Trên con ngươi hiền lành bình thường của Liễu Thục Oánh xuất hiện một vết nứt.
Bà đoán là Ôn Nguyễn làm, nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ thừa nhận!
Liễu Thục Oánh nhìn Ôn Cẩm Chương, ánh mắt chỉ có nhìn Ôn Nguyễn, hai mắt đỏ hoe, giọng nói khẽ run, "Cẩm Chương, nghe đây, Ôn Uyển khiến Uyển Uyển té xuống cầu thang!"
"Cho dù hôm qua Uyển Uyển có làm gì sai, hôm nay cũng đến thành thật xin lỗi Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn muốn trả thù con bé, nhưng như vậy quá tàn nhẫn!"
"Cẩm Chương, nếu ông vẫn bênh vực một đứa con gái hung ác như vậy, tôi không còn cách nào khác là nhờ truyền thông hoặc cảnh sát vào cuộc và thực thi công lý!"
Ôn Cẩm Chương từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ôn Nguyễn, hai tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô, nhỏ giọng hỏi: "Nguyễn Nguyễn, ta muốn biết tại sao con lại làm như vậy!"
Nghe Ôn Cẩm ôn tồn nói chuyện với Ôn Nguyễn mà không có ý chỉ trích cô, Liễu Thục Oánh rất tức giận.
Nhiều năm qua, bà giáo dục Ôn Nguyễn phải luôn kiêu căng tùy hứng, mọi thứ cũng không sánh nổi với Diệp Uyển Uyển, cùng Ôn Cẩm Chương nói chuyện cũng chỉ đòi tiền ông, Ôn Cẩm Chương nhiều lắm là giáo dục cô hai câu, cô liền không kiên nhẫn chống đối lại, cũng chính bởi vì vậy, Ôn Cẩm Chương đối với cô dần dần thất vọng, cha con tình cảm dần mờ nhạt.
Nhưng qua kỳ thi vào ban 1 vừa qua, và sự cố phòng thay đồ, Ôn Cẩm Chương dường như có ấn tượng không tốt với Diệp Uyển Uyển, và cảm thấy có lỗi với Ôn Nguyễn.
Mặc cho Ôn Nguyễn thừa nhận đã hại Diệp Uyển Uyển, nhưng Ôn Cẩm Chương thay vì trách móc cô lại kiên nhẫn chờ cô nói lý do.
Liễu Thục Oánh trải qua nhiều năm tạo ra hiểu lầm và ghẻ lạnh giữa hai cha con, nhưng trong thời gian ngắn, Ôn Nguyễn đã lật ngược tình thế, bà thật sự đã coi thường cô gái này!
Liễu Thục Oánh cắn nướu răng, cố kìm nén cảm xúc, muốn nghe xem Ôn Nguyễn có thể tìm cớ nào để minh oan cho mình!
Trước cửa phòng cấp cứu vẫn có bác sĩ và y tá, nếu Ôn Cẩm Chương nhẫn tâm bảo vệ con gái, để xem trong tương lai ông ta sẽ đứng lên thế nào trong bệnh viện!
Đầu tiên Ôn Nguyễn lấy điện thoại di động ra và chiếu một đoạn video cô suýt ngã ngựa trong một cuộc thi cưỡi ngựa.
Ngay sau đó, cô từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, mở túi ra, bên trong lấy ra một miếng thịt ngựa nhỏ, bên trong có một cây kim bạc.
"Hôm nay con tham gia cuộc thi đua ngựa của trường.
Khi con chạy vòng đua thứ ba, con ngựa đột nhiên gầm lên dữ dội, và con suýt bị văng khỏi lưng ngựa.
Nếu có ai đó không cứu con kịp thời, người nằm trong phòng cấp cứu hôm nay sẽ là con! "
"Sau đó con đến trường đua ngựa, phát hiện con ngựa con đã cưỡi bị một chiếc kim bạc cùng với chất độc Mạn Đà La.
Con cắt miếng thịt bị nhiễm độc đó, mà hôm nay bát canh mà Diệp Uyển Uyển ăn chính là dùng miếng thịt đó để nấu! "
Ôn Nguyễn đưa thịt ngựa và kim bạc cho Ôn Cẩm Chương.
Ôn Cẩm Chương đưa đầu mũi ngửi ngửi, lông mày mảnh khảnh nhíu lại, nhìn kim bạc, sắc mặt chợt trầm xuống.
"Nguyễn Nguyễn, bằng khối thịt ngựa cùng một cây kim bạc liền đổ lên đầu Uyển Uyển? Dì những năm này dốc lòng chiếu cố con lớn lên, ta cùng Uyển Uyển đối với con đều không có dụng tâm, con đến tột cùng vì cái gì đột nhiên chán ghét dì cùng Uyển Uyển như vậy?"
"Thậm chí đến mức hủy đi dung nhan của Uyển Uyển, con có biết ngoại hình quan trọng như thế nào với một cô gái không?"
Các bác sĩ và y tá khi nghe Liễu Thục Oánh nói xong đều đưa ánh mắt kỳ lạ về phía Ôn Nguyễn.
Từ lâu bọn họ đã nghe nói con gái của viện trưởng kiêu ngạo và độc đoán, nhưng không ngờ lại như lời đồn đại.
Nếu một người như vậy muốn tiếp quản bệnh viện trong tương lai, đó không phải là một thảm họa cho ngành y của họ?
“Liễu Thục Oánh, câm miệng!” Ôn Cẩm Chương đột nhiên mở miệng.
"Cẩm Chương, ông quá bất công, không phân rõ thị phi ——"
Chưa kịp nói xong, Liễu Thục Oánh đã nhận một cái tát thật mạnh từ Ôn Cẩm Chương.
Không chuẩn bị trước, Liễu Thục Oánh loạng choạng ngã xuống đất.
.