Chàng trai bước xuống xe máy, dáng người cao và nghiêm nghị, với tỷ lệ tuyệt vời, tay áo sơ mi được xắn lên một chút, cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ.
Nhìn thấy Hoắc Hàn Niên, Thẩm Xuyên có chút kinh ngạc.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã nghe thấy Giang Thắng cả giận nói: "Lại là mày?"
Mấy ngày gần hắn muốn cướp học sinh của trường trung học Isa, nhưng lần nào hắn ta cũng bị cậu thiếu niên ảm đạm và thờ ơ này ngăn lại.
Hai lần trước, hắn không tính toán với anh nhưng đêm nay anh lại tới ngăn cản.
Hắn sẽ không để anh đi nữa!
"Tên thối, tao khuyên mày đừng xen vào chuyện này tao!"
Hoắc Hàn Niên vẻ mặt u ám, lạnh lùng liếc nhìn Giang Thắng, "Tao đã nói, đừng bắt nạt người của trường trung học Isa.
"
Giang Thắng hình như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm nào đó, khuôn mặt nhăn nhó lại nở nụ cười, "Cmn, mày cho mình là chúa cứu thế hả? A, tao nghe nói, mày là thủ lĩnh mới của trường Isa, trên người mày có mấy lượng thịt, mà muốn đấu với tao?"
Hoắc Hàn Niên, "Vậy liền thử xem.
"
Giữa hai người mùi thuốc súng rất đậm, hết sức căng thẳng.
"Hoắc Hàn Niên, Giang Thắng rất âm hiểm, chúng ta đi mau.
.
.
"
Trước khi Thẩm Xuyên nói xong, Giang Thắng đã dùng nắm đấm sắt tấn công Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên nâng cánh tay lên, vung đi nắm đấm của Giang Thắng, đá vào chân dài, đạp vào bụng Giang Thắng.
Giang Thắng lui lại mấy bước.
Vẻ mặt hắn trở nên có chút nặng nề, tên nhóc này, so với hắn tưởng tượng khó đối phó hơn nhiều.
Nhưng Giang Thắng không hề sợ hãi.
Ngay sau đó hắn đã điều chỉnh xong, và đấu lại với Hoắc Hàn Niên.
Giang Thắng trên người có tính cách vũ phu, khi bị hắn quấn lấy, hầu hết mọi người đều không thoát ra được.
Nhưng nắm đấm và kỹ năng của Hoắc Hàn Niên quá lợi hại, sau vài chiêu, Giang Thắng lại bị anh đá vào bụng!
Giang Thắng sắc mặt nhăn lại, vung tay lên, vài tên côn đồ đi theo đều tấn công Hoắc Hàn Niên.
Giang Thắng lau vết máu nơi khóe miệng, trên tay đột nhiên lấy ra một con dao găm.
Trong lúc Hoắc Hàn Niên không để ý, hướng phía sau lưng anh đâm tới.
Thẩm Xuyên thấy vậy quát: "Sau lưng cẩn thận!"
Hoắc Hàn Niên dùng sức đá một tên đang vướng vào người anh, xoay người, quơ đôi chân dài về phía cổ tay cầm dao găm của Giang Thắng.
Con dao găm trong tay Giang Thắng rơi xuống đất, Hoắc Hàn Niên kẹp chặt cánh tay Giang Thắng, nâng chân lên, đá vào đầu gối khiến Giang Thắng quỳ xuống.
“Có tao ở đây, sau này không được tống tiền học sinh của trường trung học Isa.
” Hai mắt Hoắc Hàn Niên đỏ ngầu, giữa hai lông mày hiện lên một luồng khí mạnh và đáng sợ.
Giang Thắng ngoài miệng đã đáp ứng nhưng trong lòng hắn đã coi Hoắc Hàn Niên là kẻ thù rồi!
!
Thẩm Xuyên đạp xe đi theo sau Hoắc Hàn Niên.
Đi ra khỏi ngõ, Hoắc Hàn Niên lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Xuyên bằng đôi mắt đen láy, "Nhà của cậu ở đâu, dẫn đường, tôi đưa cậu trở về.
"
Thẩm Xuyên sững sờ vài giây.
Hắn không ngờ rằng sau khi Hoắc Hàn Niên cứu hắn, còn muốn đưa hắn về nhà.
Nghĩ đến việc trước đây mình đã có ý đồ xấu, cùng Nguyễn tỷ bắt nạt Hoắc Hàn Niên, Thẩm Xuyên xấu hổ cúi đầu xuống.
Chẳng trách Nguyễn Tỷ nói Hoắc Hàn Niên không tệ, lúc trước bọn họ hiểu lầm anh, anh thoạt nhìn có chút không đáng tin tưởng, dù sao Hoắc Hàn Niên cũng không giống người tốt bụng.
“Không, không cần.
” Thẩm Xuyên dừng xe, đột ngột cúi đầu nói với Hoắc Hàn Niên, “Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã làm với cậu trong quá khứ, tôi cảm thấy rất xin lỗi, cậu đại nhân đại lượng, đừng cùng tôi so đo, tôi lại còn thiếu cau6 một câu thật xin lỗi!"
"Kỳ thật có không ít chủ ý đều là tôi nghĩ ra được, cùng Nguyễn tỷ không có quan hệ gì, tôi không biết cậu gần đây cùng Nguyễn tỷ xảy ra chuyện gì, nhưng Nguyễn tỷ tuyệt đối không muốn tiếp tục tổn thương tâm tư của cậu! "
"Cậu ấy không thích Hoắc Cảnh Tử nữa.
Vào đêm ngày 2 tháng 10, trước mặt rất nhiều bạn học của chúng ta, cậu ấy không chỉ rũ sạch quan hệ với Hoắc Cảnh Tử, mà còn làm cho cậu ta bẽ mặt!"
"Nguyễn tỷ muốn cùng cậu giảng hòa, tôi hi vọng cậu có thể cho cậu ấy một cơ hội!"