Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 89




Cuối cùng, Tát Đặt bị đàn voi nghĩ là một con liệp báo, điều này đã cứu mạng nó.

Hơn sáu mươi con voi xếp thành một đội ngũ thật dài lướt ngang qua, không có bất cứ loài động vật nào dám chắn đường, tiếng voi rống rõ to tỏ rõ địa vị bá chủ của chúng trên thảo nguyên.

Mã Sa bá chủ mọi con đường, danh bất hư truyền!

Tát Đặc núp trong bụi cỏ cách đàn voi cũng không xa, có thể nhìn thấy từng cử động của chúng nhưng cũng không làm đàn voi cảm thấy mình đang bị khiêu khích.

Sau khi Tát Đặc tách khỏi Sa Mỗ bắt đầu cuộc sống riêng của mình thì không có anh chị em nào giúp đỡ nó, đi săn rất khó khăn, cuộc sống cũng vô cùng gian khổ. Trừ phi là con trai độc nhất như đứa nhỏ Tháp Tháp của Gia Mã, tiểu liệp báo sau khi rời đi mẫu thân thường sẽ sống cùng anh chị em của mình một khoảng thời gian, cùng đi săn, cùng tránh né những nguy hiểm trên thảo nguyên, thẳng đến khi chúng vượt qua những tháng gian nan nhất lúc mới tập sống độc lập. Liệp báo cái sẽ rời đi, còn liệp báo đực sẽ kết minh với nhau, loại kết minh có quan hệ huyết thống này thường sẽ kéo dài cả đời, tuy cũng có tách ra nhưng chỉ là số ít, phần lớn trường hợp đều do xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tiểu liệp báo vừa mới độc lập đã bị anh em bỏ qua một bên như Tát Đặc thật sự rất hiếm. Màu lông độc đáo luôn mang tới rắc rối cho nó, liệp báo không thích gặp nó, nếu nhìn thấy đều né tránh hoặc cảnh cáo nó rời đi thật xa. Sư tử thì luôn muốn giết nó. Cuộc sống sau khi độc lập của Tát Đặc tràn ngập máu và nước mắt, so với Tát Đặc, La Kiều sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng cuộc sống của mình kì thực vô cùng tốt đẹp. Dù sao luôn sống trong ấm no vẫn tốt hơn bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm chết người.

Tựa như thái độ của Gia Mã đối với La Kiều cùng Tát Đặc, nó sẽ đánh nhau với La Kiều nhưng lại tránh Tát Đặc thật xa. Đối với liệp báo mà nói, không có gì đáng lo hơn chuyện ngay cả cơ hội đánh nhau với báo em gái cũng không có.

Tát Đặc núp trong bụi cỏ thẳng đến khi toàn bộ đàn voi rời đi. Con voi trưởng thành đi ở cuối cùng quay đầu, hướng về phía Tát Đặc rống một tiếng rõ to, thực hiện nhiên, cho dù Tát Đặc vô cùng thức thời nhưng chúng cũng không mấy thích thú với con liệp báo có hình dáng sư tử này.

Cũng may loại chán ghét này vẫn chưa hóa thành công kích thật sự, bằng không, trước khi Tát Đặc gặp được La Kiều, nó sẽ bị voi giẫm cho vài cú, trở thành một tên đáng thương bị giẫm bẹp vì dám chọc giận voi trong câu chuyện của nhóm động vật trên thảo nguyên.

Voi rời đi cũng không có nghĩa là con đường tìm kiếm anh em của Tát Đặc thông suốt. Tát Đặc không biết phân chia lãnh địa của vùng thảo nguyên này, nó vô tình tiến vào biên giới lãnh địa của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, lại càng không khéo chính là hai anh em này đang tuần tra biên giới lãnh địa.

Tát Đặc may mắn phát hiện một con thỏ hoang núp trong lùm cây, nó cả ngày nay đã không ăn gì, liệp báo sẽ không dễ dàng từ bỏ con mồi dâng tới tận miệng này.

Vì thế, Tát Đặc bi kịch.

Khoảng thời gian này sư đàn Hoắc Tư Bỉ bị đàn voi khi dễ thực thảm, sau khi chúng rời đi, sư đàn Áo La Tư lại nhân cơ hội kiếm tiện nghi. Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không thể không tạm thời rời khỏi nơi cách quá gần đám sư tử. Ai cũng không muốn bị dính vào đám sư tử đang đánh nhau, cho dù anh em chúng là cặp liệp báo mạnh nhất cũng vậy.

Cũng không biết Tát Đặc may mắn hay xui xẻo, con bò tót sống trong lùm cây này vừa gặp nạn trước đó không lâu. Bò tót con bị voi xem là quà mang tới tặng cho La Kiều, bò tót mụ mụ bị thương nên bị đám linh cẩu giết chết. Bất quá linh cẩu rốt cuộc cũng không giữ được toàn bộ con mồi, sư tử cũng rất thích hành vi cướp bóc, điều này trên thảo nguyên cũng không phải chuyện bí mật gì.

Nếu bò tót cái vẫn ở, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không tới khu vực này gần như vậy, cũng sẽ không nhìn thấy Tát Đặc, nhưng chủ nhân lùm cây đã chết, hai anh em này tự nhiên sẽ không còn bận tâm. Tát Đặc đang ăn thỏ hoang không hề ngoài ý muốn bị phát hiện.

Lần đầu tiên thấy nhìn thấy Tát Đặc, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng sửng sốt, nhưng từ thân hình cùng diện mạo hai anh em vẫn kết luận đây là một con liệp báo, liệp báo đực!

Con liệp báo đực xa lạ này đã trưởng thành, thoạt nhìn cũng rất khỏe mạnh, một con liệp báo xa lạ trong tình huống chưa hề chào hỏi đã tiến vào lãnh địa. Này đối với chủ nhân lãnh địa chính là một lời khiêu khích. Nếu là em gái thì không sao, nhưng là giống đực thì hai anh em sẽ không khách khí với nó.

Liệp báo không giống sư tử hay hoa báo, sẽ không tiêu diệt những kẻ xâm nhập lãnh địa, nhưng giáo huấn một chút là phải có.

Hai đối một, Tát Đặc không có phần thắng.

Tát Đặc tận lực nằm úp sấp cúi người, ý đồ che dấu bản thân, nhưng thị lực của liệp báo rất nhạy bén, nhất là vào ban ngày, Tát Đặc muốn che dấu chính mình cơ hồ không có khả năng.

Trong ba mươi sáu kế, chạy là con đường sống duy nhất của Tát Đặc.

Vì thế, Tát Đặc chạy, anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đuổi theo phía sau.

Trên thảo nguyên có rất nhiều động vật may mắn thấy một màn rượt đuổi này, nếu không phải thân mình cùng diện mạo của Tát Đặc vẫn còn đặc trưng của liệp báo, chúng đã nghĩ bị anh em liệp báo rượt đuổi chính là một con sư tử! Bất quá màu lông của Tát Đặc quả thực rất có tính lừa gạt, có vài động vật ban đầu vẫn hiểu nhầm.

Con sóc đất từng bị La Kiều khi dễ thậm chí còn khoa trương cụp cái đuôi xù của mình lại, ông trời ạ, liệp báo không chỉ đi tìm sư tử gây rối, còn khi dễ sóc đất yếu đuối, quả thực quá hung tàn!

Tát Đặc rất có kinh nghiệm chạy trốn, mặc dù tốc độ của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đứng hạng nhất cũng không có biện pháp đuổi kịp.

Sau khi đuổi Tát Đặc chạy ra khỏi lãnh địa mình một khoảng, hai anh em dừng lại, Tát Đặc chạy ở phía trước phát hiện không ai đuổi theo mình thì vừa chạy vừa quay đầu lại xác nhận một chút, sau đó bước chạy bắt đầu nhẹ nhàng hẳn. Thấy một màn này, Kiệt Lạc nhịn không được co rút khóe miệng, trộm nhìn qua Mạt Sâm, thực muốn nói: anh trai, ngươi có thấy nó giống con liệp báo nào đó không? Ngốc ngốc giống nhau…

Mạt Sâm híp mắt nhìn theo bóng dáng Tát Đặc, cũng không phải tất cả những con liệp báo ngốc hề hề đều làm nó cảm thấy đặc biệt. Con liệp báo diện mạo kỳ quái này chẳng lẽ không phát hiện, tuy nó thoát khỏi sự truy đuổi của anh em mình nhưng lại xông vào lãnh địa sư tử sao?

Bước chạy còn nhẹ nhàng nữa chứ? Chậc!

Vẫy vẫy cái đuôi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tiếp tục tuần tra lãnh địa, hai anh em đều không phát hiện, lãnh địa của con bò tót cái trước kia đã bị một con bò tót khác chiếm lĩnh. Nó là một đứa nhỏ bị đuổi đi của chủ nhân trước, mụ mụ vì sinh ấu tể mà đuổi nó đi, hiện giờ nó đã quay lại.

Con bò tót này cũng không xa lạ gì với Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, ngay cả La Kiều cũng từng gặp qua, chẳng qua, nơi nó rượt đuổi ba con liệp báo cùng nơi này cách nhau khá xa, huống chi nó còn thực trẻ tuổi, vẫn chưa xác định mụ mụ của nó có thật sự không trở lại hay không, vì thế nó cũng không chủ động công kích liệp báo. Vì thế, vận may hôm nay của anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc không tệ.

Về phần Tát Đặc, kẻ đáng thương, giống như rước hết vận rủi vào mình, tựa như Mạt Sâm suy đoán, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của hai anh em liệp báo liền gặp gỡ sư tử.

Trong vòng một ngày, voi, liệp báo, sư tử đều bị Tát Đặc gặp qua, nếu lại đụng thêm hoa báo cùng linh cẩu, ngày này của Tát Đặc thực sự phong phú, vô cùng viên mãn.

Cũng may nhóm sư tử đang bận rộn đánh nhau, không có tâm tư để ý chuyện khác. Nhất là bốn con sư tử đực cơ hồ đã lăn thành một đoàn. Đương nhiên, không giống loại cùng lăn lăn thân thiết yêu thương của cha con La Kiều, nơi này trán ngập sát khí, tràn ngập máu tanh. Bất quá, chiếm ưu thế vĩnh viễn là Áo La Tư.

Vết thương của Phỉ Lực vẫn chưa khỏi hẳn, Áo La Tư phát hiện điểm này nên Phỉ Lực trở thành mục tiêu công kích chú yếu của nó, Ai La nóng vội nhưng không có cách nào.

Tát Đặc không ngu ngốc ở một chỗ chờ sư tử phát hiện mình. Tuy sư tử đực đánh nhau tưng bừng, nhóm sư tử cái cũng không rãnh rỗi, nhưng Tát Đặc biết, so với sư tử đực, nhóm sư tử cái am hiểu đi săn này đối với liệp báo mà nói lại càng nguy hiểm hơn.

Đè thấp thân thể, cúi đầu, nương theo bụi cỏ che dấu bản thân, tư thế hiện tại của Tát Đặc hệt như Gia Mã lúc nhìn thấy nó, cấp tốc nhưng tận lực cẩn thận không để sư tử phát hiện.

La Sa ném một con sư tử cái Hoắc Tư Bỉ, chớp mắt vài cái, nó nghĩ mình bị hoa mắt, nếu không sao lại nhìn thấy một con sư tử có kích thước xấp xỉ liệp báo?

“La Sa, ngươi nhìn gì đó?”

“Không có gì!”

La Sa lần thứ hai lao vào cắn xé với sư tử cái Hoắc Tư Bỉ.

Tát Đặc hữu kinh vô hiểm rời khỏi chiến trường của nhóm sư tử, rốt cục tiến vào lãnh địa La Kiều.

La Kiều cùng Gia Mã vừa mới mang theo ba tiểu liệp báo ăn xong linh dương sừng cao trở lại lãnh địa nghỉ ngơi.

Gia Mã phát hiện Tát Đặc trước nhất, sau đó là La Kiều cùng ba tiểu liệp báo. Gia Mã chỉ Tát Đặc: “A a a? !” Cái tên kia sao lại xuất hiện ở nơi này? !

La Kiều lần đầu nhìn thấy Tát Đặc cũng vô cùng ngạc nhiên, cậu thậm chí muốn dùng móng vuốt dụi dụi mắt, thật sự không có lấm tấm a!

La Sâm La Thụy áp sát vào Tháp Tháp, mấy tiểu liệp báo bắt đầu thảo luận sôi nổi.

“Hệt như ngươi nói, thật sự không có lấm tấm a!”

“Đúng vậy, lúc trước ta cùng mụ mụ đều bị nó làm hoảng sợ, nghĩ là có sư tử đến lãnh địa.”

“Da lông nó thật khó coi a.”

“Ừ, liệp báo phải có lấm tấm! Bộ dáng trụi lủi này hệt như sư tử ấy.”

“Đúng!”

Tát Đặc cũng thấy La Kiều, Gia Mã cùng ba tiểu liệp báo ở bên cạnh. Nó nhận ra Gia Mã, này không phải em gái báo xinh đẹp mình gặp trước đó sao?

Về phần La Kiều…

Khoảnh khắc lịch sử anh em gặp lại, cảm động rớt nước mắt, nhiệt tình ôm hôn gì đó, tất cả đều là mây bay. Tình huống thực tế là, hai anh em kém nhau hai tuổi này, ấn tượng lần đầu tiên nhìn thấy đối phương là đều cảm thấy người này thực không thuận mắt!

Có câu nói cùng cực đẩy nhau, nó bao gồm cả giới tính, không ai thích có một cái gương trước mặt nói cho mình biết mình ngốc cỡ nào, thực không may, hai đứa con của Sa Mỗ lại trở thành sự tồn tại như vậy.