Thảo nguyên buổi sáng vô cùng mát mẻ, độ ấm vẫn chưa tăng cao, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vây quanh thi thể hà mã lần thứ hai ăn no nê, sư tử cũng không ăn thịt tươi như liệp báo, thi thể hai con hà mã này cũng đủ lớn, nhóm sư tử cái ít nhất không cần đi săn trong một tuần tới. Thay vào đó, chúng sẽ dùng thời gian đó để ngủ.
Nếu muốn bình chọn vua ngủ trên thảo nguyên thì sư tử hoàn toàn xứng đáng. Phần lớn thời gian trong ngày, sư tử không phải ăn chính là ngủ. Say khi ăn xong, bọn nó cơ hồ có thể ngủ suốt một ngày để bảo trì thể lực.
Ba đầu sư tử đực vẫn như cũ chiếm cứ vị trí tốt nhất của thi thể hà mã cái, nhóm sư tử cái chen chúc bên kia, con mồi cũng đủ lớn, sư tử đực sẽ không thô bạo đuổi toàn bộ sư tử cái đi, tuy ngẫu nhiên cũng xúc động nhưng một khi bắt đầu ăn gì đó, tính tình bọn nó sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhóm sư tử một khi tìm được cơ hội sẽ ăn mấy chục kí thịt, ham muốn của ba con sư tử đực lúc này đã biểu lộ vô cùng rõ rệt.
Sư đàn Hoắc Tư Bỉ trước mắt không có tiểu sư tử, chỉ có một con sư tử cái bị thương cần chờ bên kia. Qua một đêm, nó rõ ràng đã khôi phục không ít, cử động cũng thoải mái hơn rất nhiều, điều này làm nhóm sư tử cái còn lại rất cao hứng. Nòng cốt của sư đàn chính là sư tử cái, bất cứ con sư tử cái nào bị thương hoặc chết đi đều là tổn thất của cả sư đàn. Bọn họ đã bị sư đàn Áo La Tư giết chết một đồng bạn, không muốn mất thêm thành viên trọng yếu nào nữa.
Theo nhiệt độ không khí tăng, sư tử ăn no bắt đầu tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi. Nhóm sư tử đực cũng rời khỏi thi thể hà mã. Thi thể rất nặng, chúng nó lười kéo đi nơi khác.
Nhóm kên kên một lần nữa không mời mà tới, chỉ vài phút sau, chung quanh thi thể đã tụ tập bốn năm mươi con kên kên, trong đó còn có cả mấy con cò Marabou, bộ dáng tuy lớn nhưng không hung ác như kên kên, chỉ có thể nhặt chút thịt nát khi đám kên kên tranh đoạt.
Nhóm sư tử rời đi chính là cơ hội cho đám ác điểu, kên kên cơ hồ chen chúc bay rạp tới hệt như một tấm màn sân khấu đen xì che khuất cả thi thể hà mã. Cái cổ trụi lủi của chúng nó dễ dàng thâm nhập vào khoanh bụng, cái bụng sắc bén dễ dàng xé toạt những miếng thịt nát dính trên xương cùng thớ thịt.
Nhóm sư tử cần tránh né cái nóng bức của mùa khô nhưng kên kên thì không. Bọn nó có thể đứng dưới cái nắng mặt trời chói chang năm mươi độ mà ăn ngấu nghiến.
Nhóm kên kên ồn ào đánh thức sư tử, sư tử cái vẫn như cũ lười biếng nằm trong bóng râm, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không để ý tới nữa. Trời quá nóng, không cần lãng phí sức lực với đám kên kên. Thay vì tốn công xua đuổi bọn nó, không bằng bảo tồn thể lực cho lần đi săn tiếp theo.
Hôm qua Nạp Tư vì xua đuổi đám kên kên mà ăn không ít khổ, vì thế nó sớm không muốn giẫm lên vết xe đổ. Dù sao đi săn cũng là chuyện của nhóm sư tử cái, nó chỉ cần ăn là đủ.
Phỉ Lực cùng Ai La thì có chút bất đồng, miệng vết thương trên lưng làm lửa giận của nó tích góp từ đêm qua tới tận bây giờ, tuy những con sư tử khác không hỏi nguyên do, nhưng bị hoa báo làm bị thương vẫn làm sư tử nổi giận đùng đùng.
Đám kên kên này chính là chỗ cho nó phát tiết.
Sư tử đực trẻ tuổi hùng hổ bổ nhào về phía nhóm kên kên, một con vì ăn quá no nên hành đông chậm chạm bị Phỉ Lực đập từ không trung rớt xuống cỏ, lập tức không nhúc nhích, hệt như bị sư tử đập chết.
Phỉ Lực tưởng nó đã chết nên xoay người tìm kiếm đối tượng xui xẻo tiếp theo. Không ngờ vừa mới đi không xa, con kên kên trên cỏ đột nhiên bay lên, Phỉ Lực lắp bắp kinh hãi, nó không phải đã đập chết con kên kên này rồi sao?
Ai La xông tới lần thứ hai đập con kên kên kia xuống, lần này giả chết không còn hiệu quả vì Ai La đã trực tiếp kéo đứt cổ nó.
Hương vị kên kên rất khó ngửi, trừ phi cần thiết, nếu không sư tử sẽ không ăn thịt bọn nó. Phỉ Lực thấy Ai La giết chết kên kên thì một lần nữa trở về bóng râm nghỉ ngơi, tựa hồ cũng hiểu được mình thuần túy đang lãng phí khí lực, nhìn nhóm kên kên rục rịch xoay vòng giữa không trung, Phỉ Lực lắc lắc cái đuôi, đi theo em tai trở về gốc cây.
Nhóm sư tử nhìn thấy hết hành động của sư tử đực trẻ tuổi, Tổ Oa trở mình, dùng móng vuốt đẩy Sa Oa: “Thế nào, ta nói đúng không, bọn nó trưởng thành trẳng định sẽ cường tráng hơn Nạp Tư.”
Sa Oa động động lỗ tai, đưa vuốt che lên mặt, ý đồ xua đuổi đám ruồi bọ chán ghét: “Ngươi cũng nói, phải chờ bọn nó lớn lên.”
Sa Oa đã mang thai, là đứa nhỏ của Nạp Tư. Nhưng Tổ Oa vẫn xa cách Nạp Tư như trước. Cho tới giờ, Nạp Tư cũng không có cách nào tiếp cận Tổ Oa.
Nhóm sư tử mặc kệ làm lá gan đám kên kên bắt đầu phình to, chỉ chốc lát, thi thể hà mã đã bị ăn mất một phần lớn, nhóm linh cẩu ở xa xa nhìn qua chỉ có thể hâm mộ, sư tử có lẽ sẽ để mặc kên kên, nhưng tuyệt đối không cho phép linh cẩu dễ dàng tiếp cận thức ăn của mình, huống chi sư tử đực của sư đàn Hoắc Tư Bỉ đều ở đây, chỉ có khả năng bị chụp chết mà thôi.
Nhưng làm sư tử cùng linh cẩu đều không ngờ chính là một tiếng voi rống rõ to đánh gảy bữa tiệc của đám kên kên, một con voi đực cao lớn lần thứ hai xông vào lãnh địa La Kiều. Voi đực bỏ đàn tính tình rất táo bạo, thân thể cùng chiếc ngà thật lớn làm nó chẳng chút sợ hãi mà khiêu chiến với cả sư đàn.
Voi lập tức nhắm về phía sư đàn, nhóm sư tử lúc đầu còn kiên trì, nhưng khi tiếng rống của nó ngày càng gần, tất cả sư tử đều bị đuổi rời đi, ngay cả ba đầu sư tử đực Nạp Tư cùng Phỉ Lực, Ai La.
Con voi này phát điên gì vậy? ! Bọn nó giết chính là hai con hà mã, có phải voi đâu!
Voi đực lao thẳng tới đuổi sư tử đi thật xa, nhưng tựa hồ vẫn không hài lòng, nó đi tới trước thi thể hà mã, không ngừng dùng chân trước đẩy đẩy, bụi bay mù mịt, nh2in hành động của nó tựa hồ muốn chôn thi thể hà mã, nhưng một lát sau nó không kiên trì nữa, để thi thể hà mã lại cho đám kên kên, xoay người đi về phía hồ nước. Có lẽ tâm tình nó đúng lúc không tốt nên bạo phát với nhóm sư tử một chút liền sảng khoái rất nhiều.
Nhìn khắp thảo nguyên, dám lấy sư tử trút giận, trừ bỏ voi thì không còn con nào dám thử sức.
Nhóm sư tử bị đuổi đi, đàn linh cẩu trốn ở một bên lập tức vọt tới, cùng kên kên chia sẻ bữa tiệc lớn này.
La Kiều nghe thấy tiếng voi rống, cậu cũng không biết voi đã làm người tốt việc tốt, giúp mình xua đuổi nhóm sư tử đi, lúc này cậu đang vội vàng mang theo hai tiểu liệp báo tìm kiếm con mồi.
Đúng vậy, tuy Mông Đế mang La Kiều vào lãnh địa mình, không cho cậu rời đi, nhưng nó chưa từng hạn chế La Kiều không được đi bắt con mồi.
Hoa báo thích hoạt động về đêm, ban ngày phần lớn thời gian chúng đều dành để ngủ, Mông Đế cũng không ngoại lệ. La Kiều lúc sớm nói với nó một tiếng rồi mang theo hai tiểu liệp báo rời đi.
La Kiều sau khi đi khỏi, Mông Đế từ trên cây leo xuống, đi tới trước đống cỏ khô La Kiều trải dưới mỏm đá tối qua nhìn một hồi, dùng móng vuốt gẩy gẩy, sau đó tự mình nằm lên, quả nhiên, thực thoải mái.
Con mồi trong lãnh địa hoa báo có rất nhiều chủng loại, cho dù đang mùa khô nhưng nơi này vẫn có đủ cho hoa báo lựa chọn, nhưng chúng nó đối với La Kiều mà nói đều quá lớn, mặt đất trụi lủi cũng không có nơi cho cậu lập bẫy rập, vì thế chỉ có thể không ngừng đi tới, đi cả nửa buổi sáng mới quơ được một con thỏ hoang. Phần lớn con thỏ đều phân cho La Sâm cùng La Thụy, hai tiểu liệp báo cũng chưa ăn no, La Kiều cũng chỉ ăn được chút thịt nát.
“Ba ba, còn đi nữa không?”
La Sâm tựa trên đùi La Kiều, ngẩng đầu, để cậu giúp nó liếm sạch sẽ vết máu trên mặt. La Kiều vừa liếm vừa nói: “Ba ba phải nghĩ cách kiếm thêm chút gì đó, ít nhất cũng đủ chống đỡ qua hôm nay.”
Lại đi thêm ba bốn trăm mét, La Kiều phát hiện hai con hưu cao cổ, trong đó có một con là ấu tể! Tuy hưu cao cổ trưởng thành không dễ chọc, nhưng con ấu tể này thì có thể nghĩ biện pháp.
“Ba ba đi tìm vài thứ.”
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy tiếp tục nhìn chằm chằm hai con hưu cao cổ, chính mình thì hóa thành hình thái tìm tới vài nhánh cây khô cứng rắn cùng một mớ cỏ khô.
La Sâm cùng La Thụy đã nhiều lần thấy La Thụy dùng loại cỏ này bện thành dây thường, nhìn động tác đã mơ hồ đoán được cậu muốn làm gì. Lần trước La Kiều cùng anh em Mạt Sâm quơ được một con hưu cao cổ bị thương, tuy lần này không có hai người kia hỗ trợ, nhưng mục tiêu của cậu không phải hưu cao cổ trưởng thành mà là con ấu tể kia, chỉ cần nắm chuẩn cơ hội thì nhất định có thể nắm chắc thành công.
Nói là bện dây thừng, kì thực chỉ là chụm mấy cọng cỏ lại rồi gút chặt, động tác của La Kiều rất nhanh, hai con hưu cao cổ vẫn còn đang ăn lá cây, cậu mang theo La Sâm cùng La Thụy vòng tới phía trước hưu cao cổ, cẩn thận cột một đầu dây thừng vào thân cây, đầu còn lại vòng qua một tảng đá, giao cho La Sâm cùng La Thụy ngậm chặt.
“Nhớ kỹ, ba ba sẽ dẫn con hưu cao cổ trưởng thành kia đi, không có gì bất ngờ thì con con sẽ chạy về phía này, các con thấy nó tới, lập tức kéo dây làm nó ngã!”
“Dạ!”
Hai tiểu liệp báo có thể tham dự đi săn nên đều hưng phấn vô cùng, La Kiều căn dặn bọn nó không được mạo hiểm, nếu tình huống có biến thì phải lập tức trốn vào lùm cây.
Một lần nữa chui vào trong bụi cỏ cao, La Kiều nắm chặt nhánh cây, đầu gãy sắc nhọn có thể đâm thủng lớp da hưu cao cổ, cậu lại cầm thêm một cục đá, dùng sức quăng mạnh tới trước!
Hươu cao cổ đang ăn lá cây thì đột nhiên bị cái gì đó đập vào người, nghiêng đầu xem thử, không phát hiện gì cả, chẳng lẽ thần kinh nó quá nhạy cảm?
Vì thế lại tiếp tục ăn.
La Kiều lại nhặt một cục đá khác, lại tiếp tục ném, bất quá trật đi, kết quả cục đá lăn lông lốc tới bụi cỏ làm hưu cao cổ chú ý. Lá gan của bọn nó không giống như vóc dáng, hưu cao cổ mụ mụ lập tức dùng chân trước đá ấu tể, ý bảo nó chạy mau. Hươu cao cổ con còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể theo lực tác động của mụ mụ mà chạy tới trước.
La Kiều nắm bắt cơ hội này, lập tức từ trong bụi cỏ nhảy ra, siết chặt nhánh cây trong tay mà chạy theo con hươu cao cổ ở phía trước, lúc chạy tới gần thì nhắm ngay chân sau nó mà chọt!
Hưu cao cổ ăn đau, lại càng chạy nhanh hơn. La Kiều có chút há hốc, mục đích của nó là dẫn dắt con mẹ rời đi, lần trước cậu chọt một phát, đối phương không phải liền rượt theo sao? Nhưng lần này hình như phản hiệu quả. Có ý muốn hai tiểu liệp báo thả dây thừng bỏ chạy, nhưng không ngờ hai tiểu liệp báo vừa thấy hai đầu hươu cao cổ lớn nhỏ đều chạy tới thì càng hưng phấn hơn, bọn nó đã từng nếm qua hương vị hươu cao cổ, giờ nhìn thấy hai con quái vật lớn chạy tới thì ánh mắt lập tức tỏa sáng, thiệt nhiều thịt a!
“Mau tránh ra!”
Tiếng kêu của La Kiều cũng có thể xem là đúng lúc, nhưng khoảng cách hơi xa, hai tiểu liệp báo trong mắt đều là thịt, làm sao nghe được cậu gọi gì.
Vì thế lúc hai đầu hươu cao cổ chạy tới, La Sâm cùng La Thụy liền dùng miệng ngậm dây thừng, vội vàng chạy qua một bên.
Hươu cao cổ con không kịp né tránh, con hươu cao cổ mẹ theo sát phía sau liền xui xẻo trúng chiêu. Một cái chân trước bị dây thừng ngáng phải, sau đó vì mất thăng bằng cùng thể trọng từ cơ thể khổng lồ làm nó bị chính mình đáng ngã, té lăn quay trên mặt đất. Nửa ngày cũng không thể giãy dụa đứng lên.
La Kiều không để ý cái khác, lập tức nắm chặt nhánh cây chạy tới đè chặt cổ hươu cao cổ, hung hăng cắm phập đầu sắc nhọn của nhánh cây vào cổ nó, nhánh cây xuyên thẳng qua cổ làm nó ngã rạp xuống đất, chầm chậm đình chỉ hô hấp.
Hươu cao cổ con đã chạy xa, co lẽ nó sẽ may mắn sống sót, cũng có lẽ ngay sau đó sẽ bị kẻ săn mồi khác phát hiện ăn luôn, đây chính là quy luật của thảo nguyên, không có bất cứ động vật nào có thể thoát khỏi nó.
“Ba ba!” Sau khi hươu cao cổ bị giết chết, La Kiều gọi hai tiểu liệp báo tới, chỉ một móng vuốt, Gia Mã nói đúng, đứa nhỏ cần phải dạy dỗ! Cậu phải để bọn nhỏ nhớ kỹ, không nghe lời sẽ bị ba ba đánh mông!
“Ba ba…”
Đôi mắt to tròn ngập nước của La Sâm cùng La Thụy vẫn làm liệp báo ba ba mềm lòng, đánh mông gì đó, vẫn là ăn no rồi nói sau.
Cùng lúc đó, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc trở lại ngọn núi đá trong lãnh địa La Kiều thì phát hiện sư đàn Hoắc Tư Bỉ đã rời đi, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cũng không thấy bóng dáng.