Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 112




Edit: Blanche

Thôi Định Sâm vẫn đẹp trai, nghiêm túc như ngày thường, nhưng khi chạm tới ánh mắt của Hứa Chiêu thì lại dịu dàng như nước. Y nhanh chóng bước tới gần Hứa Chiêu, nhẹ nhàng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Bình thường Hứa Chiêu rất thích một Thôi Định Sâm dịu dàng như vậy, nhưng lúc này lại lảng tránh, cụp mắt trả lời: “Chưa, ba mẹ em đang làm việc.”

Thôi Định Sâm hỏi tiếp: “Ừ, vậy Hứa Phàm đâu rồi? Khỏi bệnh chưa?”

Hứa Chiêu trả lời: “Rồi.”

“Nó đâu rồi?”

“Đang chơi với Đại Trang ở bên kia.”

Hứa Chiêu vươn tay chỉ.

Thôi Định Sâm nhìn theo, thấy Hứa Phàm đang cuốn lấy Đại Trang đòi ăn, cái miệng nói không ngừng, Đại Trang vô cùng không vui.

Thôi Định Sâm mỉm cười đi tới trước mặt Hứa Phàm, ngồi xổm xuống quan sát, thấy Hứa Phàm lần này gầy đi không ít, trẻ con thật sự rất dễ ốm. Đến giờ mặt Hứa Phàm vẫn còn hơi tái xanh, vừa nhìn là hiểu vẫn chưa khỏi ốm hẳn.

Nhưng y thấy tinh thần Hứa Phàm không tệ, vẫn có thể nói liến thoằng như thế, chắc chắn mấy người nữa sẽ béo tốt lại. Y vươn tay sờ sờ má Hứa Phàm, quay đầu nhìn Hứa Chiêu thấy Hứa Chiêu đang đứng thất thần. Y nghi hoặc gọi: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu nhanh chóng hoàn hồn.

Thôi Định Sâm tiến lên trước hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Hứa Chiêu hoảng sợ, nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm phát hiện mấy ngày nay Hứa Chiêu rất lạ, ban đầu còn tưởng do lo lắng cho Hứa Phàm, hiện tại mới thấy rất có vấn đề, bằng không y đã không bỏ hết công việc bận rộn mà chạy tới, vì thế hỏi: “Có thể nói chuyện với anh không?”

Thôi Định Sâm lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, Hứa Chiêu cũng thừa nhận mình muốn nói chuyện với Thôi Định Sâm từ lâu, chỉ là dạo này không có cơ hội. Nếu Thôi Định Sâm đã mở lời trước, cậu cũng muốn mượn cơ hội này nói cho rõ ràng, vì thế gật đầu: “Dạ.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Đi chỗ nào đây?”

Hứa Chiêu đáp: “Tới chỗ nhà kính đi.” Tới khu gieo trồng khá xa, cũng sẽ không bị thôn dân trông thấy rồi làm phiền.

Thôi Định Sâm gật đầu: “Đi thôi.”

“Em nói với mẹ một tiếng trước đã.” Hứa Chiêu xoay người đi vào bếp, nói với cha mẹ Hứa một tiếng, rằng mình tới khu nhà kính, dặn hai người để mắt Hứa Phàm một chút, đừng để Hứa Phàm ăn bột ô mai hay thịt Đường Tăng linh tinh gì đó, tránh để lại ốm lại.

Rồi Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm vào khu nhà kính từ cửa sau. Dù rằng đã thu hoạch hết nhưng bên trong còn cây non, màu xanh giăng khắp nơi vô cùng thích mắt.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đi vòng ra sau khu nhà kính tới một ô đất trống, nhìn thoáng qua các khu nhà kính một chút rồi quay đầu nhìn nhau.

Một lát sau, Thôi Định Sâm nhẹ giọng hỏi: “Hai ngày nay em sao vậy?”

Hứa Chiêu không có cậy mạnh nói không có gì, mà là hơi chớp mắt.

Thôi Định Sâm trực tiếp hỏi: “Không phải chỉ vì mỗi Hứa Phàm.”

Hứa Chiêu cúi đầu đáp một tiếng: “Dạ.”

Thôi Định Sâm suy nghĩ mấy giây hỏi: “Còn có nguyên nhân ở chỗ anh nữa?”

Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm: “Dạ.”

“Anh có gì không đúng sao?” Ánh mắt Thôi Định Sâm bình tĩnh nhìn Hứa Chiêu, làm Hứa Chiêu có chút chột dạ, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, tại sao lại có thể tin tưởng lời từ mỗi bên Chu Hướng Tiền nói được. Kỳ thật cậu tin tưởng Thôi Định Sâm hơn, chỉ là nếu không hỏi rõ ràng thì trong lòng cậu sẽ có vướng mắc, vì cậu không muốn trở thành thế thân của bất kỳ ai, đặc biệt là Trầm Giai Dương.

Vì thế, một hồi sau, ánh mắt Hứa Chiêu dừng trên người Thôi Định Sâm, hỏi: “Tiểu thúc, anh thích em, đúng không?”

Thôi Định Sâm đáp: “Đương nhiên.”

Hứa Chiêu lại hỏi: “Anh thích em ở điểm nào?”

“Điểm nào cũng thích.” Thôi Định Sâm ăn ngay nói thật.

“Ban đầu điểm nào hấp dẫn anh?”

Thôi Định Sâm rơi vào trầm tư.

Hứa Chiêu hỏi: “Bởi vì em nhã nhặn sao?”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu đáp: “Ừ, có nhân tố này.”

“Bởi vì em dịu dàng?”

“Có một chút.”

“Bởi vì em đẹp?”

“Cũng có một chút.”

Hứa Chiêu dừng lại, nói: “Chỉ là, tiểu thúc, những điểm này trên người người khác cũng sẽ có, phải không? Những cái này cũng dễ dàng bị người khác thay thế, hoặc là thay thế người khác, đúng không?”

Thôi Định Sâm nghe thế hơi nhíu mày, nói: “Không, em là em.”

“Em thật sự là em sao?” Hứa Chiêu hỏi.

Thôi Định Sâm nhíu mày hỏi lại: “Em có ý gì?”

Có những câu trước giảm xóc, Hứa Chiêu rốt cục nói ra điều mình muốn nói: “Tiểu thúc, anh không biết em và Trầm Giai Dương có rất nhiều điểm giống nhau sao?”

Trầm Giai Dương!

Ánh mắt Thôi Định Sâm mở lớn.

Trong lòng Hứa Chiêu lộp bộp mấy tiếng, quả nhiên, quả nhiên trong lòng Thôi Định Sâm có Trầm Giai Dương. Giây phút đó Hứa Chiêu quả thật có chút đau xót, cậu nhỏ giọng nói: “Tiểu thúc, anh và Trầm Giai Dương từng bên nhau phải không?”

Một hồi lâu Thôi Định Sâm mới trả lời: “Ừ.”

Hứa Chiêu không biết được cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ biết rằng ngay cả hô hấp cũng khó chịu, cậu cất tiếng hỏi: “Anh rất thích Trầm Giai Dương sao?”

“Không thích.” Thôi Định Sâm đáp.

Nghe đáp án trực tiếp như vậy, Hứa Chiêu ngẩn ra, nhìn thẳng vào Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nói: “Anh không thích cậu ta, đã từng thử thích, nhưng không thích nổi.”

Lời này là có ý gì? Biểu tình Hứa Chiêu nghệt ra.

Thôi Định Sâm nói: “Là anh không tốt.”

Hứa Chiêu hỏi lại: “Sao anh lại không tốt?”

Thôi Định Sâm cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, nói: “Anh không nói với em chuyện anh với Trầm Giai Dương, thực ra là do trước đó có một vụ bê bối không hay.”

Bê bối không hay?

Hứa Chiêu giật mình, Thôi Định Sâm có bê bối gì sao? Thực sự không nói được sao?

Thôi Định Sâm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Em muốn nghe không?”

Hứa Chiêu dù thế nào vẫn không quên lễ phép, hỏi: “Anh muốn nói không?”

Thôi Định Sâm cười cười.

Hứa Chiêu yên lặng nhìn.

Một hồi lâu, Thôi Định Sâm mới mở miệng nói: “Anh từng ngủ với Trầm Giai Dương.”

Hứa Chiêu hoảng sợ.

Thôi Định Sâm còn nói: “Năm năm trước, khi đó anh mới mở công ty, khi đó khá thuận lợi nên hơi kiêu ngạo, thấy mình vô cùng giỏi, nhìn anh cũng thấy không vừa mắt. Năm năm trước, anh cùng một người bạn mang theo một rương tiền đi khách sạn bàn chuyện làm ăn, là tiệc rượu, nên khó tránh khỏi uống một ít.”

Hứa Chiêu nhịn không được cất tiếng: “Say rượu loạn tính ạ?”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu: “Ừ.”

“Sao lại thành ra thế?” Hứa Chiêu hỏi.

Thôi Định Sâm dừng một chút: “Là người bạn của anh, sợ anh tỉnh rượu nhanh nên mới đưa anh vào một gian phòng của một nam sinh… Sau đó thì nó ôm tiền chạy trốn, nhưng anh tìm ra thằng đó rồi, nó đã phải nhận trừng phạt xứng đáng rồi. Anh từ trong miệng nó biết được tin tức về nam sinh kia, nhiều lần trắc trở cuối cùng tìm được Trầm Giai Dương.”

Hứa Chiêu không nói gì.

Thôi Định Sâm nói tiếp: “Trầm Giai Dương khi đó vẫn là học sinh, đã bị anh… Anh vẫn luôn muốn bù đắp cho cậu ta, cho nên thường xuyên đón cậu ta đi học về, dẫn cậu ta đi ăn cơm, thử bồi dưỡng tình cảm, nhưng không có chút tiến triển nào nên anh từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không thích bất cứ ai.”

Ánh mắt Thôi Định Sâm nhìn thẳng vào mắt Hứa Chiêu, nói: “Cho tới khi anh gặp em. Gặp em rồi, lần đầu anh mới biết cảm giác rung động là gì, lần đầu tiên muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp cho người khác… Không quan tâm em từng có người đàn ông nào khác, không để ý em có con riêng, thậm chí là vì em mà thích đứa trẻ kia, đây không phải là điều anh có thể khống chế.”

“Khi anh quyết định cùng em và Hứa Phàm trải qua những ngày tháng trong tương lai, anh đã vạch rõ quan hệ với Trầm Giai Dương, dùng cách khác để bù đắp lại cho cậu ta, sau đó mới nói rõ tình cảm của mình với em. Đây là toàn bộ câu chuyện của anh với Trầm Giai Dương, trừ bỏ việc của năm năm về trước, còn lại hoàn toàn không phát sinh gì cả.

“Nếu phải nói lời thích, ngoài em ra, không còn ai khác.”

Hứa Chiêu nghe xong có chút giật mình, có chút áy náy.

Chỉ là trong mắt Thôi Định Sâm lại như “không thể chấp nhận được”. Lòng Thôi Định Sâm đau thắt lại. Dừng một chút, y hỏi: “Em để ý anh với Trầm Giai Dương từng làm chuyện đó à?”

Hứa Chiêu kinh ngạc nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cũng nhìn Hứa Chiêu: “Để ý sao?”

Cậu có tư cách gì mà để ý? So với Thôi Định Sâm loạn tính, cậu chẳng phải cũng bất minh à? Cậu sinh ra cả con rồi kìa. Hứa Chiêu không nói gì.

Thôi Định Sâm ảm đạm cúi đầu.

Hứa Chiêu chậm rãi vươn tay móc lấy hai ngón tay của Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm sửng sốt, từ từ ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhẹ giọng nói: “Tiểu thúc, em xin lỗi.”

Đầu quả tim của Thôi Định Sâm khẽ run, hỏi: “Em xin lỗi cái gì?”

Hứa Chiêu áy náy mà nói: “Em dễ dàng tin lời người khác nói mà không tin tưởng anh.”

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu: “Cho nên, mấy ngày nay, em suy sụp cảm xúc vì anh à?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Cho nên, em rất thích anh?”

Hứa Chiêu lại gật đầu.

Thôi Định Sâm không nói gì, mỉm cười ôm Hứa Chiêu vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai Hứa Chiêu: “Anh cười vì anh rất vui, vui vì em rốt cục cũng vì anh mà dao động, cho dù là vì không tin anh, anh vẫn rất vui, ít nhất trong lòng em có anh.”

Nghe vậy, Hứa Chiêu thấy ấm áp vô cùng, ánh mắt lại nhòe đi, cảm thấy mình không tin tưởng Thôi Định Sâm chính là gây tổn tương tới ý, vì thế còn nói: “Tiểu thúc, xin lỗi, em không nên – “

Thôi Định Sâm trách móc: “Ừ, anh nhận lời xin lỗi, nếu có lần sau thì hãy tin tưởng anh nhiều một chút, giống như bây giờ vậy, có gì nói thẳng với anh, không cần giấu diếm.”

Đầu Hứa Chiêu dựa vào ngực Thôi Định Sâm, nghe tiếng nói trầm thấp của Thôi Định Sâm, ngửi được mùi hương trên người y lúc ẩn lúc hiện, nhẹ hít mấy hơi, rốt cục cũng an tâm, nhẹ nhàng mà nói: “Dạ, sẽ không bao giờ.”

“Ngoan lắm.”

Thôi Định Sâm nhẹ vuốt ve sau ót Hứa Chiêu, ngón tay chạm vào làn da trên cổ Hứa Chiêu, cảm nhận được độ ấm và làn da mịn màng của cậu, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khỗ, không kìm được mà vươn tay trượt xuống dưới. Đúng lúc này, ở cửa nhà kính vang lên tiếng gọi non nớt:

“Ba ba! Về ăn cơm nha!”

Thanh âm vô cùng gần, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm sửng sốt cùng quay đầu lại, thấy được cửa nhà kính, rồi là Hứa Phàm đang mở to hai mắt và mẹ Hứa đang nghẹn họng nhìn trân trối

Tình huống gì đây?

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm còn chưa kịp buông nhau ra đã nghe Hứa Phàm lớn tiếng kêu: “Thôi Nhị gia! Ông ôm ba ba của cháu làm gì thế?”