Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 108




Bốn con liệp báo đực xuất hiện nhất thời thay đổi thế cục.

Sa Mỗ, Hi Đạt cùng Mông Đế không hẹn mà cùng ngừng tay. Sa Mỗ cùng Hi Đạt biết ý đồ của đám liệp báo đực này, Sa Mỗ lập tức chạy tới bên cạnh ba ấu tể. Bình thường liệp báo đực sẽ không giết liệp báo con, nhưng hiện giờ đang là mùa mưa, lũ xúc động này ai biết sẽ làm ra cái gì? Sa Mỗ từng gặp qua Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, cũng từng đánh với Mạt Sâm một trận, hai con liệp báo khác thì hoàn toàn xa lạ, nó không thể mạo hiểm để mình cùng ấu tể gặp nguy hiểm.

Sau khi Sa Mỗ chạy đi, Hi Đạt vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm Mông Đế, nó không xác định con hoa báo này có tập kích sau lưng Sa Mỗ hay không, hiển nhiên, Mông Đế không còn hứng thú tiếp tục đánh nhau, ít nhất theo tư thái thả lỏng có thể thấy con hoa báo này trước mắt không có ý đồ công kích.

Mông Đế có thể đoán được đám liệp báo đực kia có tính toán gì, nhưng bản tính cẩn trọng của hoa báo vẫn làm Mông Đế cảnh giác chúng công kích mình. Cứ việc liệp báo không phải đối thủ hoa báo nhưng nếu số lượng đông thì cũng khá phiền toái. Huống chi, La Kiều không muốn nó giết chết Sa Mỗ cùng Hi Đạt, có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Nếu Sa Mỗ cùng Hi Đạt đã chủ động ngừng chiến, nó cũng không tính toán tiếp tục dây dưa. Bất quá, lợi ích của nó tuyệt đối không thể thiếu.

Mông Đế chuyển ánh mắt về phía La Kiều, lúc này La Kiều cũng giống Sa Mỗ, khẩn trương đứng bên cạnh La Sâm cùng La Thụy, hai con liệp báo đực xa lạ là đối tượng đề phòng chủ yếu. Bọn nó xông vào lãnh địa, không hề nói tiếng nào với cậu đã say mê mụ mụ cùng chị gái cậu, bất quá nhịn không được cũng phải nhịn, nếu không phải giá trị sức mạnh của cậu quá thấp, La Kiều nhất định sẽ nhào tới chọt mù mắt báo của chúng!

Về phần Kiệt Lạc cũng đang phô bày bản thân trước mặt… La Kiều cố gắng bỏ qua.

Từ hai con liệp báo cái cùng một con hoa báo đánh nhau chuyển thành bốn mẹ con cùng liệp báo đực giằng co, bất quá chỉ là chuyện vài phút. Mông Đế hoa báo trước đó còn đánh nhau với Sa Mỗ cùng Hi Đạt ngược lại bị bỏ quên ở một bên.

Mông Đế có chút bất mãn, nó đi tới bên cạnh La Kiều liếm liếm lỗ tai cậu, quả nhiên đưa tới ánh mắt sắc như dao của Sa Mỗ cùng Hi Đạt.

Nếu ánh mắt có thể giết báo, Mông Đế hiện tại đã sớm bị chọt thành tổ ong.

“Cần ta giúp không?” Mông Đế nói với La Kiều.

Giúp? La Kiều hoài nghi liếc mắt nhìn Mông Đế, tên này tốt bụng vậy sao?

“Muốn ưu đãi, đúng không?”

“Đương nhiên.” Mông Đế cảm thấy nó phải nhân lúc nhà cháy mà hôi của, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ tẹo nào.

#@¥#%… !

La Kiều một lần nữa kiến thức cái gì là mặt dày thiên hạ vô địch. Nếu cậu gật đầu, phỏng chừng cả mùa mưa này đừng hòng có ngày sống yên ổn.

“…không cần.” La Kiều cứng rắn mở miệng: “Trước đó ngươi đã đáp ứng, không được tổn thương mụ mụ cùng chị gái ta, bọn họ hẳn sẽ ở lại đây, ngươi về lãnh địa trước đi.”

Mông Đế vẫy vẫy cái đuôi, nó chỉ đáp ứng không giết chết mà thôi, từ lúc nào đáp ứng không tổn thương?

Bất quá, dù sao cũng không khác mấy, ít nhất ưu đãi của nó cũng không mọc chân chạy trốn được. Hiểu rõ vấn đề này, Mông Đế cũng không thèm để ý chuyện La Kiều vội vả bảo mình đi nữa. Ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát khí trừng lũ liệp báo đực trước mắt một cái, lại liếm tai cùng gáy cổ La Kiều, sau đó dùng móng vuốt chà sát mặt cỏ, lưu lại mùi hương của chính mình. Xác định đối phương hiểu ý của mình thì Mông Đế xoay người chui vào bụi cỏ cao, biến mất không còn bóng dáng.

Nếu mấy con liệp báo đực này thức thời thì tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người La Kiều.

Sự thực thì trừ bỏ Mạt Sâm cũng không còn con liệp báo đực nào lại sinh ra hứng thú với một con liệp báo đực khác. Bất quá nhìn thấy tình cảnh La Kiều cùng Mông Đế ở chung, Mạt Sâm cơ bản sẽ không có tâm tư gì với La Kiều, đương nhiên chỉ là hiện tại mà thôi, ai biết sang năm sẽ thế nào?

Liệp báo không theo chế độ một vợ một chồng, hoa báo cũng vậy.

Mạt Sâm không nghĩ La Kiều cùng Mông Đế sẽ ở cùng nhau vĩnh viễn, về phần lúc nào bọn nó tách ra cùng lúc đó mình còn hứng thú với La Kiều hay không không phải vấn đề nó cần lo lắng lúc này. Kéo dài gien là bản năng của tất cả mèo lớn, nếu em trai nó có hứng thú với Hi Đạt thì việc nó cần làm lúc này là trợ giúp Kiệt Lạc theo đuổi Hi Đạt, Kiệt Lạc là em ruột của nó, ấu tể của Kiệt Lạc cũng kéo dài gien của nó, điều này không thể nghi ngờ.

Hai con liệp báo đực khác cũng đang cân nhắc thế cục, so sánh lực lượng song phương một chút, tuy không tình nguyện nhưng chúng không thể không thừa nhận mình không phải đối thủ của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc. Trong lĩnh vực theo đuổi báo em gái, anh em kết đàn có ưu thế hơn liệp báo đực đơn độc. Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc mạnh có tiếng ở vùng châu thổ này, chúng không nguyện ý mạo hiểm đánh nhau với anh em nhà này để tranh quyền giao phối. Bọn nó sống một mình, nếu bị thương, không quá vài ngày chúng sẽ chết.

Hai con liệp báo đực kia muốn rút lui, Mạt Sâm xem trong mắt, tính toán cùng Kiệt Lạc đuổi chúng đi rồi nói sau.

Ngay lúc Mạt Sâm định ra tay thì Hi Đạt đột nhiên kêu lên vài tiếng, tiếng kêu hấp dẫn sự chú ý của bốn con liệp báo đực.

Âm thanh này chỉ có một hàm nghĩa, nó động dục.

Tuy vẫn cần thông qua mùi để xác định, nhưng nhóm liệp báo đực không phải kẻ ngốc, đối với hành vi của liệp báo cái vẫn có sức phán đoán nhất định. Hai mắt Kiệt Lạc nhất thời sáng bừng, biểu hiện tương tự còn có hai con liệp báo đực có ý rút lui khi nãy.

Hiện giờ, chúng đã thay đổi quyết định. Cho dù chúng đánh nhau không lợi hại bằng anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc thì sao? Con đường truy đuổi em gái không có chuyện thỏa hiệp. Ai biết được báo em gái tiếp theo bao giờ mới đến?

Sa Mỗ vẫn cảnh giác nhìn đám liệp báo đực, Hi Đạt đứng lên, đi về phía khác của núi đá. Nhóm liệp báo đực chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Hi Đạt, thấy Hi Đạt rời đi thì lập tức đuổi theo.

Nghi thức theo đuổi của liệp báo bắt đầu.

Chẳng qua, kẻ nào trong bốn con liệp báo đực trở thành kẻ may mắn vẫn chưa thể xác định, cho dù là đối tượng được Hi Đạt nhìn trúng thì đánh một trận tuyệt đối không thể tránh. Bình thường liệp báo đực phải truy đuổi liệp báo cái vài ngày mới có thể chiếm được ưu ái, khoảng thời gian này Hi Đạt sẽ không ở cạnh Sa Mỗ cùng La Kiều, cũng có nghĩa là đám liệp báo đực phiền phức kia cũng không xuất hiện nữa.

La Kiều thở phào một hơi, nhưng nháy mắt lại căng cứng.

Đám gây rối đi rồi, mụ mụ ở lại, có phải có nghĩa là cậu lại sắp bị đánh?

Lo lắng đề phòng nhìn Sa Mỗ, không ngờ, Sa Mỗ chỉ liếc nhìn cậu, không động vuốt.

“Mụ mụ?”

“Câm miệng!” Sa Mỗ ngồi xuống, vỗ vỗ móng lên mặt đất: “Lại đây.”

La Kiều động động lỗ tai, không dám trái lời mà đi tới bên cạnh Sa Mỗ, nằm úp sấp xuống, ngay sau đó Sa Mỗ vẫn nhịn không được cho cậu một vuốt, bất quá không dùng sức như trước đó.

“Nói đi.”

“Cái gì?”

“Ngươi cùng con hoa báo kia đã xảy ra chuyện gì?”

La Kiều vẫy vẫy đuôi, cúi đầu, bộ dáng ngượng ngùng lại đưa tới một vuốt của Sa Mỗ: “Nói! Nếu không nói, cẩn thận ta đánh bay ngươi!”

La Kiều thực muốn hiên ngang lẫm liệt nói một câu: đánh bay thì đánh bay, có đánh chết ta cũng không nói!

Nhưng cậu không thể không lo lắng Sa Mỗ nghe thấy lời này xong liệu có một vuốt đập chết mình hay không. Bất quá nên giải thích quan hệ của cậu với Mông Đế thế nào, nên nói từ đâu đây?

La Kiều đau đầu.

Lần đầu tiên gặp mặt, Mông Đế cướp đi con linh dương topi; lần thứ hai, Mông Đế uy hiếp bắt cậu lăn cho nó xem; lần thứ ba, cũng không phải ký ức đẹp đẽ gì; lần thứ tư…

La Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cẩn thận ngẫm lại, hình như Mông Đế luôn bắt nạt cậu a?

Liệp báo ba ba trước giờ chỉ nhớ đắng không nhớ ngọt, giờ phút này hoàn toàn bỏ quên những lần Mông Đế làm anh hùng cứu báo cùng cung cấp thức ăn cho cậu, trong lòng toàn là Mông Đế khi dễ, đùa giỡn mình, một chuyện lại một chuyện không ngừng phóng đại, phóng đại, lại tiếp tục phóng đại. Sau đó La Kiều cho ra một kết luận đáng sợ: lẽ nào, cậu là M? !

La Kiều kinh hãi, oh my LadyGaga!

Sa Mỗ còn đang chờ La Kiều trả lời, năm tiểu liệp báo thấy nguy hiểm giải trừ, đã bắt đầu lao vào nhau đùa giỡn. Hết thảy đều bình ổn nhưng trong lòng liệp báo ba ba lại đang sóng cuộn biển gầm.

Mông Đế trở về lãnh địa của mình, đang phục kích một con ngựa vằn thì không ngờ ngưng đột nhiên phát lạnh, cỗ oán niệm nào đó ập xuống làm nó khựng lại một chút. Ngựa vằn mẫn cảm đã nhận ra nguy hiểm, lập tức tung vó chạy mất dạng.

Mông Đế giơ móng sờ sờ mũi, đây là chuyện gì a?

Phiền toái trong lãnh địa La Kiều tạm thời bình ổn, nhưng trong lãnh địa Áo La Tư thì mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Mùa khô năm nay ngắn hơn năm trước, mua mưa đã tới sớm tận một tháng, số ấu tể chào đời vào mùa mưa trước có mười một con sống sót. May mắn là sư đàn Áo La Tư có mười hai con sư tử cái cường hãn, kỹ thuật săn mồi xuất sắc. Mặc dù vào mùa khô thức ăn thiếu thốn vẫn dốc toàn lực làm nhóm ấu tể được ăn no. Tỷ lệ sống sót của ấu tể năm nay rất cao, năm rồi ít nhất hơn một nửa ấu tể đã chết đi vào mùa khô đầu tiên, bệnh tật, đói khát hoặc thậm chí là vì lũ linh cẩu đánh lén.

Nhóm sư tử con muốn sống rất khó khăn.

May mắn, sư đàn có một sư vương Áo La Tư cường hãn cùng nhóm mụ mụ, dì đầy trách nhiệm, nhóm sư tử vừa được một tuổi này vô cùng khỏe mạnh, hoạt bát, chỉ cần không có gì bất ngờ, chúng lớn lên sẽ trở thành những con sư tử mạnh nhất thảo nguyên.

Mùa mưa đến sớm làm nhóm sư tử cái đều thở vào, thức ăn không còn thiếu thốn, sư đàn cũng ngày càng tốt hơn. Sư đàn Áo Tư đánh bại sư đàn Hoắc Tư Bỉ, chiếm cứ lãnh địa rộng lớn hơn, điều này làm phạm vi đi săn của nhóm sư tử cái cũng nhiều hơn. Cả mùa mưa, sư đàn không cần vì thức ăn mà phát sầu. Bọn nó chỉ cần đi săn, ăn no cùng chăm sóc ấu tể là được.

Lúc đám sư tử con chỉ mãi mê chơi đùa, nhóm sư tử cái đã dành ra chút thời gian đến xem bọn nó. Sư vương Áo La Tư khoảng thời gian này cũng ở cùng sư đàn, cách vài ngày mới đi dò xét lãnh địa một lần. Nếu không phải có nhiệm vụ để lại dấu vết cùng hương vị cảnh cáo đám sư tử đực lang thang, chỉ sợ nó suốt ngày canh giữ bên cạnh sư tử cái, một tấc cũng không rời.

Bởi vì, nhóm sư tử cái không có ấu tể đang lục đục động dục.

Đám nhỏ mà Nhạc Mỹ sinh trong mùa khô đã chết hết toàn bộ, nó đi đến trước mặt Áo La Tư, để đối phương ngửi mùi mình, không quá vài giây, Áo La Tư liền làm ra biểu tình hít hít. Nhạc Mỹ xoay người, cái đuôi nhếch lên, nó biết, Áo La Tư sẽ đuổi theo.

Trong sư đàn không phải chỉ có mình Nhạc Mỹ không có ấu tể, nhưng nó là người đầu tiên phát ra lời mời với Áo La Tư.

Có lẽ lúc này Áo La Tư còn khẩn cấp đuổi theo, nhưng theo thời gian trôi qua, hứng thú của nó cũng ngày càng yếu đi, muốn ứng phó với tất cả bà vợ muốn ấu tể, Áo La Tư phải cố gắng gấp bội mới được.

Liên tiếp bốn ngày, Áo La Tư đều ở cùng Nhạc Mỹ, sau khi Nhạc Mỹ cảm thấy mỹ mãn rời đi, không để Áo La Tư kịp thở phào một hơi, một con sư tử cái phong tình vạn chủng khác đã đi tới…

Lại trôi qua bốn ngày, sư tử cái thỏa mãn rời đi, ngay sau đó là con thứ ba, thứ tư…

Sư vương hùng tráng chỉ có thể tranh thủ ăn chút gì đó lúc nhóm sư tử cái thay ca. Đương nhiên, vì để Áo La Tư bảo trì thể lực, nhóm sư tử cái cũng không keo kiệt, bọn nó đã đặc biệt bắt một con linh dương đầu bò cho Áo La Tư.

Sư vương vừa xé thịt linh dương vừa liếc mắt nhìn bà vợ đang chờ bên cạnh, sư tử cái chú ý tới ánh mắt của Áo La Tư, hướng nó nhe răng, lại nháy mắt.

Hai động tác này đặt cùng một chỗ thì thực khủng bố.

Bất quá đối với sư tử đực mà nói, sư tử cái làm vậy thực sự mê người vô cùng.

Áo La Tư há to mồm nuốt thịt linh dương đầu bò, thầm nắm chặt móng vuốt, thời điểm khảo nghiệm đã tới rồi, liều mạng thôi!