Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 47




Tòa núi đá ở trung tâm lãnh địa La Kiều là nơi trú ngụ rất tốt, mấy hang động tự nhiên cấp cho nhóm liệp báo chỗ ở bí ẩn cùng thoải mái. Đương nhiên, đám thỏ đá cư ngụ trước đó đã bị liệp báo không chút lưu tình đuổi đi, nếu kiên trì không đi thì sẽ sớm trở thành bữa tối cho nhóm liệp báo.

Tuy La Kiều thường xuyên bị những con mèo lớn khác khi dễ, nhưng dù sao cậu cũng có thể khi dễ đám thỏ đá này! Đối với điểm này, La Kiều không biết nên kiêu ngạo hay chui vào góc tường tự kỉ bản thân mình không có tiền đồ.

La Kiều vì Gia Mã dưỡng thương nên trải một tầng cỏ khô mềm mại trong hang đá, vừa có thể nằm thoải mái một chút, lại có thể che dấu mùi liệp báo. Nói chung, liệp báo luôn phải chuyển chổ ở, nhất là liệp báo cái mang theo ấu tể, trước kia La Kiều cũng thường xuyên làm vậy, nhưng sau khi kết nhóm với Gia Mã, hành động chuyển nhà nãy rõ ràng không thích hợp, rất bất lợi cho việc khang phục của Gia Mã.

“Sẽ có biện pháp.”

La Kiều không thích làm chuyện miễn cưỡng bản thân, cũng không phải người theo chủ nghĩa anh hùng gì đó, chẳng qua vì an toàn bản thân, với lại bỏ lại Gia Mã cùng Tháp Tháp cũng không phải việc cậu sẽ làm.

Cũng may loại cỏ đặc thù này giúp La Kiều một ân lớn, đã có một nơi bí mật không dễ dàng bị phát hiện thế này, ai còn nguyện ý chuyển nhà khắp nơi nữa chứ?

Theo thời gian ở chung gia tăng, cảnh giác giữa La Kiều cùng Gia Mã cũng dần dần giảm bớt, chứng cứ xác minh rõ rệt nhất là thời gian Tháp Tháp được cho phép ở cùng La Sâm, La Thụy đã dài hơn, thế nhưng vẫn chưa thể rời khỏi tầm mắt Gia Mã.

So với La Kiều cẩu thả, Gia Mã trông nom ấu tể cẩn thận hơn rất nhiều, ngẫu nhiên thấy La Kiều làm gì đó không đúng cũng chỉ dẫn một phen.

Trong lúc Gia Mã dưỡng thương, La Kiều phụ trách tìm thức ăn, cậu luôn tận hết khả năng lấp đầy bụng cả đám liệp báo. Vì tránh gặp phải những kẻ săn mồi khác, La Kiều cơ bản không thể đi săn chung quanh hồ nước, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi lãnh địa của mình. Nhưng mùa khô con mồi thực sự rất thưa thớt, nhóm liệp báo thường xuyên ăn không đủ no, ngẫu nhiên bắt được một đầu linh dương gazen hay lợn warthog lớn một chút cũng đủ để ba tiểu liệp báo vui sướng.

Vết thương của Gia Mã ngày càng chuyển biến tốt, rất nhiều liệp báo vì bị thương mà chết đi, cũng không phải bọn nó không khỏe mạnh hay tình huống hồi phục không tốt, mà bởi vì liệp báo bị thương căn bản không thể bắt được con mồi, chỉ có thể chết vì đói. Nếu không có La Kiều giúp đỡ, Gia Mã cùng Tháp Tháp tuyệt đối không thể sống sót qua mùa khô này, có lẽ ngay cả một tuần cũng không sống nổi.

Nhiệt độ ngày và đêm trên thảo nguyên chênh lệch rất lớn, hang động trải một tầng cỏ khô làm nhóm liệp báo cảm thấy vô cùng thoải mái. Trước kia, La Kiều chỉ có thể cùng hai tiểu liệp báo nằm sát vào nhau để sưởi ấm, hiện giờ, bọn họ lại có thể thoải mái nằm trên cỏ duỗi người, thuận tiện lăn lăn vài vòng.

“Ba ba, ta muốn ăn lợn warthog.”

La Thụy dựa vào người La Kiều, cọ cằm cậu, cứ việc nó đã không còn là một cụ bông lông xù nhưng vẫn thích thân cận với La Kiều. Ngẫu nhiên còn làm nũng vòi một ít chuyện, La Kiều cũng không cự tuyệt. La Sâm thì rất có bộ dáng ca ca, nhất là những lúc chơi đùa cùng bọn Tháp Tháp, nhìn không khí hòa bình giữa ba tiểu liệp báo, sau khi lớn lên, La Sâm sẽ trở thành người lãnh đạo trong đàn là không thể nghi ngờ.

La Kiều híp mắt, lỗ tai cụp ra sau, quay lại cọ La Thụy, hai cha con vừa cọ vừa liếm lông cho nhau: “Muốn ăn lợn warthog sao? Tốt, tý ba ba bắt cho ngươi!”

Xung quanh chỗ hai cha con đang thân thiết không ngừng bốc lên bong bóng phấn hồng, La Sâm nhịn không được cũng sáp tới, ba cha con lại một lần nữa trình diễn tiết mục thân tình mỗi sáng, Gia Mã nhìn mà nhíu mày.

“A a a!” Quá nuông chìu rồi!

La Kiều làm bộ không hề nghe thấy, nhóm chị gái này còn chưa thấy qua nuông chìu chân chính là gì đâu, nếu thấy được những bậc cha mẹ cưng chìu con tới mức chỉ còn kém lên trời hái sao, phỏng chừng lông đuôi cũng dựng đứng lên hết.

Bất quá La Kiều cũng không thật sự nuông chìu La Sâm cùng La Thụy thành hư, cái gì nên dạy thì cậu vẫn dạy, tính ra cũng không ít tri thức. Cứ việc con mồi rất thưa thốt nhưng cậu vẫn tận hết khả năng mang về một ít con mồi còn sống để nhóm tiểu liệp báo luyện tập cách thức đi săn. Tháp Tháp được ở cùng với La Sâm, La Thụy một tháng nay cũng vì thế mà được lợi không ít.

“A a a!”

“Rồi, ta biết rồi, không thể tiếp tục nuông chiều, phải nghiêm khắc dạy dỗ!”

La Kiều liếm sau gáy La Thụy, không khỏi cảm thán, phương pháp dưỡng dục của liệp báo cái quả thực rất lạc hậu, cái nghiêm khắc mà Gia Mã nói, đơn giản chính là đánh đòn!

Cậu không chỉ một lần nhìn thấy Tháp Tháp bị Gia Mã đánh mông, được rồi, đứa nhỏ quả thực cần giáo dục, nhưng La Kiều thật sự muốn thảo luận với Gia Mã một chút, dùng cách xử phạt thể xác làm tiền đề giáo dục, lỡ làm đứa nhỏ nổi lên tâm lý phản nghịch thì không phải càng không xong sao?

“A a a a!”

Gia Mã không hiểu xử phạt thể xác, tiền đề giáo dục hay tâm lý phản nghịch là gì, nó chỉ dựa theo phương thức giáo dục của mụ mụ mình mà dưỡng dục ấu tể, không nghe lời liền đánh đòn! Đánh xong mà vẫn không nghe thì đánh tiếp, đánh tới bao giờ nghe lời mới thôi!

Cũng may Tháp Tháp chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút mà thôi, Gia Mã giơ vuốt cũng chỉ là giơ cao làm dáng rồi đánh rất nhẹ, nhưng lúc Gia Mã đánh mông Tháp Tháp vẫn thấm thía nói với La Sâm cùng La Thụy: “Xem xem, ba ba đối với các ngươi tốt cỡ nào?”

Hai tiểu liệp báo lập tức gật đầu, sau đó liền bàn bạc với Tháp Tháp: “Mụ mụ luôn đánh mông! Vẫn là ba ba dưỡng tốt hơn!”

Tháp Tháp liếm liếm móng vuốt bé xíu của mình, lắc đầu: “Mụ mụ tốt lắm, là ta nghịch ngợm không tốt.”

La Kiều nghe thấy quả thực chỉ muốn ôm hết cả ba tiểu liệp báo vào ngực mà cọ co, nhưng thật sự không dám vươn vuốt với Tháp Tháp, Gia Mã nhất định sẽ đập bay cậu a.

Nếu đứa nhỏ nào cũng hiểu chuyện như vậy, cho dù cả một đội bóng cũng không ngại nhiều a!

… khỉ… cậu chỉ nghĩ mà thôi, chứ nếu thật sự như vậy, cậu tuyệt đối nuôi không nổi a, cậu cũng không phải sư tử.

Sáng sớm, nhiệt độ không khí dần tăng cao, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo ra ngoài đi săn. Vết thương của Gia Mã còn chưa khỏi hẳn, nó cùng Tháp Tháp đi theo phía sau La Kiều.

La Kiều đứng trên một tảng đá trông về phía xa, khắp lãnh địa thu hết vào đáy mắt.

Trước mắt là một mảnh cây cỏ khô héo, những nơi không bị cỏ khô bao trùm thì không ngừng bốc lên từng trận bụi cát theo những cơn gió nóng rực thổi ngang, ở sơn cốc xa xa bốc lên từng trận bụi cát, là đám gà gô đang bới cát tìm rể cây cùng mầm móng bị vùi dưới lớp đất cát.

Chỉ nhìn lướt qua một cái, La Kiều liền thu hồi tầm mắt, đó là lãnh địa hoa báo, cậu tuyệt đối không tùy tiện đặt chân tới đó.

Mặt trời lên càng cao, La Kiều vẫn nằm trên tảng đá không hề cử động, La Sâm cùng La Thụy cũng ngoan ngoãn không tới quấy rầy, hai tiểu liệp báo đã hoàn toàn thích ứng với quy luật hành động của La Kiều, cũng bắt đầu bắt chước cậu, bất đồng với những con liệp báo khác, khi đi săn, La Kiều không chỉ dựa vào thể lực cùng tốc độ, càng nhiều hơn chính là kế hoạch cùng phán đoán trước khi săn. Có lẽ vì cậu còn rất trẻ, nếu có được sức mạnh cùng thể hình như Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, có lẽ cậu sẽ quyết đoán hơn nhiều.

Rốt cuộc, La Kiều cũng đợi được thứ mình muốn. Một đám lợn warthog từ hang động dưới đất ngủ lại đêm qua chui ra.

La Kiều đã sớm tìm ra vị trí đại khái của đàn lợn warthog này, chính là vẫn không sao tìm ra hang động của bọn nó. Hang động dưới đất mà đám lợn warthog ẩn núp thường thông tới bốn cửa, bình thường chúng nó vào từ một cửa nhưng lại ra từ cửa khác. Chỉ có hang động bọn nó ngủ lại thì chỉ đào hai cửa, này cũng là nguyên nhân La Kiều kiên nhẫn chờ đợi ở nơi này. Lần sau muốn tìm đàn lợn war thog này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có lẽ còn có thể thừa dịp bọn nó ngủ mà bố trí bẫy rập.

La Kiều leo xuống, hai tiểu liệp báo liền bám sát phía sau, bọn nó tận lực bắt chước nhất cử nhất động của La Kiều, làm thế nào bước đi trong bụi cỏ cao cao, làm thế nào nhìn chằm chằm mà không bị con mồi phát hiện, làm thế nào phán đoán thời điểm phát động công kích.

Tiểu liệp báo đều thông qua quá trình học tập như vậy để nắm giữ kỹ xảo đi săn cùng sinh tồn trong tương lai, La Kiều vì để bọn nhỏ nắm giữ tốt tiết tấu, mỗi lần đi săn đều không dám qua loa. Này không chỉ là vấn đề giáo dục đứa nhỏ mà cũng vì sự sinh tồn của một nhà bọn họ, nếu bốn lần đi săn không thành công, cậu hao hết thể lực, cuối cùng chờ đợi bọn họ chỉ có đói chết.

Gia Mã cũng để Tháp Tháp đi theo sau, nó hiện giờ không thể chạy nhanh, xem La Kiều đi săn, đối với Tháp Tháp mà nói cũng là cơ hội học tập tốt.

Đám lợn warthog trải qua một đêm nghỉ ngơi, bụng đã sớm đói tới kêu vang, thảo nguyên mùa khô không có cỏ xanh sung túc cung cấp cho đám động vật ăn cỏ như ngựa vằn cùng linh dương, nhưng lợn warthog cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, răng nanh sắc bén có thể giúp chúng nó đào móc đám rễ cây chôn sâu dưới đất, bọn nó là cư dân thường trú trên thảo nguyên, ngẫu nhiên cũng có vài con từ nơi khác di cư tới, nếu có cơ hội, bọn nó thậm chí còn nếm thử thi thể của đám động vật chết đi, này rất khó làm người ta tin tưởng, nhưng nó lại chính là sự thật.

La Kiều lặng lẽ di chuyển tới gần một nhà lợn warthog, đi đầu là một con lợn warthog cái trưởng thành thể trạng cường tráng, một con lợn warthog trẻ tuổi, còn có tám con lợn warthog con. La Kiều cẩn thận chọn lựa con mồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một con lợn warthog con.

Mỗi một bước đi, La Kiều đều vô cùng cẩn thận, thời thời khắc khắc chú ý hướng gió biến hóa, một khi hướng gió thay đổi hoặc lợn warthog cảnh giác, cậu lập tức dừng lại.

Rốt cục, lúc khoảng cách với mục tiêu không tới ba mươi mét, La Kiều liền phát động công kích, lợn warthog cái cùng những con khác chạy tản ra bốn phía, La Kiều gắt gao đuổi theo phía sau con lợn warthog con mình đã nhắm, không tới mười giây liền ngáng ngã nó. Vừa định chấm dứt tính mạng lợn warthog con, không ngờ con lợn warthog trẻ kia đột nhiên vọt về phía cậu, này là con gái mới trưởng thành không bao lâu của con lợn warthog cái kia, mục tiêu La Kiều đang đuổi theo chính là đứa nhỏ của nó. Lợn warthog cái thường xuyên cùng nhau dưỡng dục ấu tể, tạo thành một gia đình, này cũng không có gì ngạc nhiên.

La Kiều quyết định thật nhanh, buông lợn warthog con ra, trực tiếp xoay người bổ nhào về phía con lợn warthog cái trẻ tuổi này, Gia Mã cũng xông lên giúp đỡ. Tuy Gia Mã không thể chạy trốn, nhưng giúp La Kiều chế phục một con lợn warthog trẻ tuổi thì không thành vấn đề. Nếu là con lợn warthog cái trưởng thành kia đuổi tới thì La Kiều tuyệt đối không dám làm thế này, Gia Mã cũng vậy. Bọn họ muốn đi săn chứ không phải muốn toi mạng.

Những con lợn warthog khá đã sớm chạy đi xa, La Kiều cắn chặt cổ lợn warthog, Gia Mã thì đè cơ thể nó. Con lợn warthog con bị hất ngã khi nãy nhân cơ hội chạy trốn, lại bị ba tiểu liệp báo núp trong bụi cỏ cao vừa vặn cản lại.

Tiểu liệp báo theo bản năng đuổi theo nó, đồng thời sử dụng móng vuốt chụp tới, ý đồ ngáng ngã đối phương, lợn warthog con lại vô cùng ương ngạnh, thủy chung chạy phía trước ba tiểu liệp báo. Con lợn warthog đang bị cắn cổ còn đang giãy dụa, La Kiều cùng Gia Mã đều không có khả năng buông con mồi để chạy tới giúp tiểu liệp báo, chỉ có thể nhìn bọn nhỏ một đường đuổi theo con lợn warthog con kia, mắt thấy sắp đuổi kịp, lợn warthog con đôt nhiên chui đầu vào hang động, không còn bóng dáng.

La Sâm cùng La Thụy cúi đầu nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía La Kiều: “Ba ba, không có.”

La Kiều đang gấp tới mức thở phì phò, nghe hai tiểu liệp báo nói xong thì suýt chút nữa nghẹn thở, cái gì mà ba ba không có a? Là con mồi không có!

Tháp Tháp có chút ngượng ngùng cuộn cái đuôi, Gia Mã buông lợn warthog ra, hướng về phía Tháp Tháp kêu hai tiếng, nó khá hài lòng với biểu hiện của đứa nhỏ.

Lợn warthog con tuy đã chạy thoát, nhưng cũng may bọn họ còn một con lợn warthog khác, hôm nay cũng không lo không có cơm ăn.

Lợn warthog chết đi bị kéo tới một lùm cây, La Kiều cùng Gia Mã thay phiên cảnh giác những kẻ săn mồi khác, ba tiểu liệp báo thì chỉ lo vùi đầu ăn.

Đối với tiểu liệp báo mà nói, có La Kiều cùng Gia Mã ở, bọn nó chỉ cần chuyên tâm ăn thịt là được.

Ngay lúc năm liệp báo lang thôn hổ yết, một đám khỉ đầu chó đột nhiên xông vào lãnh địa La Kiều. Nơi này cũng không phải nơi bọn nó muốn kiếm ăn, mục tiêu chính là hồ nước ngọt trong lãnh địa hoa báo.

Tiếng gào của khỉ đầu chó đực dọa ba tiểu liệp báo hoảng sợ, La Kiều cùng Gia Mã đồng thời đứng thẳng dậy, dựng đứng lỗ tai.

“Là khỉ đầu chó!”

Khỉ đầu chó kết thành đàn đối với liệp báo mang theo ấu tể tuyệt đối là tai họa!

Ba tiểu liệp báo lập tức rời khỏi con mồi, núp sâu vào trong lùm cây. La Kiều bảo Gia Mã cũng trốn đi nhưng Gia Mã lại bướng bỉnh ở lại tại chỗ.

Không chỉ có mình La Kiều muốn bảo hộ đứa nhỏ.

Đàn khỉ đầu chó dần dần tiếp cận, đi đầu chính là mấy con khỉ đầu chó đực cao lớn trường tráng, bọn nó thấy được La Kiều cùng Gia Mã, cũng thấy thi thể đã chết của lợn warthog.

Đàn khỉ đầu chó dừng lại, khỉ đầu chó đực ngẫu nhiên cũng bắt linh dương con hay ấu tể lợn warthog, cơ bản sẽ không bắt giữ lợn warthog trưởng thành. Bọn nó sẽ giết chết liệp báo ấu tể, liệp báo trưởng thành khi gặp khỉ đầu chó thường thường cũng sẽ tránh né. Hai con liệp báo này làm đàn khỉ đầu chó cảm thấy kì quái.

La Kiều cùng Gia Mã đều vô cùng khẩn trương, lùm cây phía sau bọn nó đang che dấu cho ba tiểu liệp báo, nếu bị đàn khỉ đầu chó bắt được, khả năng lớn nhất của nhóm tiểu liệp báo là bị ăn sống nuốt tươi.

Đàn khỉ đầu chó lục tục đi tới, đây là một đại gia đình tạo thành từ hơn năm mươi con khỉ đầu chó, bọn nó cùng nhau kiếm ăn, cùng sinh sống, nếu không phải nguồn nước gần chỗ ở bị khô cạn, chúng nó căn bản không xuất hiện trong lãnh địa La Kiều.

Đàn khỉ đầu chó cùng hai liệp báo giằng co một hồi, tựa hồ cũng không hứng thú lắm với con mồi của liệp báo. Cuối cùng, khỉ đầu chó đực phát ra một tiếng kêu, tiếp đó cả đàn khỉ đầu đó lại lục tục rời đi.

La Kiều cùng Gia Mã đều thở phào, nếu khỉ đầu chó tới gần thêm chút nữa, bọn nó sẽ lập tức xông tới, dùng cơt hể ngăn cản đàn khỉ đầu chó, tạo cơ hội cho tiểu liệp báo trốn thoát.

Đợi đến lúc khỉ đầu chó đi xa, La Kiều gọi mấy tiểu liệp báo trong lùm cây ra, tiếp tục ăn cơm.