Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 50: Ta Là Tổ Tiên??




" Ta không nhớ mình đã cho phép ngươi rời đi.."

" Nếu đã đến thì cũng nên nằm lại!!"

Trong ánh mắt kinh hãi gần chết của thanh niên Hồn tộc cùng hiếu kỳ của Âu Tinh Nguyệt, Lâm Minh bình tĩnh bước ra, bức tường thủy tinh của phòng vip trước mặt hắn giống như không hề tồn tại, ở một không gian khác biệt hoàn toàn.

" Ngươi là ai??"

Thiếu niên Hồn tộc khó nhọc nói, cơ thể vẫn không ngừng điều động đấu khí cố gắng thoát khỏi trói buộc, tuy nhiên hắn ta bi ai phát hiện rằng càng cố giãy dụa thì không gian xung quanh càng ép chặt hơn, chặt đến mức xương cốt cơ thể hắn đều vang lên âm thanh crak crak như sắp vỡ vụn.

" Vô ích thôi, nếu ngươi mà có thể thoát ra được thì tên ta cũng có thể viết ngược lại rồi!"

Lâm Minh cười hài hước nói, sau đó tạm không quan tâm đến thanh niên mà đưa mắt nhìn về phía Âu Tinh Nguyệt, bên trong ánh lên một vệt nghi hoặc khó hiểu.

Từ trên người đối phương, Lâm Minh cảm thấy một tia thân thiết mơ hồ, nhưng không giống như Thanh Lân là con gái nuôi của Thiên Ma, mà là đến từ...huyết mạch của bản thân hắn.

Bên kia, Âu Tinh Nguyệt cũng kích động nhìn lấy Lâm Minh, trong tay còn nắm chặt lấy viên đá huyết mạch đang phát ra hào quang đỏ rực rỡ.

Sau đó, cô cúi người dịu dàng thi lễ với Lâm Minh.

" Tiểu bối Âu Tinh Nguyệt tham kiến tổ tiên! Hoan nghênh tổ tiên quang lâm Đấu Ma đại lục "

[ Tổ tiên?? ]

Lâm Minh hơi nghi hoặc nhưng mặt ngoài vẫn không lộ chút biểu tình nào, chỉ nhẹ gật đầu ra hiệu cho đối phương có chuyện nói sau.

" Vâng "

Âu Tinh Nguyệt vội vàng đáp lại kính trọng, ánh mắt vẫn tràn đầy hào hứng và vui vẻ, trên khuôn mặt đẹp chất đầy ý cười.

" Lại đây "

Lâm Minh ngoắc tay một cái, thanh niên Hồn tộc cho dù không muốn nhưng thân thể vẫn bị cưỡng chế bay về phía đối phương, nhìn nụ cười nhạt kia mà trong mắt hắn như một ác ma đang hưng phấn khi bắt được con mồi.

Cơ mà hắn cũng quá đề cao bản thân, ngoại trừ mỹ nữ thì từ đó đến nay Lâm Minh chưa thấy hứng thú với thứ gì ở thế giới này, chứ đừng nói là một tên đực như hắn.

" Đừng lo, sẽ không đau đớn đâu!!"

Lâm Minh cười nhẹ, sau đó đặt một tay vào ass...à nhầm là vào đầu của thanh niên Hồn tộc, sau đó bắt đầu đọc lấy ký ức hắn ta.

Khoảng một phút sau, Lâm Minh thu tay lại, còn tên kia thì xụi lơ như một cục bột nhão, ánh mắt vô thần như đánh mất linh hồn.

Lâm Minh bình tĩnh điểm ra một cái, lập tức thân thể thanh niên bắt đầu bốc lên ngọn lửa đen kịt thiêu đốt, chỉ nháy mắt là đã tro cốt vô tồn hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Thậm chí Lâm Minh còn không thèm thu vào Vô Cực Minh Hà để làm thủ hạ, đơn giản vì tu vi tên này quá thấp, bên trong đã có một bó lớn đếm cũng đếm không hết.

" Vào bên trong, chúng ta nói chuyện. À mà đem theo cô bé kia luôn!!"

Lâm Minh quay sang Âu Tinh Nguyệt nói một câu, sau đó bước ra một bước lập tức hư không tiêu thất.

" Vâng "

Âu Tinh Nguyệt cung kính trả lời, trong mắt tràn đầy rung động vì những thủ đoạn mà Lâm Minh vừa thể hiện.

Trong suy nghĩ của cô, cho dù tổ tiên có hạ giới thì tu vi cũng sẽ bị thiên địa ý chí kiềm chế lại ở cảnh giới Đế cấp đỉnh phong, nhưng có vẻ như cô đã lầm, thủ đoạn này so với hai vị lão tổ Âu Lạc tộc thì còn siêu việt hơn rất nhiều.

Cho dù chỉ là ngọn lửa đen kia cũng đủ khiến cho Âu Tinh Nguyệt nổi lên cảm giác vô lực khôn cùng, thứ mà kể cả hai vị lão tổ cũng không thể mang lại.

-----

Trong vòng vip, Lâm Minh bỗng dưng xuất hiện một cách vô thanh vô thức, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ngai vàng quen thuộc của mình.

" Chủ nhân, mời dùng trà "

Tiểu Y dịu dàng nói, Lâm Minh cười nhận lấy rồi xoa nhẹ đầu đối phương như cổ vũ.

Khuôn mặt cô vui vẻ híp mắt lại, như một chú mèo nhỏ được sủng ái.

Nhã Phi thì từ lúc nãy đã chạy xuống bên dưới với mẫu thân mình, còn hai tỷ muội Linh Tú Linh Hi thì đã sớm bị hắn chơi đến kiệt sức ngất đi sau đó thu vào bên trong Tu Di giới.

Cho nên, trong căn phòng này giờ đây cũng chỉ còn lại hắn, Tiểu Y và hai chị em công chúa Yêu Nguyệt và Yêu Dạ đang hôn mê.

Một thời gian ngắn sau đó, Âu Tinh Nguyệt dẫn theo một mỹ nữ tuyệt sắc khác không kém cạnh tiến vào phòng vip, chính là con gái của cô, đại tiểu thư Âu Lạc thần tộc - Âu Sương Nhi.

" Tham kiến tổ tiên, đây là con gái của tiểu nữ, tên nó là Âu Sương Nhi "

"..."

Thấy hai người lại có ý định hành lễ dài dòng, Lâm Minh phất tay ra hiệu miễn đi, sau đó mới trầm ngâm nói với Âu Tinh Nguyệt

" Cả hai ngồi đi "

" Rồi nói cho ta biết, tại sao gọi ta là tổ tiên??!"

" Ngài không biết??"

Âu Tinh Nguyệt bất ngờ hỏi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

" Nói nhảm, ta mà biết ta hỏi ngươi làm gì??"

Lâm Minh không chút nể mặt đối phương là mỹ nữ mà gắt, bắt chéo chân dang rộng tay ra để Tiểu Y từ phía sau xoa bóp cho mình.

Hình ảnh đại cao thủ uy phong lẫm lẫm, bá khí vô song lúc nãy của hắn trong lòng nhị nữ thoáng cái vỡ vụn, đơn giản chỉ còn lại là một công tử ca ăn chơi háo sắc mà thôi.

" Chuyện là như vầy...."

Mặc dù trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt chút ý kiến gì, nhẹ nhàng mà giải thích cho hắn.

Từ chuyện lão tổ Âu Lạc Thần tộc bói toán ra kiếp nạn của đại lục, cho đến việc họ sử dụng tế đàn cổ xưa triệu hồi tổ tiên ở Thượng giới, rồi huyết mạch thạch phản ứng với Lâm Minh, nhất nhất kể hết cho hắn nghe.

Mà nghe xong, Lâm Minh lại rơi vào trầm ngâm.

Hắn dám xác định bản thân chẳng hề có con cái gì ở cái thế giới này, Thiên Ma thì lại càng không, như vậy thì ở đâu lòi ra cả một tộc con cháu như thế này chứ.

Trừ phi bọn họ có liên quan đến Việt tộc, là dân tộc của Lâm Minh khi còn ở Trái Đất, cơ mà Âu Lạc dòng họ này cũng có phần nhạy cảm không nhẹ chút nào

" Có thể cho ta xem gia phả đời đầu tiên của các ngươi không??"

" Vâng, có thể "

Tinh Nguyệt gật nhẹ đầu, sau đó lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đá ma pháp chuyên ghi chép thông tin đưa cho Lâm Minh.

Hắn nhận lấy, sau đó đặt lên trán bắt đầu tìm đọc, hai cái tên đầu tiên lập tức hiện ra

" Lạc Đường Nam, Âu Vũ Vi "

Ps: ta sẽ cố viết 3c, nếu được thì khoảng 1h sáng sẽ có đủ, còn nếu ta chịu không nổi thì chủ nhật sẽ 5c. Đừng lo ta quỵt nợ, chủ nhật này ta rảnh toàn bộ buổi chiều!!