Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 15: Ta vẫn là ta




Lâm Minh làm một giấc mơ, đây là giấc mơ đầu tiên kể từ khi hắn đặt chân đến Ma Đấu đại lục này.

Thật ra, với đẳng cấp hiện giờ của hắn, ăn uống ngủ nghỉ đã trở nên có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ đơn giản là một loại dục vọng, một loại hưởng thụ.

Thần tiên thì đã sao, trường sinh bất lão thì lại làm sao, sống mà không mục đích thì khá gì một con cá ướp muối.

Tà ác thì sao, trái đạo đức thì sao, kẻ có nắm đấm lớn chính là người tạo ra lý lẽ.

Một đời này, một kiếp này, Lâm Minh không muốn nhân sinh của mình cứ chết dần chết mòn như trước, hắn muốn hưởng thụ tất cả niềm vui thú trên đời.

Trong giấc mơ, Lâm Minh cảm thấy cơ thể mình thật nặng, thật nặng.

Mọi thứ xung quanh đều tối đen.

Cho đến một lúc nào đó, cơ thể tưởng chừng như đã rã rời của hắn bỗng chốc như bị vô số bàn tay lạnh băng bắt lấy, kéo xuống một vùng nước tanh nồng đặc quánh, dường như là - máu.

Mở mắt ra, trong ánh mắt Lâm Minh chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi mỹ lệ, đẹp đến mức khiến lòng người hãi hùng, khiến linh hồn như muốn bị hút ra.

Xung quanh Lâm Minh, trôi nổi vô số khô lâu, có con người, có long cốt, có phượng hoàng, cùng rất nhiều chủng tộc mà hắn không biết...

Những khô lâu này trôi nổi trong màu đỏ mênh mông như những con cá trong một đại dương máu, ánh mắt chúng lạnh như băng nhìn lấy Lâm Minh, không hiểu sao khiến hắn cảm thấy một luồng hận ý cao như sơn sâu như hải.

Một lát sau, những khô lâu này bỗng phát ra tiếng cười, hàng ngàn hàng vạn hay hàng trăm vạn âm thanh hợp lại khiến cho màng nhĩ hắn sinh ra đau nhức.

Lâm Minh nghĩ muốn mở lời, nhưng chỉ khiến cho một ít chất lỏng chảy vào miệng hắn, tanh hôi nồng nặc.

" Ngươi... đến rồi.... Thiên... Ma..."

" Chúng ta đã chờ... chờ ngươi rất lâu rồi... ha ha "

"...."

Từng khô lâu phát ra âm thanh thê lương gào thét, nhất thời khiến âm khí bao kín không gian, oán khí ngập trời, cảnh tượng khủng bố không gì sánh kịp.

Bốn phương tám hướng, vô số hài cốt oan hồn vây quanh, Lâm Minh trong lòng trống rỗng, thét lên, điên cuồng rên la, reo hò, lại ngay cả mình đang kêu cái gì cũng không biết, lung tung huy động chân tay, bản năng muốn trốn đi, nhưng bốn phương tám hướng đều là oan hồn hài cốt, có năng lực trốn nơi nào.

Vô số cốt thủ âm chi gào thét muốn bắt lấy hắn, muốn xé nát hắn, ăn tươi uống máu hắn....

Lâm Minh bất lực mà nhìn, trong cơn tuyệt vọng vô biên, ánh mắt hắn dần dần chuyển lạnh, bắt đầu nổi lên từng tia ngân quang sáng chói.

" Cút "

Tiếng quát thô cuồng, tà ác, tràn ngập hung lệ chi khí vừa vang lên, lập tức khiến vô số khô cốt xung quanh hóa thành tro bụi, kể cả huyết thủy cũng bị tách ra, trở thành một vùng chân không.

Cùng lúc này, một đoạn tàn phá trí nhớ cũng xuất hiện trong đầu Lâm Minh.

Đó là một chiến trường, một vầng thái dương đen tuyền tỏa ra khí tức hắc ám trôi nổi trên bầu trời.

Dưới đất, là một thế giới hoang tàn, với hàng ức ức vạn thi thể sinh linh nằm đó, binh khí đã gãy, máu chảy chưa khô.

Khắp nơi là dung nham chảy tí tách, băng vực gào thét, thiên khung gãy đoạn.

Thiên phạt tùy ý tàn phá khắp nơi, mỗi một tia dư uy đều hơn xa cái gọi là Vô Sinh Huyết Lôi mà hắn từng gặp

Những thần lôi này mang trên mình màu sắc khác nhau, đại diện cho những pháp tắc của thiên địa này, liên tục đánh vào một điễm trên mặt đất.

Tại đó, nằm lấy một tên nam tử.

Tóc dài xỏa tung đã bê bết kim huyết, ánh mắt hiện lên ngân quang như nhật nguyệt tinh thần, bỏ mặc cơ thể bị tàn phá đến cực hạn thì khí tức điên cuồng, tà ác vẫn khiến thương khung run rẩy

" Hỗn Độn Thiên Ma, từ bỏ đi... Ngươi, thất bại rồi!"

Một tiếng nói từ hư không thiên địa vang lên, xuyên qua tầng tầng lôi phạt mà gằn rõ từng câu từng chữ

" Cơ Hiên Viên... ha ha... ta thất bại... một kẻ như ngươi thì xứng nói câu đó sao??"

Nam tử cười lên cuồng ngạo

" Bổn Đế sinh ra từ hỗn độn, Bàn Cổ khai thiên chính ta giúp hắn ngăn cản 3000 ma thần "

" Nữ Oa tạo nhân, ta ban cho chúng thất tình lục dục "

" Hóa thân bách thế, ta biến thế giới này trở nên phồn vinh!"

" Nhưng rồi, nhân loại các ngươi... à không, Viêm tộc các ngươi đã làm gì... muốn bắt giam ta mưu cầu trường sinh bất tử.... giết chết Nữ Oa là mẫu tổ các người.... ham muốn, dục vọng, sa đọa... ha ha "

" Câm miệng "

Âm thanh phiêu miểu mang theo vô tận tức giận vang lên, theo đó lôi phạt cũng điên cuồng giáng xuống

" Ha ha, còn ngươi... Cơ Hiên Viên... mơ mộng bá chủ thiên địa, mưu đồ lật đổ ta...vậy mà cam tâm dâng lên vợ mình là Cửu Thiên Huyền Nữ cho ta làm tình nô, bị ta chơi đùa đến thân thể và tinh thần đều quy phục..."

" Ta bảo ngươi im miệng!"

Ầm!!

Một thanh thần kiếm từ trên không hiện ra, thoáng cái đâm vào người nam tử gọi là Hỗn Độn Thiên Ma kia, phát ra một vùng thần quang bao phủ người hắn

" Aaaaaa ". Nam tử rên lên một tiếng thê lương, nhưng sau đó vẫn nở nụ cười

" Haha, vì đánh bại ta ngươi cam tâm đem ba ngàn người vợ của mình một kiếm giết chết, luyện hóa thành ba ngàn đại đạo, lại dùng xương cốt Huyền Nữ chế tạo nên Hiên Viên Kiếm. Ngươi còn dám nói mình là anh hùng, mình là cao thượng, ta nhổ vào!"

" Muốn chết "

" Cơ Hiên Viên...ngươi mới muốn chết!"

Nam tử gầm lên một tiếng, một tay nắm lấy chuôi Hiên Viên Kiếm

" Huyền Nữ, ta ra lệnh cho ngươi, giết chết Cơ Hiên Viên!"

Thân kiếm run run nửa như muốn lao đi, nửa lại vẫn cắm trên người nam tử

" Chư thiên tinh đấu... ba ngàn đại đạo... hiện... hủy diệt!"

Một nam tử khác từ hư không bước ra, bạch y xuất trần, gương mặt lạnh lùng như chúng sinh trong mắt chỉ là cỏ rác

" Kể cả Tinh Thiên Đấu Thần trận cũng sử dụng rồi, haha, Cơ Hiên Viên, ngươi vẫn là không giết được ta đâu... Chúng còn sẽ gặp lại, đến khi đó chính là tử kỳ của ngươi, ha ha!"

" Mary, Merlin "

Ầm ầm!

Hai trong số ba ngàn hạt giống đại đạo bỗng nhiên tách ra, lẫn nhau xoay tròn sau đó bộc phát ra một vụ nổ mãnh liệt, cùng lúc đó, Hỗn Độn Thiên Ma cũng tự bạo, khiến trời đất hoàn toàn sụp đổ, thiên địa diệt vong

Những hạt giống đại đạo cũng bị đánh bay vào không gian loạn lưu, chia nhau rơi xuống các thế giới khác.

....

Trí nhớ cảnh tượng dần dần rời xa, nhiều loại cảm xúc cứ vấn vương trong tâm trí, đến khi tỉnh táo lại, Lâm Minh phát hiện mình như trước đang nằm ở trên giường trong phòng ngủ, trong ngực và hai bên đều có mỹ nữ tư sắc thiên tiên đang trần trụi nằm bên.

Nhưng mặc dù đã thanh tỉnh, Lâm Minh vẫn nằm đó không nhúc nhích, ánh mắt hắn là một mảnh hư không, tựa như trận chiến diệt thế lúc trước cũng đã không còn ảnh hưởng đến hắn nữa.

Đưa mắt nhìn sang chúng nữ, hắn bỗng thấy trên mi tâm mỗi người đều có hình một hạt giống đang tỏa ra quang mang

Khác chi là của Mary và Merlin đã hóa thành một màu đen kịt tà dị, Tiểu Y thì cũng chỉ còn vài điểm nhỏ màu bạch ngọc.

Duy nhất chỉ có Nhã Phi, vẫn có hơn 3/10 chống cự lại hắc quang, chứng tỏ hắn vẫn chưa thể khiến đối phương hoàn toàn thuần phục.

Lâm Minh cười, trong mắt lóe lên ngân quang lập lòe.

Bất kể hắn có phải Hỗn Độn thiên ma hay không, bất kể ân oán với Cơ Hiên Viên kia là thế nào.

Bây giờ và về sau, hắn cũng chỉ là Lâm Minh, và hắn chỉ làm những gì mình muốn!!

Cười ~~!