Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 122




La Kiều thừa dịp Mông Đế xử lý con hoa báo đực bị đập đầu đến choáng váng kia mang La Sâm cùng La Thụy bỏ trốn.

Bích Thúy Ti chỉ kỳ quái nhìn cậu một cái, sau đó đi tìm đứa nhỏ của mình. Mông Đế biết La Kiều rời đi nhưng cũng không nói gì, có chạy cũng không thoát khỏi móng vuốt của nó được. Chờ nó xử lý kẻ xâm nhập xong rồi đuổi theo cũng không muộn.

La Sâm cùng La Thụy theo sau La Kiều, cảm thấy ba ba có chút không thích hợp, ba ba rất hiếm khi lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy. Chỉ có những lúc nguy hiểm hoặc gặp phải nan đề không thể giải được, ba ba mới làm ra bộ dáng này, tựa như lần có ba con linh cẩu xông vào lãnh địa vậy, nhưng không phải cuối cùng cũng bị ba ba đuổi đi sao?

La Kiều không rõ hai tiểu liệp báo đang nghĩ gì, vừa nãy nhìn thấy Mông Đế cùng Bích Thúy Ti thảo luận nên giết chết hay thả con hoa báo đực xâm nhập đi, La Kiều đột nhiên nhận ra một chuyện, Mông Đế, là kẻ từng kết hôn!

Đương nhiên, có lẽ động vật không có định nghĩa kết hôn này, nhất là đối với loài mèo lớn. Sư tử luôn có thê thiếp thành đàn, hoa báo cũng không tuân thủ một vợ một chồng, mỗi con liệp báo cái đều có rất nhiều người theo đuổi. La Kiều trước kia không nghĩ tới chuyện này, có lẽ vừa nãy nhìn Mông Đế cùng Bích Thúy Ti đứng chung một chỗ, cậu liền cảm thấy trong lòng có một chút tư vị không thể nói rõ.

Lần đầu tiên La Kiều ý thức được mình cùng Mông Đế là hai loài khác biệt, cũng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra mình cũng sẽ ghen tị.

Đúng vậy, ghen tị.

Ai nói đàn ông sẽ không ghen tị? La Kiều nhất định sẽ cào nát mặt kẻ đó!

Móng vuốt cùng răng nanh liệp báo đều là thứ tốt, La Kiều cảm thấy tự hào vì mình đã biến thành một con liệp báo!

La Kiều phát hiện, ý tưởng muốn kết nhóm sống cùng Mông Đế trước kia cũng không phải nhất thời nảy sinh, cậu còn thích Mông Đế nhìu hơn sâu hơn mình tưởng. Thực khó tưởng tượng, lúc còn là con người, không có nam hay nữ nào có thể làm cậu nảy sinh tình cảm sâu sắc đến vậy, lúc biến thành liệp báo lại rơi vào hố tình của một con hoa báo, hơn nữa còn do chính cậu tự dùng vuốt đào hố, tự nhảy xuống. Nhảy xong lại còn ngại cái hố chưa đủ sâu mà vươn vuốt đào thêm vài cái mới hài lòng.

Càng nghĩ càng cảm thấy tình huống không đúng, vừa nghĩ tới chuyện Mông Đế từng kết hôn liền kiên định cho rằng mình chịu thiệt.

La Kiều giơ vuốt lên ngắm nghía, đồng thời thầm oán giận, cậu có nên tìm mấy em báo xinh đẹp ngoại tình một phen không a…?

Đấy xem đi, ngay cả tìm báo em gái cũng nghĩ là ngoại tình chứ không phải yêu đương, cậu chắc chắn đã chìm quá sâu rồi!

Cậu văn vẻ vậy làm gì chứ? Lúc trước Mạt Sâm văn vẻ một chút thôi cậu đã nổi gai gốc, hiện giờ đổi lại là bản thân, vẫn chẳng khác gì.

La Kiều buồn bực muốn ngửa mặt nhìn trời hét lớn một tiếng, quơ chân trước tựa hồ muốn đánh kẻ nào đó, kết quả chỉ chụp được không khí.

Nhìn thấy La Kiều như vậy, La Sâm cùng La Thụy càng lo lắng hơn, ba ba bị sao vậy, ăn trúng đồ hư à? Nhưng đâu thấy ba ba bắt được con mồi gì a.

Tuy tình huống của La Kiều không đúng nhưng chương trình học đi săn vẫn tiến hành đúng hạn. Vấn đề tình cảm tuyệt đối không thể ảnh hưởng chuyện giáo dục đứa nhỏ.

La Kiều không bắt sống con mồi cho La Sâm cùng La Thụy nhưng lại biểu diễn một màn truy đuổi kinh điển, cậu hạ gục một con linh dương gazen đực trưởng thành. Ai bảo ngươi chỉ mãi lo theo đuổi em gái, không ngừng đuổi linh dương gazen tiến vào lãnh địa nhỏ bé của mình, bỏ lơ con mèo lớn đi ngang qua trong bụi cỏ?

Liệp báo ba ba trong cơn giận dữ nhìn thấy linh dương gazen đực không ngừng đá chân linh dương gazen cái, thấy con cái trở nên vô cùng hưng phấn thì La Kiều phẫn nộ, vì cái gì nhà cậu là một kẻ từng kết hôn mà tên này lại ở đây vui sướng bồi vợ đến quên cả trời đất?

Này đúng là giận chó đánh mèo…

Linh dương gazen đực trước khi chết đạp đạp cẳng chân, trơ mắt nhìn vợ yêu nhà mình lao vào vòng tay kẻ khác, hóc môn tăng mạnh làm nó cho dù sắp chết vẫn nhớ mãi em gái xinh đẹp kia.

La Kiều phi thường dũng mãnh, hai tiểu liệp báo không chỉ được thấy một màn truy đuổi vô cùng phấn khích mà còn được ăn no nê. Kên kên xoay vòng trên không trung cùng chó rừng theo đuôi chạy tới đều bị dáng vẻ hung hăng của La Kiều dọa hoảng, không dám tới quá gần. Thẳng đến khi một con linh cẩu xuất hiện, đám ăn chực kia mới mượn oai hùm, lá gan cũng phình to tiến tới vài bước.

La Kiều hiện giờ nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, linh cẩu cũng không ngoại lệ.

Con linh cẩu đực trẻ tuổi này vừa gia nhập đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na không lâu, tối qua đàn vừa bắt được một con linh dương topic, bất quá nó chỉ được chia một phần nhỏ, cái bụng đói meo làm nó không thể nào ngủ ngon. Vừa vặn nhìn thấy kên kên xoay vòng trên bầu trời mới chạy tới thử vận. Đúng lúc nhìn thấy La Kiều cùng con linh dương gazen bị giết chết, này đúng là cơ hội tốt.

Một khi bị linh cẩu nhắm tới, hơn tám mươi phần trăm liệp báo sẽ từ bỏ con mồi, huống chi La Kiều còn mang theo ấu tể vị thành niên.

Linh cẩu nghĩ như thế.

Nhưng làm nó không ngờ chính là lần này nó đã đụng trúng đá tảng.

La Kiều đang giận mà không có chỗ xả, con linh cẩu này tới thực đúng lúc!

Linh cẩu không biết liệp báo nghĩ gì, nếu biết, phỏng chừng cũng xem là trò cười. Liệp báo giận cá chém thớt linh cẩu, quả thực không còn chuyện gì vô lý hơn nữa. Linh cẩu đong đưa cái cổ, không ngừng vòng quanh nhóm liệp báo cùng linh dương gazen, ý đồ muốn xua đuổi liệp báo đi. Nó hiện giờ muốn ăn chút gì đó, vì thế không hứng thú đánh nhau với liệp báo cho lắm. Nếu đám này thức thời thì tốt nhất nhanh nhanh chạy đi. Bằng không, nó cũng không phải kẻ ăn kiêng a.

La Kiều biến hóa hình thái, lau đi vết máu dính trên mặt, nửa quỳ trên mặt đất cầm lấy một tảng đá, ánh mắt đuổi theo con linh cẩu đang di chuyển. Hai tiểu liệp báo biết La Kiều muốn làm gì, bọn nó ngừng ăn, đứng bên cạnh La Kiều dựng đứng bộ lông sau gáy, phát ra tiếng kêu uy hiếp với con linh cẩu nọ.

Linh cẩu sửng sốt một chút, nó nghĩ đến rất nhiều khả năng, chính là không ngờ ba con liệp báo lại làm ra phản ứng này. Hiện giờ là mùa mưa, đối với liệp báo mà nói con mồi cũng không khan hiếm, có cần bảo vệ đến cùng như vậy không? Muốn liều mạng với linh cẩu, đầu óc đám này bình thường sao?

La Kiều thừa dịp khoảnh khắc linh cẩu ngây người, bắp chân dồn sức nhảy vọt ra phía sau linh cẩu, tảng đá trong tay hung hăng đập lên đầu đối phương!

Linh cẩu theo bản năng né tránh một chút, nhưng không ngờ tảng đá trong tay La Kiều cũng di cuyển theo!

Nhất thời, đầu linh cẩu phụt máu.

Bất quá so với con hoa báo bị trực tiếp đập ngất thì vẫn may mắn hơn một chút, ít nhất nó vẫn còn tỉnh táo.

Linh cẩu tức giận, xoay người bổ nhào về phía La Kiều. La Kiều dựa vào phản ứng nhanh nhẹn cùng linh hoạt của liệp báo để né tránh, thỉnh thoảng lại bất ngờ đập thêm vài cú, tuy không giết chết nhưng cũng đánh nó thành tàn tật. Bất quá La Kiều suýt chút nữa cũng bị linh cẩu cắn bị thương cánh tay, điều này làm Mông Đế theo đuôi chạy tới hoảng hồn, trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, bổ nhào lên người linh cẩu.

La Kiều khi dễ linh cẩu, có thể, linh cẩu muốn tổn thương La Kiều, tuyệt đối không được!

Linh cẩu đối phó với một con liệp báo vì phẫn nộ mà thăng cấp thành siêu xayda đã đủ mệt, lại tới thêm một con hoa báo, lựa chọn duy nhất của nó lúc này là quay đầu chạy trốn.

Mụ mụ không nói cho nó biết liệp báo hung tàn như vậy, cũng không nói, liệp báo cùng hoa báo không phải đối thủ cạnh tranh mà là bằng hữu a, chẳng lẽ lúc nó không hay biết, hai giống loài này đã tiến hóa theo một hướng quỷ dị như vậy rồi sao?

Linh cẩu chạy, La Kiều cũng không đuổi theo, vứt tảng đá dính máu trong tay qua một bên, nâng tay lau đi vệt máu trên mặt, máu linh cẩu hòa lẫn với máu linh dương, hương vị làm cậu khó chịu.

Mông Đế đi tới trước mặt La Kiều, ý bảo cậu cúi đầu, muốn giúp cậu liếm đi vết máu trên mặt, La Kiều nắm lấy tai Mông Đế: “Biến hình lại đi.”

La Kiều rất hiếm khi dùng giọng điệu này nói chuyện với Mông Đế, Mông Đế vẫy vẫy cái đuôi, biến thành hình người, một tay nâng cằm La Kiều, cúi đầu, liếm máu trên mặt cậu.

Liếm vài cái, Mông Đế liền nhíu mày.

Muốn giở trò phải trả cái giá lớn a, máu linh cẩu nổi tiếng khó ăn.

La Kiều vẫn chăm chú nhìn Mông Đế, tùy ý đối phương liếm mặt cùng cổ mình, hơi ngẩng đầu không chút đề phòng lộ ra bộ vị yếu ớt nhất của mình trước mặt một con hoa báo.

Mông Đế ôm thắt lưng La Kiều, vệ sinh đơn thuần dần dần không còn thuần khiết như lúc ban đầu.

La Kiều không đẩy ra mà kéo tóc Mông Đế, làm đối phương phải ngẩng đầu, không chút biểu tình nhìn ánh mắt vàng nhạt kia.

“Làm sao vậy?” Mông Đế liếm liếm khóe miệng, cánh môi đỏ hồng bị nhiễm màu máu lại càng tăng thêm phần tươi đẹp, lộ ra một mạt mê người.

La Kiều nheo mắt, ngón tay từ vành tai Mông Đế trượt xuống khóe miệng, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Mỹ nhân, thật sự là một mỹ nhân, ta đang phiền não gì chứ, đầu bị tảng đá đập trúng rồi sao…”

Mỹ nhân này hiện giờ là của cậu, đừng nói từng kết hôn hai lần, cho dù là hai mươi lần, hai trăm lần cũng chỉ là mây bay mà thôi!

Mông Đế không hiểu ý La Kiều, ngay sau đó, nó bị La Kiều ôm cổ, chặn môi. Tuy phản ứng của La Kiều có chút kỳ quái, nhưng hiếm có cơ hội như vậy, từ bỏ chính là kẻ ngốc. Mông Đế ôm lấy La Kiều, nhanh chóng chạy tới một gốc cây ở gần nhất.

La Sâm cùng La Thụy nhìn nhau một cái, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn ba ba sẽ không trở lại. Nơi này là biên giới lãnh địa La Kiều, con linh cẩu xâm nhập kia cũng bị cưỡng chế rời đi, không còn gì nguy hiểm, bọn nó nên ở lại đây hay trực tiếp quay về núi đá a?

Đám kên kên vây quanh thi thể linh dương đều bị sự tình trước mắt chọt mù cả mắt, tuy con hoa báo cùng liệp báo kia cũng không làm gì mờ ám, chỉ hôn mà thôi, nhưng ít ra cũng có chút ảnh hưởng, bọn nó vẫn còn ở đây a!

Chẳng lẽ kẻ ăn chực đã bị bỏ lơ đến độ này rồi sao? Bọn nó cũng là ác điểu được không? !