Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công

Chương 66: Tầm quy




Thượng Thủy thôn, vị trí hẻo lánh, tứ phía núi vây quanh.

“Tạ tiên sinh tỉnh dậy chưa?”

“Tạ tiên sinh lúc nào cũng tỉnh dậy sớm, mặt trời đã lên cao thế này, chẳng lẽ còn chưa tỉnh?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Hay chúng ta vào xem thế nào?”

Thời điểm Tạ Trản đang rửa mặt, liền nghe thấy thanh âm ríu rít nói chuyện truyền vào từ bên ngoài. Y phủ thêm ngoại bào rồi bước ra, quả nhiên nhìn thấy ba bốn nữ tử trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa, trong tay mỗi người các nàng đều đang cầm một cái rổ, nhìn thấy Tạ Trản đều nhấp miệng cười khẽ. Bộ dáng này, Tạ Trản từ ngày đầu tiên đi vào sơn thôn này đã lãnh hội qua, cho nên sớm đã thành thói quen. Vị trí nơi này hẻo lánh, dân phong thuần phác, nữ tử tính tình ngay thẳng, không chút nào thua kém so với nữ tử thành Kiến Khang. Các cô nương trong thành Kiến Khang nhìn thấy mỹ nam tử đều ném rau quả, mà nơi này, cứ một rổ một rổ đưa tới.

Tạ Trản đến gần, chỉ thấy mỗi cái rổ trong tay các nàng đều đầy ắp đồ, có trứng gà, có rau quả, còn có hoa dại do các nàng hái từ sơn dã. Các nàng nhìn thấy Tạ Trản vốn dĩ đã hưng phấn, lúc y tới gần càng không khỏi đỏ mặt, sau đó đùn đẩy nhau tới trước mặt Tạ Trản, đem rổ đưa qua, rồi lén lút nhìn y.

Bạch y công tử, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, công tử nhẹ nhàng tựa như người bước ra từ trong tranh, tất cả nam nhân trong thôn chẳng ai đẹp bằng y. Ngày đầu tiên Tạ Trản tới, liền bị toàn bộ người trong thôn vây quanh, thậm chí có người hỏi y có phải thần tiên từ trên trời xuống hay không.

Tạ Trản đến sơn thôn này liền lưu lại đây, nơi này dân phong thuần phác, các thôn dân đối với y cũng rất thân thiện, có cái gì ăn ngon đều sẽ cho y nếm thử, so với trong triều đình đầy mưu mô, cuộc sống nơi này đơn giản nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tạ Trản nói đa tạ, rồi lấy rượu quà của chính mình đáp lễ cho các nàng, các nàng cầm đồ vật xong cũng không rời đi, vẫn đứng đó cười hì hì nhìn y. Một tiểu cô nương xinh đẹp lớn mật bị đẩy đến trước mặt Tạ Trản.

“Tạ công tử, ngươi thích cô nương như thế nào a?” Nữ tử kia hỏi.

Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, Tạ công tử giống như nhân vật trích tiên (vị tiên có tội phải đày xuống trần gian), cũng nên cưới tiểu tức phụ. Các cô nương liền nhìn chằm chằm y.

Tạ Trản nghe xong sửng sốt một chút, đôi mắt rũ xuống, tinh thần trở nên hoảng hốt. Y tới nơi này vừa vặn một năm, mà như một kiếp trôi qua, những chuyện cũ khi xưa giống như từ kiếp trước.

Y từng có thích người sao?

Trong đầu Tạ Trản hiện lên một khuôn mặt, ấn tượng cuối cùng chính là bộ dáng huyết nhục mơ hồ. Tạ Trản âm thầm hít một hơi, áp xuống cảm giác phiền muộn trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.

Mấy cô nương kia tuy là người trong tiểu sơn thôn, chưa từng thức đọc thi thư, nhưng là thập phần thông tuệ, thấy y trầm mặc không nói, ánh mắt ảm đạm, cũng đều đoán được chút gì đó. Có lẽ Tạ công tử không phải không muốn thú thê, mà là trong lòng đã có người khác rồi. Trong lòng các nàng có chút mất mát, cũng không tiếp tục dây dưa, liền cùng nhau cười hì hì rời đi.

Sau khi các cô nương trẻ tuổi rời đi, trong viện liền chỉ còn một mình Tạ Trản, tức khắc an tĩnh trở lại. Trước tiên y cho gà vịt trong viện ăn, rồi tưới nước cho hoa, sau đó cầm một quyển sách ngồi trong viện nhìn lên.

Ánh mặt trời vừa phải, dưới tàng cây đổ bóng, Tạ Trản bày trí một cái ghế tre nơi đó, y nằm lên, lạnh lẽo thấm vào ruột gan, gió nhẹ thổi qua, vô cùng sảng khoái.

Một lát sau, bên ngoài rào tre đứng mấy tiểu đồng, đứa nhỏ nhất mới năm sáu tuổi, đứa lớn tầm hơn mười một, mười hai tuổi, mặt đen như mực, ăn mặc quần áo ngắn cũn cỡn, đứng phía trên hàng rào, trông mong nhìn y. Tạ Trản đứng lên, mở cửa sân, hướng bọn nhỏ vẫy vẫy tay, chúng liền vui sướng chạy tới. Tạ Trản từ trong phòng bưng ra mấy cái ghế tre, lại đưa cho từng đứa một quyển thư viết tay. Thực mau, trong tiểu viện nho nhỏ liền truyền đến thanh âm đọc sách non nớt.

Hầu hết triều đại đều chú trọng gia giáo, Sĩ tộc đều là phụ mẫu đích thân giáo thụ con cái, còn đối với nông gia tử, cha mẹ chúng không biết chữ, cho nên càng đừng nói đến giáo thụ con cái. Cuộc sống của bọn họ cùng Tạ Trản sinh ra từ Sĩ tộc hoàn toàn là hai thái cực khác nhau. Thời điểm Tạ Trản mới vào nơi này cảm thấy vô cùng khiếp sợ, các hài tử không phải không thích học chữ đọc sách, mà là không có cơ hội, y lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch cực đại giữa Sĩ tộc cùng hàn môn như vậy.

Tạ Trản thường xuyên sẽ mua một ít thi thư trở về, chính mình viết tay một ít, dần dần, y thường xuyên phát hiện ngoài sân có hài tử tò mò nhìn y. Bọn nhỏ đối với thi thư của y có hứng thú. Sau lại, Tạ Trản liền dạy chúng đọc sách viết chữ. Loại cảm giác này, so với làm chủ gia đình tự tại hơn rất nhiều, còn có thể dạy cho người khác. Nhìn bộ dáng những hài tử nghiêm túc, y rốt cuộc minh bạch được niềm vui làm thầy kẻ khác.

Thời điểm giữa trưa, Tạ Trản tự mình làm cơm, tiếp đón mấy hài tử ăn xong, buổi chiều tiếp tục đọc sách, đến thời điểm chạng vạng, mấy hài tử kia mới lưu luyến rời đi. Trong viện bỗng nhiên trở nên trống rỗng, Tạ Trản thu sách tập lại, đi vào trong phòng.

Trong phòng đã có một người đang đứng, dáng người thẳng tắp, cao lớn tuấn tú, đây chính là thân vệ một năm trước đã mang theo y cùng nhau chạy thoát. Y ẩn cư tại đây, thân vệ kia lại thường xuyên biến mất, cách một đoạn thời gian mới trở về một lần, nói một ít tin tức bên ngoài cho y nghe.

“Bên ngoài thiên hạ đại biến. Tống Nghiễn đã chết, tiểu Hoàng đế kia cũng lợi hại, năm nay mới bảy tuổi, Sĩ tộc muốn phân quyền, hắn liền liên hợp với mẫu tộc cường ngạnh chèn ép, trở thành Hoàng đế chân chính. Bất quá Tạ gia……” Người nọ liếc nhìn Tạ Trản một cái, “Tạ đại Tể tướng, Tạ nhị Đại tư mã, chân chính vinh hoa vô song.”

Tạ Trản lẳng lặng nghe. Thời điểm nghe nói Tống Nghiễn đã chết, y có chút giật mình, Tống Nghiễn là một con cáo già, há liền dễ dàng chết như vậy?

Người nọ tiếp tục nói: “Người như Tống Nghiễn, thật nhìn không ra là kẻ si tình. Nghe nói phu nhân hắn qua đời, thời điểm hạ táng, hắn liền nhảy vào trong quan tài, chôn cùng phu nhân.”

Tạ Trản đột nhiên ngơ ngẩn, sắc mặt trắng bệch, sau lại khô khốc, như là bị cái gì ngăn chặn. Một lát sau, y mới nghe được thanh âm của chính mình: “Phu nhân của hắn tên huý là gì? Như thế nào qua đời?”

“Hạ Thanh Lam… Phu nhân của hắn cũng thực tàn nhẫn, nghe nói đêm thành thân, một kiếm đâm vào ngực, trực tiếp ra đi.”

Từ một năm trước, cảm xúc Tạ Trản rất ít khi dao động, y cho rằng chính mình sẽ không còn trải qua đại bi đại hỷ nữa. Nhưng lúc này, trong lòng y xuất hiện một cỗ bi thương nùng liệt. Nếu không bởi vì y, Vô Trần vẫn là cao tăng trong chùa, sẽ không cùng Tống Nghiễn vướng bận, cũng sẽ không chết đi.

Người như Vô Trần, đến tột cùng là bị đả kích như thế nào, mới lựa chọn cách chết thảm thiết như vậy? Trong lòng Tạ Trản nổi lên một trận buồn bã, rất nhiều chuyện trong quá khứ đều ào ạt đổ về tâm trí y, làm y thật lâu vẫn chưa thể bình ổn.

Cả người Tạ Trản như cứng lại, qua thật lâu mới lấy lại tinh thần, người nọ như cũ đứng đó, không rời đi.

“Tạ công tử, ngài nói chủ tử còn sống sao?” Người nọ đột nhiên hỏi.

Lại là sấm dậy đất bằng. Tạ Trản lắc lắc đầu, không có khả năng, bọn họ sau đó đã trở về xem qua, thi cốt đầy đất, máu chảy thành sông, hai người cơ hồ đem toàn bộ thi cốt lật tung lên, nhưng không tìm được thi cốt Hoàn Lẫm. Kỳ thực chuyện này cũng bình thường, Hà Dũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Hoàn Lẫm như vậy, cho dù hắn đã chết, bọn họ cũng sẽ mang hắn đi.

Đôi tay Tạ Trản đan vào nhau, hỉ nộ ai lạc đều che giấu trong bóng tối.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Trản liền rời thôn. Khoảng cách giữa Thượng Thủy thôn và khu chợ gần nhất là mười dặm, đều là đường núi, qua lại phải mất một ngày. Các thôn dân mỗi tháng chỉ đi ra ngoài một lần, đem các đồ vật yêu cầu mua một lượt trở về. Tạ Trản đi theo ngưu xa, buổi sáng xuất phát, đến lúc mặt trời đã lên cao mới tới bên ngoài chợ.

Sau khi cùng lão bá đánh xe ước lượng xong thời gian địa điểm trở về, cả hai liền tách ra. Tới chợ, Tạ Trản thông thường sẽ mua hai dạng đồ vật, một là thư sách, còn lại là đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Lúc này đây, cả hai dạng y đều chưa mua, mà là tìm một gian tửu lầu ngồi xuống.

Người trong tửu lầu đến từ khắp nơi trong thiên hạ, đây cũng là nơi tin tức linh thông nhất. Y chọn một chỗ ngồi xuống, che trời lấp đất đều là chuyện của Tống Nghiễn. Ai cũng đều không nghĩ đến, Đại tư mã quyền khuynh triều thế lại mang kết cục như thế này, cái chết cũng không khỏi quá mức đơn giản đi!

Nghe nói thời điểm tin tức Tống Nghiễn chết truyền tới hoàng cung, tiểu Hoàng đế cũng không tin tưởng, còn nghĩ rằng Tống Nghiễn lại làm ra âm mưu gì, thẳng đến sau khi nhìn thấy quan tài hoàn toàn bị vùi lấp kia, mới tin rằng hắn đã chết.

Nghe nói địa điểm hạ táng cũng là cố ý chọn lựa, hai bên vách núi tạo thành tư thế bao quanh nơi quan tài hai người hợp táng, cho dù đã chết, linh hồn cũng sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau. Từ điểm này mà nói, Tống Nghiễn đối với vị thê tử này chấp niệm quá sâu, tuẫn tình trở thành một giai thoại trong quá khứ.

Tạ Trản nghe âm thanh nghị luận, chỉ có thể thở dài một hơi. Vô Trần gặp gỡ Tống Nghiễn, xác thực là kiếp nạn cả đời hắn. Vô Trần lựa chọn cái chết, có lẽ là muốn cắt đứt một đoạn nghiệt duyên này, lại không hề nghĩ đến, đời đời kiếp kiếp Tống Nghiễn cũng không chịu buông tha cho hắn.

Vẫn chưa có chút tin tức nào về người kia.

Tạ Trản rời khỏi tửu lầu, đi chợ mua một ít đồ vật, thấy thời gian còn sớm, liền đi dạo quanh trấn nhỏ một chút. Trấn này tuy nhỏ, nhưng là con đường duy nhất đi từ bắc chí nam, bởi vậy rất phồn hoa. Có người xiêm y lam lũ, cũng có công tử nữ lang cẩm y hoa phục, Tạ Trản cúi đầu đi, đột nhiên trước mắt một mảnh vạt áo hiện lên. Tạ Trản mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc chợt lướt qua, Tạ Trản giật mình ngay đó, chờ y phục hồi tinh thần lại, người nọ đã biến mất không thấy.

Trên đời này có rất nhiều người sinh ra giống nhau.

Tạ Trản rốt cuộc không còn tâm tình, sớm trở về địa điểm giao hẹn, chờ lão bá đánh xe chuẩn bị xong, liền cùng nhau trở về Thượng Thủy thôn.