Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 199: Em thích anh




"Trước đó em cùng Lãnh Kỳ Duệ đều chưa thấy qua, hôm nay lúc đi học em ngồi vị trí của cậu ta, kết quả cậu ta tới, tìm em gây chuyện, em đánh quản gia của cậu ta, ai ngờ cậu ta chẳng những không có nổi giận, buổi chiều lúc tan học còn thổ lộ với em. Em có thể làm sao? Em cũng rất vô tội! Nhưng mà, em cũng nói với cậu ta, em là người đã có chồng chưa cưới, em rất yêu chồng chưa cưới của em, mà cậu ta, không phải kiểu em thích."

Xích Dương môi mỏng nhếch, biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ, thế nhưng là sau khi nghe cô nói cô rất yêu chồng chưa cưới của mình, anh rõ ràng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc kia, nhưng khí lạnh quanh thân đã biến mất.

"Em mới vừa nói cái gì?" Xích Dương không chớp mắt nhìn xem Chung Noãn Noãn, rất muốn cô lặp lại lời nói vừa rồi.

Chung Noãn Noãn nhảy dựng lên, ôm cổ Xích Dương, gần sát lỗ tai của anh, nói nhỏ: "Em nói, em rất yêu chồng chưa cưới của em, cậu ta không phải kiểu người em thích."

Hơi thở mang theo hương thơm phun ra ở tai mẫn cảm của anh, lỗ tai Xích Dương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc đỏ lên..

Cảm thụ được trong nháy mắt người anh trở nên cứng ngắc, Chung Noãn Noãn vẫn không có buông tay, ghé vào lỗ tai anh tiếp tục lời nói nhỏ nhẹ.

"Em không thích tuổi tác quá nhỏ, không có chút nào thành thục ổn trọng. Em thích người đàn ông cao lớn, vóc dáng cậu ta vừa mới đến 180, cao hơn em không có bao nhiêu. Còn có, cậu ta quá ngây thơ, ngay trước đó còn bảo em cút, bắt nạt em, chờ sau khi em đánh quản gia của cậu ta một chầu, cậu ta liền thổ lộ với em, em nghiêm trọng hoài nghi cậu ta có khuynh hướng run M. Mặt khác, đừng nhìn thân cao của cậu ta 180, nhưng nhìn bộ dáng của cậu ta giống như là một con tiểu thụ.

Em tuyệt không thích tiểu thụ, em liền thích người đàn ông giống anh Xích Dương cao lớn uy vũ như vậy, cứng cáp thẳng tắp, thành thục ổn trọng, cương trực công chính, đáng giá dựa vào, để cho người ta rất có cảm giác an toàn, lại rất đàn ông."

Ở trong đại viện, Xích Dương từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, từ nhỏ nhận khen ngợi, sau khi lớn lên nhận qua huân chương nhiều không kể xiết, nhưng cho tới bây giờ anh đều là lạnh nhạt tiếp nhận.

Nhưng giờ phút này sau khi nghe được cô vợ nhỏ nhà anh khen ngợi, lần đầu tiên trong đời Xích Dương có một loại cảm giác chóng mặt, như lọt vào trong sương mù, chân đạp mặt đất đều có chút phiêu.

Nhìn xem cặp mắt xinh đẹp, ngập nước của Chung Noãn Noãn, anh hơi hất lên mị mắt: "Thật? Em thật cảm thấy anh thích hợp em như vậy?"

"Đó là đương nhiên! Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông ưu tú, thậm chí bọn họ sẽ cao hơn anh, tính cách tốt hơn anh, thành thục ổn trọng hơn anh, càng uy vũ cường tráng hơn anh.. Nhưng bọn họ đều không phải anh. Người em thích chỉ có anh, em chỉ muốn cùng anh ở cùng một chỗ sinh hoạt, chỉ muốn cùng anh dắt tay đi đến cuộc sống tương lai."

Xích Dương cảm thấy cô vợ nhỏ nhà anh chính là áo bông nhỏ tri kỷ của anh, anh muốn nghe cái gì, cô biết tất cả.

Nhìn xem băng tuyết trong mắt Xích Dương tan rã, xuân về hoa nở, Chung Noãn Noãn nhịn không được đối với Xích Dương hô to lên tiếng: "Anh Xích Dương, em thích anh--!"

Xích Dương giật mình, kinh ngạc nhìn xem cô vợ nhỏ nhà anh vậy mà thổ lộ với anh ngay trước mặt nhiều người như vậy, trong đôi mắt cười tủm tỉm giống như khảm nạm toàn bộ sao trời vũ trụ, trái tim liền cũng đi theo bay lên.

Ngay sau đó, liền nghênh đón hơn 200 tên lính đặc chủng reo hò.

"Chị dâu uy vũ!"

"Chị dâu bá khí!"

"Chị dâu, đội trưởng là của chị, gánh về nhà đi!"

"Ha ha ha ha.."

Emma, quên đằng sau còn có một nhóm lớn binh lính nhìn xem.

Chung Noãn Noãn mới vừa rồi còn vô cùng uy vũ, đối Xích Dương lớn mật biểu đạt yêu thương, bị nhóm binh lính này vừa hô, trong nháy mắt đỏ mặt, giống như là một bé thỏ trắng bị kinh sợ, ai nha một tiếng, liền nhảy vào trong ngực Xích Dương, trốn tránh cũng không tiếp tục nguyện ngẩng đầu lên.