Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 16




Cố Minh Đài, người đang đứng cạnh họ khịt khịt mũi, ngay sau đó ngửi thấy một mùi hôi trong không khí.

Khóe miệng anh tuấn khẽ cong lên, Cố Minh Đài nhìn những người giải phóng quân và nói: "Các cậu tránh ra."

Đám người giải phóng quân đều biết trước khi đi lính, tiểu đoàn trưởng của họ từng là một nhà sư, nghe nói anh có thể bắt được những thứ không sạch sẽ.

Vì vậy, khi nghe tiểu đoàn trưởng bảo bọn họ tránh ra, bọn họ không dám do dự, từng người từng người một lập tức tránh qua một bên nhường đường cho anh.

Cố Minh Đài tiến lên phía trước hai bước, lấy ấm nước mang theo bên mình ra uống một ngụm, nhưng anh không nuốt xuống mà phun vào không khí.

Một lúc sau, lối vào hang động vốn tĩnh lặng giờ bỗng nổi lên một trận cát bụi, sau đó một cơn gió mạnh ập đến.

"A di đà phật, chuyện này không thể trách tôi được, là anh tự tìm đến, đừng trách tôi."

Anh vừa nói dứt câu, Trương Manh liền nhìn thấy Cố Minh Đài đang đứng phía trước đột nhiên lấy ra một chuỗi hạt phật trong tay mình, sau đó anh ngồi phịch xuống đất, tụng một câu kinh mà cô không biết là kinh gì.

Cát bụi càng lúc càng mù mịt, gió thổi mạnh, đẩy lùi những người lính giải phóng. Ngay cả Trương Manh cũng không thể trụ được.

“A…, tôi không phục, tôi không phục.” Không lâu sau, trong hang động vang lên một tiếng hét.

Sau đó, một ánh sáng trắng bay ra từ cửa hang. Trương Manh lui về phía sau, mắt mở to nhìn ánh sáng trắng kia rơi trong vòng tay cô.

"Tiểu Manh Manh, cứu tôi."

Trương Manh còn chưa kịp nhận ra ánh sáng này là gì thì một giọng nói quen thuộc từ trong lòng cô truyền thẳng vào tai cô.

Cát bụi không còn cuồn cuộn nữa, cuối cùng Trương Manh cũng có thể nhìn rõ thứ mình đang ôm trong tay là gì, một con chồn lông trắng.

Hoàng Thanh Thiên còn chưa hiện thân, ngẩng đầu nhìn Trương Manh, người đang nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, nó cảm thấy có chút sững sờ, lập tức trách móc: "Trương Manh, đừng nói mới đó mà cô đã quên tôi rồi đấy nhé, tôi là Hoàng Thanh Thiên đây, chúng ta mới gặp nhau hôm qua thôi mà."

Được con chồn nhắc nhở, lúc này Trương Manh mới nhớ ra con chồn này là ai.

"Hoàng Thanh Thiên, sao cậu lại ở đây?"

Không phải nói nơi này là cổ mộ sao? Sao anh chàng này lại ở đây thế?

Hoàng Thanh Thiên cố tình hừ mạnh: "Biết sao được, tôi cũng cần một nơi để ẩn thân chứ, nhà tôi đã bị đám người phàm phu tục tử kia phá rồi, tôi đâu còn chỗ nào để đi nữa. Tìm đi tìm lại, thấy chỗ này thích hợp, nên tôi mới sống ở đây, ai mà ngờ vừa mới vào ở đã đụng phải đám người này, còn có một nhân vật tài giỏi này nữa chứ. Sao cái số tôi nó lận đận thế này hả giời!"

Cố Minh Đài đi tới, nhìn con chồn Trương Manh đang ôm trên tay, anh tò mò nhìn Trương Manh hỏi: "Em quen con chồn này à?"

Trương Manh ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, trước đây em có tìm thấy nó trong một ngôi nhà, nhưng nó vốn là Hoàng Thanh Thiên ở ngọn núi bên cạnh. Nhưng không may là miếu của nó đã bị một nhóm học sinh đập phá. Nó không còn chỗ ở nên mới chuyển đến đây."

Hoàng Thanh Thiên đang nằm trong vòng tay của Trương Manh thấy Cố Minh Đài đang nhìn mình chằm chằm thì lập tức tỏ ra sợ hãi, vùi đầu vào vòng tay của Trương Manh.

Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch như thế nào, sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả một Hoàng đại tiên - người à chồn có hơn ngàn năm ma pháp cũng không phải là đối thủ của anh.

Cố Minh Đài bật cười: "Em nói với nó, chỉ cần nó không có ác ý, tôi sẽ không làm hại đến tính mạng của nó đâu."

Trương Manh lập tức cười nói: "Nó hiểu được tiếng người."

Cố Minh Đài gật đầu, sau đó quay sang nói với cấp dưới bị gió đẩy lùi đến cửa hang: "Đi thôi, an toàn rồi."

Trương Manh nhìn Cố Minh Đài đã đi về phía trước, rồi lại nhìn xuống con chồn trong tay mình với vẻ mặt khó xử, nhẹ nhàng giảng đạo cho nó: "Hoàng Thanh Thiên, tôi phải đi vào rồi, cậu có muốn tự đi không?"

Hoàng Thanh Thiên sợ hãi run lên, một chân nắm chặt áo Trương Manh: "Tiểu Manh, đừng đi vào, trong đó có thứ không tốt, cô không phải đối thủ của thứ đó đâu, đừng đi vào."

Trương Manh gỡ chân của nó ra, nói: "Con chồn thối này, cậu đừng tưởng bây giờ cậu đang là chồn thì có thể lợi dụng tôi, cậu có tin tôi ném chết cậu không?"

Không ngờ con chồn thối này dám vồ móng lên ngực cô. Hoàng Thanh Thiên xấu hổ cười cười, ngại ngùng giải thích: "Tôi lo cho cô mà, tôi không thấy gì hết, nhưng mà ngực của cô phẳng quá, cho tôi sờ tôi còn thấy đau tay nữa đấy."

Trương Manh nhìn nó bằng con mắt hình viên đạn, hận không thể ném nó xuống đất cho chết đi cho rồi: "Cậu nói cái gì đấy, có tin tôi giao cậu cho cái anh vừa rồi không hả?"

Hoàng Thanh Thiên nghe vậy, lông trên người dựng đứng cả lên, liều mạng lắc đầu: "Đừng mà, tôi không muốn chết dưới tay người đàn ông đó đâu, tôi không nói nữa là được chứ gì?"

Lén liếc nhìn Trương Manh, Hoàng Thanh Thiên lẩm bẩm trong lòng: ‘Chẳng trách con người nói đừng bao giờ khiêu khích phụ nữ.’

Đúng lúc này, Cố Minh Đài đang đi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn, thấy Trương Manh không đi theo, anh bèn gọi: "Mau theo tôi."

Trương Manh trừng mắt nhìn con chồn đang túm chặt góc áo nằm trong vòng tay mình, nhanh chóng đáp lại Cố Minh Đài: "Em đi ngay đây."

Vừa đi, Trương Manh vừa lo con chồn này sẽ không chịu yên phận nên vội vàng cảnh cáo: "Cậu nằm thì nằm im cho tôi, tuyệt đối đừng có mà gây sự, nếu để người đàn ông phía trước bắt được cậu thì tôi không bảo vệ được cậu đâu, nghe rõ chưa?"

Hoàng Thanh Thiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Đài đang đi phía trước, lông trên người lập tức dựng đứng lên, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu vào cánh tay của Trương Manh: "Tôi biết rồi, tôi sẽ yên phận."

Khi một người một con chồn đang nói chuyện, hàng người đi phía trước đột nhiên dừng lại. Trương Manh đứng ở cuối cùng, sốt ruột chờ đợi, cô ôm Hoàng Thanh Thiên đi lên phía trước: "Cố Minh Đài, sao không đi tiếp?"

"Tình hình phía trước không ổn, tôi định để họ ở lại đây rồi tự mình vào trong xem sao, khi nào chắc chắn là an toàn, tôi sẽ ra gọi mọi người vào. Em đứng đợi ở đây với họ đi, nhớ cẩn thận đấy."

Nghe anh nói tình huống phía trước không ổn, mà anh còn đòi một mình đi vào trong, Trương Manh không nghĩ nhiều, lập tức đề nghị: "Em đi với anh!"

Cố Minh Đài sững người nhìn cô. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trương Manh không khỏi đỏ mặt, ngập ngừng giải thích: "Anh... anh đừng hiểu lầm, em... em... em nóng lòng muốn cứu anh của em nên mới muốn đi vào trong với anh thôi."

Nghe cô ấp a ấp úng giải thích, Cố Minh Đài khẽ cười: "Được rồi, chúng ta cùng vào đi."

Trương Manh đơ người, không ngờ anh lại đồng ý vào với mình nhanh như vậy.

"Này, tôi nói này Tiểu Manh Manh, cô muốn đi vào thật đấy à, bên trong rất nguy hiểm, chúng ta có thể không đi vào được không?"