Bên trong phòng đấu giá tối đen, tuy nhiên trong mắt Lâm Minh thì cũng không có gì khác bên ngoài, lúc này trên tất cả các ghế đều đã ngồi chật kín người, đa số đều ăn mặc sang trọng ra vẻ giàu có, tất nhiên cũng có một số dong binh mang theo vũ khí nhưng số lượng không nhiều.
Đông người thì chắc chắn sẽ ồn ào, tiếng người trò chuyện nhốn nháo cứ truyền vào tai Lâm Minh.
Phòng của hắn là phòng khách quý chữ Thiên nằm đối diện với sàn đấu giá - nơi duy nhất được đèn ma pháp chiếu sáng, được bao bọc bởi cửa kính một chiều chỉ cho phép người bên trong nhìn ra.
Nhã Phi sau khi đưa hắn vào phòng thì cung kính lui ra, mặc dù đang cười nhưng trên nét mặt vẫn hiện lên một tia âu buồn khiến người thương tiếc.
Thay thế Nhã Phi hầu hạ nhóm người là một nữ tỳ khá xinh đẹp, tuổi tầm đôi mươi, đặt ở Trái Đất cũng tuyệt đối là dạng siêu mẫu, nhưng ở ở thế giới này bất quá cũng chỉ được xem là có tư sắc mà thôi.
Lâm Minh nhàm chán nên quay sang hỏi thăm thì biết được một vài thông tin khá thú vị từ đối phương.
Nữ tỳ này tên là Hạ Nguyệt Lan, từng là một đệ tử trực hệ tinh anh của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, tuy nhiên sau đó vì một sự cố mà khiến cho tu vi đình trệ ở Pháp Giả đỉnh phong, từ từ bị gia tộc từ bỏ rồi trở thành một nữ tỳ chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.
Thậm chí, nếu khách có một vài nhu cầu đặc biệt thì cô cũng chỉ có thể làm theo.
Lâm Minh không thể không cảm thán, cô gái này và cái tên Tiêu Viêm có hoàn cảnh thật giống nhau, chỉ khác người ta là nhân vật chính được vận mệnh chiếu cố còn cô chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé bên đường.
Tuy nhiên, cảm thán thì cảm thán, hắn rất không khách khí hưởng thụ kỹ thuật thổi tiêu điệu nghệ của Nguyệt Lan, so với Tiểu Y chăm chú tận tụy thì lại có một phong vị khác.
Đừng hỏi tại sao bên cạnh hắn đã có đến ba mỹ nữ ( Lâm Mị không tính, ít chương nữa sẽ giải thích) rồi mà vẫn còn trêu ghẹo tàn hoa bại liễu như Nguyệt Lan.
Đơn giản vì Lâm Minh muốn thử cảm giác mới thôi, hơn nữa hắn cũng định giúp đối phương một chút, nếu không có thứ gì đổi lại thì hắn thấy mình hơi bị lỗ.
Dù sao Lâm Minh cũng không có ý định thật sự " ăn " Nguyệt Lan, những cô gái đã qua tay nhiều người như cô hắn không ghét nhưng cũng cũng chẳng có hứng thú làm tới bến.
Một lát sau đó Nhã Phi xuất hiện bước lên đài, ra hiệu cho vị đấu giá sư hiện tại giao lại cho mình, mỗi cái nhăn mặt một nụ cười đều toát ra sức hấp dẫn ma mị đến tận xương. Khiến đám nam nhân ngồi dưới phải liên tục nuốt nước bọt, có tên ngồi trong góc khuất đã lén lút đưa tay xuống đũng quần.
Lâm Minh thu hết vào mắt, lắc đầu dở khóc dở cười, một tay thì đè xuống chiếc đầu nhỏ bên dưới muốn cho Nguyệt Lan nuốt sâu hơn, hành động thô bạo khiến cô gái phải ho lên sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy khắp khuôn mặt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất nhục tiếp tục phục vụ hắn ta.
...
" Hôm nay Nhã Phi rất cảm ơn các vị đã quan lâm phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, rất thất lễ nhưng xin phép của mọi người một chút thời gian "
Nhã Phi hướng về dưới đài cười mị nhiên, sau đó ra hiệu cho một nữ tỳ đem lên một hộp gấm dài.
" Chuyện là phòng đấu giá vừa nhận được một vật phẩm rất hi hữu, nên mới mạo muội đem lên cho các vị thưởng thức!"
" Nhã Phi tiểu thư đừng bán thuốc mê nữa, có gì thì nhanh nhanh lên đi!"
Một âm thanh hán tử từ dưới đàn vang lên khiến rất nhiều người đồng loạt giơ lên ngón giữa khinh bỉ, móa nói chuyện với mỹ nữ mà còn thái độ như vậy thì xác định là gay rồi.
" Là Nhã Phi có lỗi rồi, vậy xin giới thiệu với mọi người, thanh kiếm này tên là Bích Huyết kiếm, là một Ngũ Cấp binh khí có thể tăng công kích Đấu Vương lên 20% còn kèm theo huyết độc!"
Nhã Phi bị nói vậy vẫn không chút nao núng che miệng cười duyên, rất tốt lợi dụng sắc đẹp của mình hấp dẫn mọi người, sau đó tung ra một quả bom bạo tạc.
" Cái gì? Ngũ phẩm binh khí!"
Ở dưới đám người kinh hô, phải biết trên đại lục này thì đan dược và binh khí đều được phân cấp từ 1- 9, bên trên nữa còn có Đế cấp.
Ở cái Ô Thản thành nhỏ bé này, Ngũ Cấp binh khí cũng chỉ từng xuất hiện qua ba lần, toàn bộ đều bị thành chủ thu mua cống nộp cho Hoàng gia.
Không ngờ họ lại có dịp chiêm ngưỡng lần thứ tư xuất hiện vật phẩm hi hữu này.
" Một thành ngũ phẩm Bích Huyết kiếm, giá khởi điểm 200 vạn kim tệ, mỗi lần ra giá không thấp hơn 25 vạn. Mời các vị bắt đầu!"
Nhã Phi hô to lên.
" 250 vạn kim tệ ". Ngay lập tức có người hô lên.
" 300 vạn ". Một kẻ khác cũng không chịu lạc hậu.
"...."
Đám người liên tục báo giá, nhưng cũng chỉ là lũ tép riu người qua đường, những khách quý trong phòng thì vẫn chưa có động tĩnh.
Bên dưới, giá cả đã kéo lên đến 700 vạn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, vẫn còn đang đà tăng cao.
" 1000 vạn "
Bỗng nhiên một vị lão già ngồi ở hàng ghế đầu lên tiếng, thoáng cái tăng thêm 300 vạn, khiến cho đám đông thoáng yên tĩnh lại.
" Nguyệt Lan, xem xem đó là ai??"
Lâm Minh vỗ nhẹ đầu Nguyệt Lan hỏi, người sau nghe vậy phun ra cự vật của hắn rồi quay mặt nhìn xuống, sau đó ồ lên.
" Đó là gia chủ Hình gia - Hình Phong, người mặc áo đen kế bên là gia chủ Tiêu Gia - Tiêu Chiến, bên cạnh là Tư Đồ Ảnh - gia chủ Tư Đồ Gia "
Sau khi nói xong, Nguyệt Lan rất tự giác tiếp tục công việc của mình, từng âm thanh " chụt chụt...chóp chép " dâm đãng vang lên không ngừng.
Bên cạnh, Tiểu Y đang ngực mình mát-xa cho tay của Lâm Minh nhìn mà thấy hâm mộ cực, ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào cự vật của hắn.
" Thú vị, tộc trưởng tam đại tộc đều xuất hiện ở đây! Vậy tên kia chắc là gia chủ Nam Cung gia rồi!"
Ánh mắt Lâm Minh liếc sang phòng vip chữ Huyền, kính một chiều trong mắt hắn chẳng khác nào không hề tồn tại, bên trong là một trung niên thực lực Đấu Vương ăn mặc xa hoa đang nhâm nhi uống trà, một bộ thanh kiếm kia chắc chắn sẽ là của ta.
Bên phòng chữ Địa cũng có người, là một kẻ mặc đấu bồng đen che khuất toàn thân, trên thân toát ra hai khí tức linh hồn bất đồng, một mạnh một yếu.
" Hô oh, đó chẳng lẽ là Viêm Đế tương lai - Tiêu Viêm hay sao??"
Lâm Minh bất tri bất giác cảm thấy khó chịu trong lòng, càng nhìn đối phương hắn lại càng không kiềm được cảm giác chán ghét và... cả sát ý.
Chính hắn cũng không hề hay biết rằng, đôi mắt hắn lúc này đã biến thành một màu bạc băng lãnh như chư thiên tinh thần, bên trong tràn ra vô số tà ác ý niệm, thô bạo và cuồng dã.
" Đã lâu rồi chưa gặp lại nhỉ? Cơ... Hiên.... Viên!". Lâm Minh nhẹ giọng nỉ non lấy, tiếng nói như có vô số giọng người hỗn tạp vào nhau, lại tựa như một đầu hỗn độn hung thú đang gầm gừ.
Sau đó, ánh bạc rút đi, ý thức Lâm Minh bỗng bình thường trở lại.
Lắc lắc đầu còn có chút mơ hồ, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ
" Quái! Mình đây là bị làm sao??"
" Onii-sama/ chủ nhân, có chuyện gì vậy??"
Mary, Merlin, Tiểu Y và Lâm Mị đều lo lắng hỏi thăm hắn, kể cả Nguyệt Lan cũng khó hiểu ngước mắt lên.
" Không - không có gì! Ừ, không có gì!"
Lâm Minh lắc đầu, cười ~~!
.....
Bên phòng chữ Địa, Tiêu Viêm bất giác cảm thấy lo lắng trong lòng, toàn thân bứt rứt như sắp xảy ra chuyện không lành, bên trong đồng tử cũng có kim quang lưu chuyển nhẹ rồi biến mất.
" Đây là làm sao??"
" Chuyện gì vậy Viêm nhi??"
Từ chiếc nhẫn bạc trên tay, một đạo linh hồn bỗng bay ra, hướng về Tiêu Viêm quan tâm hỏi.
Đó là một mỹ nữ, bạch y phiêu dật, ngân phát xỏa tung, mặt cười như ngàn hoa khoe sắc, rực rỡ ấm áp.
" Dược sư, con không sao?"
Tiêu Viêm cung kính nói, che dấu đi trong mắt một tia nhu tình ái ý. Sau đó không chút do dự hướng xuống dưới đài hô lên.
" 2500 vạn "
.....
Ps: tác lấy chút ý tưởng từ Đấu Phá, nhưng thế giới này lớn hơn nên đã có sửa đổi một ít cho hợp nội dung truyện, rất nhiều thứ sẽ không giống nguyên tác nên mn không cần thắc mắc nhiều!!