình mặc quần cơ.”

“Giỏi quá!”

“Dạ.”

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đến bên giường, trước hết cứ cho Hứa Phàm vào chăn lại đã, sau đó thành thục lấy quần áo, giày, tất lại đây, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng bận rộn.

Thôi Định Sâm luôn đứng gần đó, nhanh chóng cất tiếng: “Hứa Chiêu, anh giúp em.”

Hứa Chiêu hỏi: “Giúp em cái gì?”

Thôi Định Sâm nói: “Mặc quần áo cho Hứa Phàm.”

Hứa Chiêu cười: “Không cần đâu ạ, chuyện này một năm em phải làm tới sáu trăm lần, không cần anh giúp đâu.”

Sáu trăm lần –

Thôi Định Sâm có hơi yên lặng, sau đó cầm theo bánh bao, canh gà đậu phụ, đứng ở một bên nhìn Hứa Chiêu mặc áo nhỏ, quần nhỏ, tất nhỏ, áo lông nhỏ, áo khoác nhỏ, giày nhỏ… Từng lớp từng lớp mặc lên, còn xác định lại xem có không thoải mái ở đâu không.

Y chưa bao giờ biết, chăm sóc một đứa trẻ lại phiến toái đến vậy, ánh mắt y dừng trên khuôn mặt Hứa Chiêu, Trên mặt Hứa Chiêu toàn là sự dịu dàng cùng tình yêu, là dịu dàng và tình yêu dành cho con của y. Y vừa thấy chua xót lại vừa thấy hạnh phúc, trong lòng âm thầm quyết định, cả đời này phải yêu thường Hứa Chiêu thật thật tốt, yêu cậu, bảo vệ cậu, không để cậu chịu bất cứ tổn thương gì, cả Hứa Phàm nữa, y muốn bù đắp lại sự vắng mặt bốn năm này.

“Được rồi.” Hứa Chiêu bế Hứa Phàm từ trên giường xuống.

Hứa Phàm đứng lên đất rồi liền nói: “Ba ba, con nằm mơ.”

Hiểu con sao bằng cha, Hứa Chiêu hỏi: “Mơ thấy ăn hả?”

Hứa Phàm gật đầu thật mạnh: “Dạ, con, con mơ thấy bánh bao thịt bò, to ơi là to, bánh bao siêu to luôn, ăn thật là ngon!”

Hứa Chiêu giả vờ làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm chẹp chẹp miệng, nói: “Ba ba, con, con muốn ăn bánh bao thịt bò.”

“Ông có.” Thôi Định Sâm rốt cuộc cũng có thể chen vào.

Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Thôi Nhị gia, sao ông lại tới nữa ạ?”

Sao lại –

Hứa Phàm dùng cái từ “sao lại” này cũng đúng, trực tiếp phản ánh tần suất tới thôn Nam Loan của Thôi Định Sâm, làm Thôi Định Sâm kinh hãi một phen. Y ngồi xổm xuống, hỏi: “Hứa Phàm, con không thích Thôi Nhị gia tới sao?”

Hứa Phàm nghĩ nghĩ rồi nói: “Thích.”

Trong lòng Thôi Định Sâm vui vẻ, hỏi: “Vì sao lại thích?”

Hứa Phàm lập tức nói: “Bởi vì Thôi Nhị gia có ô tô lớn.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Còn gì nữa?”

Hứa Phàm đáp: “Còn có thịt!”

Thôi Định Sâm vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Hứa Phàm vui vẻ trả lời: “Còn có mễ hoa đường!”

“…”

Thôi Định Sâm phát hiện, địa vị của y còn thấp hơn cả ô tô lớn, thịt, mễ hoa đường, sữa, bánh quy… Thậm chí con chó con mèo đều xếp hạng phía trên y, cái này làm y cảm thấy vô cùng thất bại, nhưng lại không biết làm thế nào, đánh phải theo cách của chính mình, nói: “Cho con bánh bao thịt bò ăn, được không?”

“Được ạ.” Hứa Phàm vui vẻ cực kỳ.

Thôi Định Sâm đưa túi cho Hứa Phàm.

Hứa Chiêu nhanh tay cầm lấy trước, nói: “Gặp được món nó thích là nó ăn không biết no luôn, sẽ ăn quá nhiều.”

Nghe vậy, Thôi Định Sâm xấu hổ sờ mũi, sau đó y đi theo sau Hứa Chiêu, yên lặng mà nghiêm túc nhìn Hứa Chiêu lấy bát nhỏ cho Hứa Phàm, múc một ít canh gà đậu phụ cho Hứa Phàm, xe nhỏ bánh bao đặt sang một bên cho Hứa Phàm, mỗi một chi tiết, y đều nhìn thật kĩ, sau đó quay sang nhìn Hứa Phàm ăn.

Hứa Phàm vui vẻ cầm thìa nhỏ ăn. Ngồi ở trên ghế chóp chép nhai, vẻ mặt bé vô cùng hạnh phúc, thực sự rất đáng yêu, căn bản chính là Hứa Chiêu bản thu nhỏ, đẹp đến độ Thôi Định Sâm không rời mắt được, nhưng y không thể không đi giải quyết vấn đề của mình.

Không chờ Hứa Phàm ăn xong, Thôi Định Sâm nói lời chào với Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu hỏi: “Sớm như vậy? Anh ăn sáng xong rồi hẵng đi.”

Thôi Định Sâm đáp: “Lát nữa anh lên thị trấn ăn cũng được.”

Hứa Chiêu nói: “Ăn ở nhà em đi, lập tức có ngay, không thì anh ăn một cái bánh bao đi? Còn dư nhiều lắm.”

Thôi Định Sâm cười: “Không cần đâu, mọi người ăn đi.”

Hứa Chiêu đành đi tiễn Thôi Định Sâm ra tới cửa nhà.

Thôi Định Sâm lên xe trước, rốt cuộc nhịn không được gọi: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu cười nhìn Thôi Định Sâm, chờ Thôi Định Sâm nói.

Thôi Định Sâm ngập ngừng hồi lâu, mới cất tiếng: “Nếu, anh đã từng làm sai một việc, làm hại tới em, em có tha thứ cho anh không?”