Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 236: Nấu cơm




A?

Cô vừa rồi đạp đến cái gì?

Chung Noãn Noãn đưa lưng về phía Xích Dương nhắm mắt lại, khống chế hô hấp, lúc này mới nghĩ lại xúc cảm vừa rồi.

Xúc cảm như thế, lại thêm vị trí như thế..

Ta sát!

Cô đạp đến địa phương không thể miêu tả của anh Xích Dương!

Mà lại chỗ kia thật là khủng khiếp!

Chung Noãn Noãn âm thầm thở dài một hơi, may mắn anh Xích Dương không có phát hiện.

Cho dù phát hiện đến trên người cô, cô cũng có thể nói kia là đồng hồ báo thức tự động vào sáng sớm của đàn ông.

Xích Dương hoàn toàn không biết chút vô sỉ trong lòng cô vợ nhỏ nhà mình, mở to mắt, nhìn về phía cô vợ nhỏ một bên giả vờ ngủ, bên trong mặt mày tất cả đều là cưng chiều.

Nhịn không được cúi người, đối với gương mặt như là ngọc dương chi kia liền hào phóng hôn đi lên.

Làm cô liêu!

Liêu xong còn không chịu trách nhiệm dập lửa!

Xích Dương xem như thấy rõ, cô gái nhỏ này, rất là ưa thích anh nha!

Thừa dịp anh ngủ đối với anh chấm mút.

Cô đều có thể vụng trộm hôn anh, vậy anh cũng muốn chấm mút, chí ít trước khi kết hôn thu hồi chút lợi nhuận. Nếu không cô vợ nhỏ trong ngực anh lại cái gì cũng không thể làm, quả thực quá thua lỗ!

Bỗng nhiên bị Xích Dương hôn một cái, Chung Noãn Noãn cảm giác mặt cô từ nơi bị anh hôn bắt đầu, liền có một dòng điện trong nháy mắt càn quét toàn thân, trực kích trái tim của cô. Hô hấp đều loạn mấy phần, liền thân thể đều cứng ngắc lại.

Còn tưởng rằng anh biết chuyện cô làm vừa rồi, đang chuẩn bị muốn tỉnh lại, liền cảm giác giường chợt nhẹ, anh xuống giường.

Lần này Chung Noãn Noãn liền không tiện tỉnh lại, đem mình che trong chăn, chỉ để lại hai cái lỗ mũi ở bên ngoài, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục giả vờ ngủ.

Xích Dương sau khi rời giường rất nhanh rửa mặt xong, liền tiến phòng bếp.

Nghe phòng bếp phát ra âm thanh dầu sôi, cùng phát ra mùi hương từng sợi trứng, Chung Noãn Noãn trong nháy mắt thèm ăn nhỏ dãi, nhanh chóng cọ xát, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt đi.

Sau khi thay xong quần áo đi ra, bên trên bàn ăn đã trưng bày một bàn bữa sáng lớn phong phú.

Xích Dương bưng một bàn cà chua trứng tráng ra, nhìn thấy Chung Noãn Noãn, bên trong ánh mắt tràn ngập ý cười cưng chiều.

"Đi lên?"

"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu, có chút khó hiểu. Cô luôn cảm thấy ánh mắt Xích Dương có chút kỳ quái.

"Mau tới ăn cơm. Anh đã an bài lái xe 7: 10 đưa em đi trường học."

"A, tốt."

Chung Noãn Noãn ngồi xuống, đao, xiên, đũa cùng thìa đã bày ra ở trước mặt cô.

"Thời gian quá gấp, chưa kịp chưng màn thầu hoặc là làm nhiều vài món thức ăn, chấp nhận lấy ăn đi. Qua mấy ngày em qua đây, buổi sáng anh chưng màn thầu cho em ăn."

"Đã đủ phong phú rồi!"

Nhìn xem một bàn này có sữa bò, có phiến mạch, có quả hạch, có trứng tráng, có lòng nướng, còn có một bàn cà chua trứng tráng, còn có một túi bánh mì lớn, bụng Chung Noãn Noãn đã đói đến kêu rột rột.

"Bánh mì cần nướng không?"

"Không cần, không sao."

"Anh nướng một mảnh cho em, em ăn một miếng bánh mì trắng, nhìn xem loại nào khẩu vị ăn ngon."

"Vâng."

"Chỗ này có mứt hoa quả."

Mứt hoa quả là vị lam dâu, ô mai cùng quả cam mà cô thích, Xích Dương đem những cái cô thích lý giải rất rõ ràng.

"Hôm qua làm châm cứu, hôm nay đầu của anh cảm giác khá hơn chút nào không?"

Xích Dương gật đầu: "Tốt hơn nhiều! Chẳng những đầu không đau, liền giấc ngủ đều tốt lên rất nhiều. Tối hôm qua là đêm anh ngủ được tốt nhất trong mấy năm qua."

Từ lúc tám tuổi trong nhà anh phát sinh sự cố, anh liền không thể ngủ yên giấc. Vừa mới bắt đầu bởi vì tuổi còn nhỏ, trong nhà cho anh gặp người thôi miên, về sau tiến bộ đội, không có cách nào giống như ở trong nhà, cho nên chất lượng giấc ngủ của anh càng ngày càng giảm.