Tần Phóng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt híp lạnh như băng của Hoắc Hàn Niên, bất giác rùng mình.
Luồng khí lạnh lẽo và đen tối tỏa ra từ cơ thể anh dường như đóng băng không khí xung quanh.
Tần Phóng rõ ràng cảm thấy mình sắp mất khống chế, cảm xúc bộc phát.
Tần Phóng nuốt nước bọt, lo lắng nói: "Chuyện đó! Chẳng lẽ cậu ấy đã gửi nhầm người?"
Nếu Ôn Nguyễn quan tâm đến hắn, lần trước cô sẽ không từ chối sữa và bánh quy sô cô la của hắn.
Tần Phóng gửi một tin nhắn cho Ôn Nguyễn với mong muốn sống sót mãnh liệt: Có phải cậu đã gửi nhầm người không?
Chưa đầy một phút hắn đã nhận được tin nhắn của Ôn Nguyễn: jpg mặt khóc, xin lỗi, tôi gửi nhầm, không có ý gì đâu.
Tần Phóng chưa kịp trả lời, Ôn Nguyễn đã gửi thêm một câu: Anh và Hoắc Hàn Niên ở cùng nhau sao?
Tần Phóng không dám đáp lại quá nhiều, nhưng vẫn giữ thái độ xa cách và đáp lại bằng từ "ừm".
Ôn Nguyễn: Tối nay tôi sẽ đãi mọi người bữa tối, cậu cùng Hoắc Hàn Niên cùng đi đi!
Ngay sau đó, vị trí của Nhà ăn Hoàng gia đã được gửi đến.
Tần Phóng đưa nhật ký trò chuyện cho Hoắc Hàn Niên xem, "Ôn Nguyễn bị gửi nhầm người, không phải tôi.
"
Hoắc Hàn Niên mím đôi môi mỏng đỏ tươi không nói chuyện, nhưng Tần Phóng lại để ý sắc mặt của anh càng thêm lạnh lùng.
Tần Phóng không biết Hoắc Hàn Niên có tình cảm gì với Ôn Nguyễn, nếu nói thích thì cũng không thấy chủ động, nếu nói không thích thì lại thật sự quan tâm đến Ôn Nguyễn!
"Niên Ca, có phải sau khi chuyển trường, anh đã bị Ôn Nguyễn hành hạ không? Đó là lý do tại sao anh rất nhạy cảm với chuyện của cậu ấy?"
Hoắc Hàn Niên không trả lời Tần Phóng.
Thẩm Tổng cử tài xế đưa Hoắc Hàn Niên đi, Hoắc Hàn Niên vô cảm từ chối.
Anh đút tay vào túi quần và đi về phía ga tàu điện ngầm.
Tần Phóng nhìn dáng vẻ cao gầy, nghiêm nghị của người thanh niên liền đuổi theo, tiếc nuối nói: "Tài xế của Thẩm Tổng lái xe Rolls-Royce, cậu lại muốn đi tàu điện ngầm thế sao?"
Hoắc Hàn Niên trừng mắt nhìn Tần Phóng đang nói chuyện phiếm hai mắt thâm thúy, "Câm miệng.
"
Tần Phóng gãi gãi da đầu đi theo Hoắc Hàn Niên xuống tàu điện ngầm, lát sau mới nhận ra, tuyến này có thể trực tiếp đi đến nhà hàng Hoàng cung ăn uống.
Hoắc Hàn Niên không thích Tần Phóng ồn ào đứng một mình.
Thiếu niên mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề, dáng người càng thêm cao thẳng, mái tóc đen mềm chải ba bảy, lộ ra vầng trán trắng trẻo tuấn tú, nét mặt như tạc, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Tuy thân thể và ánh mắt toát ra khí chất khó ai có thể gần được, nhưng khuôn mặt hoàn mỹ, cũng như khí chất u ám, kiêu ngạo khó có thể không thu hút sự chú ý.
Hai cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào anh trong hai đến ba trạm dừng.
Cuối cùng cũng lấy hết can đảm và đi về phía anh.
"Xin chào, tôi tên là Tô Nhạc Nhạc.
Tôi là nữ sinh trường Trung học số 5.
Tôi đã để ý đến cậu ngay khi vừa lên xe.
Tôi muốn kết bạn với cậu.
Chúng ta có thể trao đổi Wechat được không?"
Cô gái trẻ trung tươi tắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tự tin.
Hoắc Hàn Niên một mực cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, vài phút trước, hắn thêm Ôn Nguyễn vào Wechat.
Nhưng bên kia một mực không có động tĩnh.
Gương mặt anh trở nên ảm đạm.
Lúc này, Ôn Nguyễn cũng phát hiện có người add Wechat của mình.
Chỉ là tên người dùng là "Giam em cả đời", và hình đại diện của Wechat là bầu trời đêm đen với một vầng trăng không sao.
Nhìn Wechat nhìn không ra người tốt, lại còn "giam em cả đời", người này có phải là biếи ŧɦái không?
Và ghi chú chú cũng không chỉ rõ ai đã thêm cô.
Ôn Nguyễn tự nhiên không thêm người lạ ngẫu nhiên.
Cô chỉ đơn giản là từ chối.