Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 120




Ấu tể chào đời làm cuộc sống trong lãnh địa La Kiều lại càng thêm phần náo nhiệt.

Bởi vì liệp báo cái luôn một mình dưỡng dục ấu tể, mỗi lần muốn ra ngoài đi săn, nó phải đem nhóm ấu tể giấu thật kỹ, phòng ngừa sư tử, linh cẩu, chó rừng hoặc chim ưng nhân cơ hội giết chết, thậm chí là ăn thịt luôn đám nhỏ. Cứ cách vài ngày, liệp báo cái lại phải đổi nơi ẩn nấp bí mật hơn, lông tơ màu xám của ấu tể là màu sắc tự vệ tốt nhất của chúng.

Cứ việc liệp báo cái cẩn thận như thế nhưng số lượng ấu tể có thể sống sót vẫn rất thấp, chỉ còn một phần nhỏ có thể sống đến lúc trưởng thành, đại đa số ấu tể liệp báo đều chết đi sau khi sinh một tháng.

Sa Mỗ nuôi sống mười hai ấu tể, mà Hi Đạt cho đến lúc này chỉ nuôi được một liệp báo cái. Hi Đạt đã mất tất cả đứa nhỏ trong mùa mưa vừa rồi, hiện giờ lứa tân sinh này là tất cả hi vọng của nó.

Bốn ấu tể được Hi Đạt bảo vệ rất kỹ, thậm chí không cho phép La Kiều cùng Sa Mỗ tiếp cận, đứng ngoài cửa hang nhìn đã là cực hạn, nếu muốn tiến vào trong, thực xin lỗi, bị đánh bay cũng là nhẹ đó a.

Sa Mỗ phải chăm sóc ấu tể của mình, vì thế cũng không cảm thấy hứng thú, đối tượng duy nhất cần Hi Đạt canh phòng nghiêm ngặt chỉ có chủ nhân của phiến lãnh địa này, thân là một con liệp báo đực nhưng mắt lại hóa thành hình trái tim, nhìn ấu tể liệp báo mà chảy nước miếng.

Đối với hành vi ngấp nghé ấu tể nhà mình của La Kiều, Hi Đạt áp dụng mười sáu phương châm sống do nó tự đặt ra, thấy liền đánh, không đi lại đánh, đánh đánh đánh, đánh đến bay mới thôi.

Nhưng mặc dù là vậy vẫn không thể đề phòng cái tên này mọi lúc mọi nơi.

Cuối cùng, Hi Đạt cũng đành từ bỏ, muốn xem thì xem đi, nó không thể suốt ngày ở cùng đám nhỏ, nó phải ra ngoài đi săn, nếu không có thức ăn sung túc sẽ không đủ sữa nuôi nấng ấu tể.

Bất quá trước khi rời đi, Hi Đạt vẫn nghiêm túc cảnh cáo La Kiều núp ngoài cửa hang: nhóc con, nhươi nghĩ núp sau tảng đá thì bà liền không nhận ra ngươi sao? ! Ít nhất cũng phải giấu cái đuôi chứ? ! Nếu dám nhân cơ hội ra tay với ấu tể thì biết tay ta!

“Chỉ cho phép nhìn không cho phép đi vào trong, lại càng không được phép sờ, có nghe thấy không? !”

La Kiều không ngừng gật đầu, Hi Đạt vẫy vẫy đuôi, thật sự muốn diệt con liệp báo này, bất quá nó không thể làm vậy, chỉ đành oán hận tát La Kiều một vuốt, sau đó xoay người rời đi.

Hi Đạt chỉ mới đi vài bước, La Kiều đã hồi phục tinh thần vội vàng nói: “Chị gái, ngươi không chăm sóc chúng à?”

Hi Đạt bị những lời này của La Kiều chọc giận, quay đầu nhe răng, nó muốn đi săn! Đứa nhỏ cần sữa, nó đói bụng làm thế nào có sữa uy!

“Đi săn?” La Kiều động động lỗ tai, né người qua đề Hi Đạt nhìn thấy ấu tể linh dương gazen trong hang động phía sau. Con linh dương ấu tể này vẫn còn rất nhỏ, trên người vẫn chưa có mùi, lúc núp trong bụi cỏ chờ mụ mụ thì bất hạnh bị La Kiều phát hiện, sau đó bị cậu ngậm cổ mang về. Vốn định để hai tiểu liệp báo luyện tập đi săn, bất quá nhớ ra Hi Đạt vẫn chưa ăn gì nên La Kiều lập tức mang qua đây: “Chị gái, này cho ngươi a.”

La Kiều dùng chân trước đẩy linh dương gazen, nhóc con đang thương bất lực kêu vài tiếng nhưng không chạy trốn. Sự thực, con linh dương gazen này có chút hồ đồ, con liệp báo này bắt mà không giết, nhưng lại không cho nó chạy trốn, điều này làm nhóc con mới sinh không lâu này không hiểu gì cả.

Hi Đạt nhìn linh dương gazen con cùng La Kiều hồi lâu, không lên tiếng.

“Chẳng lẽ ngươi không thích ăn linh dương gazen? Không thể nào, thịt ấu tể rất non mềm a.”

“…”

“A, ta biết rồi, ngươi xấu hổ đúng không, không sao, ăn đi, ta không cần thù lao gì cả. Đương nhiên, nếu ngươi nhất định muốn trả thì để ta vào trong nhìn đám cháu trai, cháu gái một chút là được…”

“…”

“Chị gái?”

Ba! A!

La Kiều lại bị đánh bay.

Con liệp báo nào đó bay trên không phẫn nộ trừng mắt nhìn Hi Đạt vừa đánh bay mình, vì cái gì đánh cậu? ! Cung cấp thức ăn miễn phí lại còn bị đánh? !

Hi Đạt vẫy vẫy cái đuôi, đi tới trước mặt linh dương gazen, một ngụm cắn chết con mồi yếu ớt, sau đó bắt đầu há mồm hưởng dụng bữa ăn. Nếu đã mang thức ăn tới thì phải nhiều chút, một vật nhỏ thế này, hoàn toàn không đủ ăn.

Huống chi, còn muốn dùng phương pháp này tiếp cận ấu tể của nó? Nghĩ hay nhỉ!

La Sâm cùng La Thụy tránh sau một tảng đá khác nhìn thấy một màn này, chúng đã mười bốn tháng tuổi, không còn luôn dính một chỗ với ba ba. So với một tháng trước, hiện giờ chúng độc lập hơn, thích tự mình ngây ngốc. Vì thế những lúc La Kiều bận rộn chuyện riêng, hai tiểu liệp báo cũng tự chơi đùa, luyện tập đi săn với nhau. Quan hệ cha con vẫn thân mật như trước, chỉ là không thường lăn lộn lại cùng một chỗ mà thôi.

La Sâm cùng La Thụy lớn rất nhanh, hiện giờ thân thể đã cao lớn xấp xỉ Sa Mỗ cùng Hi Đạt, đợi đến lúc trưởng thành hoàn toàn, thể hình khẳng định lớn hơn La Kiều, ít nhất cũng không kém Mạt Sâm, Kiệt Lạc. Bất quá vẫn thua Tháp Tháp, Tháp Tháp nhỏ hơn chúng một tháng tuổi nhưng đã cao hơn, thậm chí cũng nặng hơn.

Không thể không thừa nhận, Gia Mã tuy trẻ tuổi nhưng phương pháp dưỡng dục ấu tể rất độc đáo. Có thể một mình dưỡng Tháp Tháp tốt như vậy, chứng minh nó là một mụ mụ giỏi.

Đương nhiên, La Kiều có thể nuôi lớn La Sâm cùng La Thụy như vậy cũng là ba ba giỏi, chẳng qua, trên thảo nguyên không có thang điểm cho giải thưởng ‘ba ba gương mẫu’, bằng không La Kiều nhất định có thể giật giải nhất.

Hi Đạt đánh La Kiều, nhưng cũng rất biết ơn cậu.

Sống cùng La Kiều, Hi Đạt có một cảm giác an toàn chưa bao giờ có. Hang núi cho nhóm ấu tể của nó một nơi trú ẩn kín đáo, không làm chúng vì phơi nắng hay mắc mưa mà sinh bệnh, cỏ khô La Kiềm tìm về có tác dụng giấu mùi, Hi Đạt không cần cứ cách vài ngày lại phải ngậm đám nhỏ đổi chỗ ở. Bất quá vẫn phải đề phòng vị chủ nhân lãnh địa này. Hiện giờ, La Kiều lại cung cấp thức ăn, làm Hi Đạt không cần rời khỏi ấu tể một khoảng thời gian quá dài, có thể dùng phần lớn thời gian chăm sóc chúng, tất cả những điều này đều làm Hi Đạt cảm kích La Kiều từ tận đáy lòng.

Chẳng qua, loại cảm kích này không có biện pháp báo đáp.

Điều duy nhất mà liệp báo cái làm khi sinh ra hảo cảm với liệp báo đực chính là đánh một trận, sau đó sinh đứa nhỏ cho đối phương. Nhưng La Kiều lại là em trai của nó, cùng em ruột sinh đứa nhỏ căn bản là chuyện không có khả năng.

Hi Đạt bắt đầu phiền não, mà biện pháp giải quyết phiền não tốt nhất chính là lại đánh La Kiều một phen, đánh xong liền sung sướng trở về chăm sóc đám nhỏ.

La Kiều quỳ rạp trên mặt đất khóc ròng, nghe nói phụ nữ có thai tính tình thay đổi thất thường, nhưng chưa từng nghe nói lúc ở cữ tình tình cũng trở nên táo bạo a, chẳng lẽ, liệp báo cũng giống vậy?

Loại tiến hóa có thể biến thành người, vậy, hẳn là có khả năng đi?

Sa Mỗ đã không có biện pháp nào với đứa con thường xuyên phát ngốc này, bất quá ghi tạc hết những chuyện La Kiều làm vào lòng. Trước kia còn không cảm thấy, nhưng từ khi Hi Đạt sinh đứa nhỏ, Sa Mỗ phát hiện sống cùng nhau thực sự có chỗ tốt, ít nhất, trong những tháng đầu dưỡng dục ấu tể, điểm tốt liền biểu hiện rất rõ.

Có nhiều ánh mắt cùng sức lực bảo hộ, mụ mụ không cần rời khỏi ấu tể quá lâu để đi săn, cũng không cần lo lắng đề phòng có kẻ săn mồi tới giết đám nhỏ, này thực sự không phải chuyện dễ.

La Kiều chính là ngoại lệ, dù sao, liệp báo là loại động vật thích sống một mình, cũng không có con liệp báo đực nào khác thích tự dưỡng đứa nhỏ cả, một kẻ ngốc như La Kiều khẳng định là động vật quý hiếm. À không, đứa con kia cũng có thể tính vào số này, chẳng qua, nó không có thói quen dưỡng đứa nhỏ mà thôi.

Sa Mỗ cảm thấy có một ý niệm xoay chuyển trong đầu, bất quá nó vẫn chưa nghĩ rõ ràng.

La Kiều vừa vặn sáp tới, cậu định mang La Sâm cùng La Thụy đi săn, muốn hỏi thử xem Sa Mỗ có muốn dắt nhóm Tây Lam đi cùng hay không. Sa Mỗ đang buồn bực, vừa thấy La Kiều, không chờ cậu mở miệng đã chụp qua một vuốt, mọi phiền não lập tức tan thành mây khói.

La Kiều thực sự phẫn nộ, xù lông, vì cái gì lại đánh cậu chứ? !

Sa Mỗ động động lỗ tai, ta thích.

Lời này, hình như từng nghe ai nói nhỉ?

Trùng hợp Mông Đế từ bụi cỏ đi ra, nhìn thấy La Kiều dựng thẳng lỗ tai xù lông, cảm thấy thực đáng yêu, nhịn không được bổ nhào tới gặm gáy cổ La Kiều liếm liếm, sau đó khiêng lên vai, chui vào bụi cỏ. Số liệp báo khác, nó không thèm nhìn tới.

La Sâm cùng La Thụy đã quen với việc Mông Đế đột nhiên xuất hiện, ít ra đối với hành động xuất quỷ nhập thần của con hoa báo này, bản năng cảnh giác với nguy hiểm của chúng lại càng nhạy bén hơn, cho dù một con chồn đất đi ngang qua cũng bị hai anh em phát hiện.

Mông Đế tới có một ý nghĩa khác, La Sâm cùng La Thụy đi tới chỗ bụi cỏ Mông Đế chui ra khi nãy, cẩn thận ngửi ngửi tìm kiếm, quả nhiên có một con linh dương sừng cao bị thương đang nằm trong bụi cỏ.

Hai anh em hoan hô một tiếng, gọi nhóm Tây Lam tới ăn cùng.

Khóe mắt Sa Mỗ giật giật, thân là liệp báo cẩn trọng không nên ăn thức ăn do động vật khác bắt giữ, cho dù thấy trên mặt đất cũng phải đi đường vòng mới đúng. Hai nhóc nhà La Kiều rõ ràng đã bị dưỡng lệch hướng, bọn nó không chỉ ăn, hơn nữa còn ăn con mồi do hoa báo bắt được! Ba đứa nhỏ nhà nó cũng có xu hướng bị lệch, bất quá không để chúng ăn sao?

Ba liệp báo con dùng ánh mắt hổ phách to tròn chờ mong nhìn Sa Mỗ, Sa Mỗ bất đắc dĩ quơ quơ móng vuốt, ăn đi.

Giáo dục này nọ, trước mắt thức ăn tất cả đều là mây bay.

Năm liệp báo con vây quanh linh dương sừng cao gặm cắn, Sa Mỗ cho dù không muốn cũng phải đứng bên cạnh, vì đám nhỏ cảnh giác lũ động vật ăn thịt thối. Mùi máu cùng vị thịt tươi mới truyền trong không khí kích thích xoang mũi cùng vị giác Sa Mỗ, rốt cuộc, lúc La Thụy mời tới lần thứ ba, Sa Mỗ cũng nằm sấp xuống, hung hăng cắn một ngụm trên chân sau linh dương sừng cao.

Cắn xong, Sa Mỗ cứng người, nó đây là cũng sa đọa rồi sao?

Chết tiệt! Đều tại đứa con xúi quẩy kia!

La Kiều đang cùng Mông Đế ở trên cây động vuốt đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, không phải cậu lại bị ai nhớ thương đi?

Mông Đế không hài lòng việc La Kiều thất thần, liền cắn một ngụm lên cổ cậu, cảm giác răng nanh sắc bén ma sát làn da làm La Kiều run rẩy…

Linh miêu tai đen đi ngang qua dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn lên, sau đó vội vàng kiễng chân chạy thẳng, ban ngày ban mặt, muốn ôm hôn thắm thiết gì đó cũng đừng leo lên chỗ cao như vậy chứ, thực không có chút đạo đức nào mà, làm kẻ cô đơn như nó đây thực buồn bực a…