Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 240: Danh tiếng xấu




Giờ phút này cửa trường học bu đầy người, nhao nhao giúp đỡ Chung Noãn Noãn cùng Lãnh Kỳ Duệ bận bịu. Có gọi lão sư, có đánh 120, có an ủi Chung Noãn Noãn.

Dù sao hai vị này, một cái là giáo hoa, một cái là giáo thảo, hơn nữa còn là giáo thảo cấp bá của trường học. Lúc này giúp một chút, về sau nói không chừng Lãnh thiếu có thể nhớ kỹ bọn họ tốt đâu.

Chung Thiên Thiên nhận được tin tức cũng từ trong phòng học vọt ra.

Nhìn xem Giang Xu Uyển hôn mê bất tỉnh, Chung Thiên Thiên đều muốn tức nổ tung, xem xét chủ nhiệm lớp lão sư Lưu cũng tới, lập tức dắt cuống họng nói:

"Chung Noãn Noãn, em đến cùng đối với mẹ làm cái gì? Cho dù mẹ đánh em mắng em, mẹ cũng là vì tốt cho em! Làm một học sinh lớp mười hai, em không ở trường học lên lớp trọ ở trường, trắng đêm chưa về lại ngay cả điện thoại đều không gọi một cuộc. Mẹ dạy bảo em một chút, em còn đem mẹ trọng thương thành dạng này. Em quả thực quá mức! Mẹ nói thế nào cũng là mẹ ruột em, em sao có thể như vậy?"

Chung Thiên Thiên ra, không phân tốt xấu liền đối với Chung Noãn Noãn một trận quở trách.

Bên ngoài thật nhiều bạn học đều là nhìn xem Chung Noãn Noãn cùng Lãnh Kỳ Duệ cùng đi học, từ trên một chiếc xe xuống tới, nếu như Chung Noãn Noãn tối hôm qua chưa có về nhà, cũng không ở trường học, kia cô chính là cùng Lãnh thiếu cùng một chỗ?

Mặc dù chuyện Chung Noãn Noãn có cái bạn trai là đại tá hôm qua liền truyền khắp cao trung bộ Giai Vĩnh, nhưng là dù sao rất nhiều người đều chưa thấy qua. Cho nên so với vị đại tá kia, các bạn học đều cảm thấy điều kiện của Lãnh thiếu muốn càng tốt hơn một chút.

Cho nên bây giờ nhìn Chung Thiên Thiên đối Chung Noãn Noãn nói lên, rất nhiều bạn học có đầu óc buôn bán tự phát liền đứng ở bên Lãnh thiếu.

"Chung Thiên Thiên cậu có bệnh đi? Cái gì cũng không biết ngay ở chỗ này phun phân tung tóe, phá hư thanh danh của Chung Noãn Noãn."

"Đúng thế! Rõ ràng chính là mẹ cậu tự mình ngã sấp xuống biến thành như vậy, liên quan gì đến Chung Noãn Noãn?"

"Chính là! Chúng ta đều nhìn thấy. Mẹ cậu ngã sấp xuống, Chung Noãn Noãn lập tức liền đi lên nâng, rõ ràng đều đỡ bà ta dậy, kết quả bà ta lại té xuống. Khi đó Chung Noãn Noãn đều xoay người, bà ta còn đưa tay đi bắt Chung Noãn Noãn, kết quả Chung Noãn Noãn bị bà ta lôi kéo ngã xuống đất, lúc này mới không biết làm bị thương bà ta chỗ nào, đã hôn mê."

Các bạn học ở một bên cũng đều nhao nhao gật đầu, xác nhận chuyện này.

Các bạn học đều ngậm miệng không đề cập tới chuyện Chung Noãn Noãn tối hôm qua trắng đêm chưa về, mình còn bị phun ra. Chung Thiên Thiên tức giận đến sắc mặt đỏ lên, biết những cỏ đầu tường này đều là xem ở trên mặt mũi của Lãnh Kỳ Duệ giúp Chung Noãn Noãn nói chuyện, lúc này cô há miệng cũng không nói được nhiều người như vậy, chỉ có thể coi như thôi.

"Tính, chuyện này em vẫn là giữ lại cùng người trong nhà giải thích đi."

Dứt lời, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Chung Khuê Quân cùng Giang Hàn Lâm, sau đó lại gọi điện thoại cho đại học bộ Giang Hoằng Ích.

Lúc Giang Hoằng Ích đến, 120 mới vừa tới, Chung Noãn Noãn đang cùng Chung Thiên Thiên cùng một chỗ giúp đỡ bác sĩ đem Giang Xu Uyển nhấc hướng trên xe cứu thương.

Giang Hoằng Ích lại là nổi giận đùng đùng đi đến bên người Chung Noãn Noãn, đưa tay liền muốn tát cô, lại bị Lãnh Kỳ Duệ ở một bên nhìn thấy, không nói lời gì một chân liền đạp đến trên ngực Giang Hoằng Ích.

Giang Hoằng Ích khí thế hùng hổ mà đến, trong tiếng kinh hô của các bạn học, bị trực tiếp đạp bay ra ngoài.

Sau khi đạp bay Giang Hoằng Ích, Lãnh Kỳ Duệ đi đến bên cạnh anh ta, một chân đạp lên ngực Giang Hoằng Ích, đau đến Giang Hoằng Ích kêu to thét to, tức giận nhìn xem Lãnh Kỳ Duệ chửi ầm lên.

"Buông ra lão tử! Cậu có biết lão tử là ai hay không? Lại giẫm lão tử một chút, tin hay không lão tử phế bỏ cậu? A!"

Vừa nói xong, Lãnh Kỳ Duệ giơ chân lên "phịch" một tiếng lại đạp xuống.