Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 111




Edit: Blanche

Quả thật mùng sáu tết Hứa Chiêu có việc bận, cậu đã hẹn trước với Thôi Định Sâm là cùng đi xem phim rồi, cậu không có ý định thất hứa. Còn về phần họp lớp với Chu Hướng Tiền, cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, đi cũng được không đi cũng được, dù sao cậu cũng chẳng có bạn bè quý giá nào cả, vì thế mới nhẹ nhàng từ chối.

Nhưng Chu Hướng Tiền sao dễ buông tha, hỏi: “Vậy mùng năm tết thì sao?”

Hứa Chiêu nói lời xin lỗi.

Chu Hướng Tiền im lặng vài giây, lại nói: “Bốn năm năm rồi, cậu không muốn gặp lại Tề Soái sao? Ba mươi tết cậu ấy sẽ về, mùng sáu có thể cùng nhau gặp mặt ôn chuyện một chút mà.”

Lại nhắc tới Tề Soái!

Hứa Chiêu không phải là Hứa Chiêu nguyên bản, thực sự không có một tí xíu hảo cảm nào với Tề Soái. Cậu cũng không muốn dây dưa dài dòng chuyện cũ nữa, nói thẳng: “Tớ không muốn gặp.”

Nào ngờ Chu Hướng Tiền vẫn không chịu thôi, hỏi: “Là vì Thôi Định Sâm sao?”

Hứa Chiêu nhất thời nghi hoặc, hỏi: “Sao cậu biết Thôi Định Sâm?”

“Bởi vì…”

Bởi vì sao? Hứa Chiêu thấy Chu Hướng Tiền nói ngập ngừng mà khó chịu, nhịn không được thúc giục: “Bởi vì sao?”

Chu Hướng Tiền cất tiếng: “Bởi vì Trầm Giai Dương?”

Trầm Giai Dương?

Hứa Chiêu cảm thấy cái tên này rất quen, tìm tòi trong kí ức một hồi lâu mới nhớ ra, Trầm Giai Dương là tình địch của nguyên Hứa Chiêu ở trường học, vì lúc đó Hứa Chiêu thích Tề Soái, Tề Soái thích Trầm Giai Dương, cho nên Hứa Chiêu mới biết, nhưng tại sao Thôi Định Sâm lại liên quan tới Trầm Giai Dương?

Hứa Chiêu lập tức hỏi: “Liên quan gì tới Trầm Giai Dương?”

Chu Hướng Tiền trả lời: “Bởi vì Thôi Định Sâm và Trầm Giai Dương từng là một đôi.”

Thôi Định Sâm và Trầm Giai Dương từng là một đôi?

Hứa Chiêu ngẩn ra, lại nghe Chu Hướng Tiền nói tiếp: “Thôi Định Sâm từng thích Trầm Giai Dương, đến trường chúng ta vất vả lắm mới tìm được cậu ấy, hai người hay cùng đi ăn cơm, cùng ở qua đêm, tình cảm vô cùng tốt.”

Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Hứa Chiêu siết chặt lại, hỏi: “Vậy hiện tại thì sao?”

Chu Hướng Tiền không kịp phản ứng.

Hứa Chiêu tiếp tục hỏi: “Hiện tại hai người họ còn yêu nhau không?”

Chu Hướng Tiền trả lời: “Không.”

Hứa Chiêu hỏi: “Vậy cậu muốn nói về cái gì?”

Chu Hướng Tiền hỏi ngược lại: “Cậu có thể là thế thân của Trầm Giai Dương, tựa như lúc trước Tề Soái thân cận với cậu cùng là vì gia thế của Trầm Giai Dương quá tốt, cho nên cậu ta không theo đuổi được, nên mới chọn cậu.”

Thân thể Hứa Chiêu cứng đờ.

Chu Hướng Tiền tiếp tục nói: “Hứa Chiêu, cậu và Thôi Định Sâm không hợp.”

Hứa Chiêu hỏi lại: “Chẳng nhẽ tôi với cậu thì hợp?”

Chu Hướng Tiền bị nói tới nghẹn lời.

Hứa Chiêu hỏi: “Cậu còn chuyện gì khác không?”

Chu Hướng Tiền không nói gì.

Hứa Chiêu trực tiếp cúp điện thoại, trong đầu toàn là chuyện của Thôi Định Sâm và Trầm Giai Dương. Cậu không bối rối về chuyện Thôi Định Sâm từng yêu đương ai, mà là vì Thôi Định Sâm lại yêu Trầm Giai Dương, Trầm Giai Dương, Trầm Giai Dương. Chẳng nhẽ Thôi Định Sâm cũng giống Tề Soái, theo đuổi Trầm Giai Dương không được thì đem cậu thành thế thân của cậu ta?

Tề Soái coi nguyên Hứa Chiêu là thế thân của Trầm Giai Dương.

Thôi Định Sâm coi Hứa Chiêu cậu là thế thân của Trầm Giai Dương.

Đúng là duyên phận.

Hứa Chiêu nhất thời không nghĩ thông suốt được, trong lòng ấm ức, vừa ngẩng đầu thì thấy Hứa Phàm đang bạch bạch đi tới.

“Ba ba, đi ăn cơm nha!”

Ánh mắt long lanh của Hứa Phàm nhìn Hứa Phàm, ánh mắt trong sáng tinh thuần, chỉ nhìn thôi cũng có thể niềm vững tin độc nhất trong đó, làm người khác cảm thấy an tâm. Ánh mắt của Hứa Chiêu cũng ấm áp, gọi một tiếng: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm cười đi tới gần Hứa Chiêu, giang hai tay.

Hứa Chiêu cúi người bế Hứa Phàm lên, cảm giác đã lâu chưa ôm Hứa Phàm. Quả thực là như thế, gần đây Hứa Chiêu rất bận, toàn giao Hứa Phàm cho cha mẹ Hứa trông coi. Nay mới có thời gian rảnh ôm Hứa Phàm thật lâu, nhưng bởi vì có điện thoại làm lòng cậu đang yên ổn bỗng gợn sóng. Lúc này lại có thể dần dần lắng lại, cậu nhìn Hứa Phàm hỏi: “Hứa Phàm, con yêu ba ba không?”

Hứa Phàm non nớt nói: “Yêu, con yêu ba ba, con yêu ba ba của con nhất.”

Hứa Chiêu nháy mắt cười tươi: “Ba ba cũng yêu con.”

Hứa Phàm vui vẻ ôm lấy cánh tay Hứa Chiêu, đầu nhỏ dựa lên vai cậu, làm nũng, nhưng làm nũng không lâu, bé lại tựa vào ngực Hứa Chiêu hắt xì hai cái.

“Bị cảm?” Hứa Chiêu hỏi.

“Bị cảm.” Hứa Phàm lặp lại.

Kết quả Hứa Phàm trong hôm đó bị cảm thật. Buổi tối, thân thể bé nóng hầm hập, làm Hứa Chiêu lập tức hoảng cả lên. Cậu ở bên Hứa Phàm lâu như vậy rồi, lần đầu tiên Hứa Phàm phát sốt, nửa đêm cậu phải bế Hứa Phàm tới phòng khám trong thôn lấy thuốc.

Chỉ là Hứa Phàm biết thuốc đắng, không chịu uống, lại còn bị sốt đến khó chịu, oa oa khóc không ngừng, làm Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa đau lòng không kìm được, nhưng vẫn cứng rắn đút thuốc cho Hứa Phàm. Hứa Phàm khóc thút thít mà ngủ, lúc này đã gần sáng.

Hứa Chiêu để cha Hứa, mẹ Hứa đi ngủ trước, cậu thức trông Hứa Phàm, thẳng tới khi Hứa Phàm hạ sốt, trời đã tờ mờ sáng. Cậu chịu không nổi, ngủ hai tiếng, Hứa Phàm cũng tỉnh, ủ rũ rúc vào lòng Hứa Chiêu, khuôn mặt phúng phính hóp hẳn lại, không hoạt bát như trước nữa.

Hứa Chiêu vươn tay xoa xoa mặt Hứa Phàm, gọi: “Hứa Phàm à.”

Hứa Phàm ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường.

Ngón tay Hứa Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve tay Hứa Phàm, nhẹ giọng hỏi: “Tam oa tử nhỏ à, con còn khó chịu không?”

Hứa Phàm uể oải nói: “Không hó hịu.”

Thực sự cậu chưa từng thấy Hứa Phàm như thế này, đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng thơm thơm má Hứa Phàm, nhẹ nhàng mà nói: “Chúng ta thức dậy nhé?”

Hứa Phàm ôm cổ Hứa Chiêu: “Dạ.”

Rời giường rội, Hứa Phàm không chịu xuống đất, ủ rũ ngồi trong lòng Hứa Chiêu, cháo gạo cũng không thích ăn, TV cũng không thích xem, cứ ngồi tựa vào vai Hứa Chiêu. Bé vừa nghe phải uống thuốc lập tức không chịu, bị ép uống thuốc thì lập tức gào khóc, phải giữa đầu giữ tay chân mới được. Lúc được thả ra rồi thì vừa khóc vừa đập tay: “Không uống thuốc đâu, đánh nè, đánh nè.”

Mặc dù thế thì một ngày uống thuốc ba lần không được bỏ, đúng giờ đúng phút phải uống, qua hai ngày thì bệnh của Hứa Phàm rốt cục cũng đỡ, có thể theo Đại Trang, Cường Cường đi chơi, chỉ là nhóc gầy hẳn một vòng, làm Hứa Chiêu đau lòng cực kì.

Mẹ Hứa còn làm tay thành hình chữ thập, cầu nguyện: “Cảm ơn trời đất cho nó khỏi bệnh ạ.”

Hứa Chiêu cười cười, nhìn Hứa Phàm trong sân hoạt bát chơi đùa, thở dài một hơi. Hứa Chiêu vào phòng làm việc chuẩn bị công tác tiếp, vừa mới ngồi xuống đã thấy điện thoại trên bàn, không tự chủ mà nhớ tới Thôi Định Sâm. Vừa nghĩ tới, điện thoại liền vang lên.

Hứa Chiêu lập tức nghe, bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của Thôi Định Sâm.

“Hứa Phàm hết bệnh rồi sao?” Thôi Định Sâm thân thiết hỏi.

Hứa Chiêu đáp: “Hết rồi.”

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Hôm nay có thể chơi cùng bọn Đại Trang rồi à?”

Hứa Chiêu trả lời ngắn gọn: “Có thể.”

“Cũng bắt đầu nói chuyện không ngừng sao?”

“Ừ, nói vẫn ít hơn trước.”

Mới vừa khôi phục, vẫn chưa hoạt bát năng nổ như trước kia, nhưng trẻ con thường khỏe nhanh, lại sắp thành máy nói rồi. Thôi Định Sâm đáp: “Gần được như cũ là được.”

Hứa Chiêu thấp giọng: “Dạ.”

“Em cũng nên yên tâm.”

Hứa Chiêu thản nhiên mà đáp: “Dạ.”

“Mấy ngày nay mệt muốn chết phải không?” Thôi Định Sâm hỏi.

Hứa Chiêu nhẹ nhàng đáp: “Cũng được.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, anh hết bận sẽ qua thăm em.”

“Dạ.”

Tựa hồ phát hiện Hứa Chiêu có vẻ không ổn lắm, Thôi Định Sâm gọi một tiếng: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu lại “dạ” một tiếng.

Thôi Định Sâm hỏi: “Em sao vậy? Lo lắng cho Hứa Phàm sao?”

Hứa Chiêu không phủ nhận, lại tiếp tục “dạ”.

Thôi Định Sâm kinh ngạc hỏi: “Sao toàn dạ vậy?”

Hứa Chiêu nhìn giấy tờ trong tay, đột nhiên nói ra: “Em đang bận.”

“Được, vậy anh gọi lại cho em sau nhé.”

“Dạ.”

Hứa Chiêu cúp điện thoại, ngây người. Thật ra cậu muốn hỏi Thôi Định Sâm về chuyện của Trầm Giai Dương, nhưng đúng lúc Hứa Phàm lại ôm, cậu không còn tâm tư nào, giờ lại tới lúc phải trả lương cho công nhân, không thể trì hoãn, nên tạm gác chuyện này qua một bên, hết việc sẽ nói sau. Cậu cũng tự điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhìn xem tiếp theo mình cần làm gì.

Mạnh mẽ ép bản thân vào công việc, Hứa Chiêu rất nhanh giải quyết xong công việc ở nhà kính trồng rau. Không thể không nói, nhờ có TV tuyên truyền mà tám mẫu đất trồng rau của cậu đã tiêu thụ nhanh chóng hết sạch, mà vẫn còn nhiều đơn hàng cho mùa xuân. Sắp xếp lại đơn đặt hàng, viết xong kế hoạch gieo trồng vụ xuân, cuối cùng là danh sách trả lương của người trong thôn

Ngoài ba Đại Trang, nhóm Trương Tiểu Hổ và mấy công nhân chính thức ra còn có hơn mười người làm công mùa vụ. Tính toán xong xuôi, Hứa Chiêu đưa tiền lương cho ba Đại Trang trước, rồi nhờ ba Đại Trang gọi mọi người tới nhận lương, ngay sau đó thì gửi một ít rau dưa qua nhà trưởng thôn, bí thư làm quà.

Tóm lại, có cho đi sẽ có nhận lại, ai giúp đỡ Hứa Chiêu đều sẽ được cậu đền đáp. Người trong thôn ai nấy đều vui, Hứa Chiêu cũng vui. Ra khỏi phòng, Hứa Chiêu liền thấy Hứa Phàm, Đại Trang đang đứng ở trong sân.

Ba Đại Trang nhận lương xong liền đưa cho Đại Trang hai hào, Đại Trang lập tức chạy đi mua một túi thịt Đường Tăng, một gói bột ô mai, còn cố tính chạy tới ngồi cạnh Hứa Phàm ăn.

Hứa Phàm bị ốm vài ngày phải ăn nhẹ nhàng vô cùng, nên lúc này bé nhìn chăm chú không rời tay của Đại Trang, nhìn Đại Trang ăn ngon lành, bé nhịn không được hút hút nước miếng, nói: “Đại Trang, cậu không ăn được nhiều thế đâu.”

Đại Trang hỏi: “Vì sao?”

Hứa Phàm mở to hai mắt, như có chuyện lạ mà nói: “Ăn nhiều cậu sẽ bị ốm đấy.”

Đại Trang nói: “Tớ sẽ không ốm đâu.”

Hứa Phàm nghiêm túc nói: “Cậu sẽ, tớ, tớ, tớ bị ốm, bị ốm, bị ốm sẽ gầy, khó chịu, phải uống thuốc, thuốc đắng lắm.”

Đại Trang tránh quá một bên nói: “Tớ sẽ không bị ốm đâu.”

Hứa Phàm đuổi theo nói: “Cậu sẽ bị ốm, cậu, cậu cho tớ, cho tớ ăn một miếng, cậu sẽ không ốm nữa.”

Hứa Chiêu đứng một bên thực sự không nhìn nổi Hứa Phàm nữa, nhóc tham ăn này vì miếng ăn mà cái gì cũng nói được. Hứa Chiêu đỡ trán, bước tới hướng Hứa Phàm, chuẩn bị cất tiếng ngăn Hứa Phàm cái gì cũng ăn lại, chợt nghe thấy có người gọi.

“Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu quay lại nhìn, thấy được Thôi Định Sâm bốn ngày chưa gặp.