Chung Noãn Noãn không nhìn được nhất chính là loại người bản lĩnh gì cũng không có, còn cả ngày lão tử thiên hạ đệ nhất như Lãnh Kỳ Duệ.
Nhìn anh quân nhân từ đầu đến cuối đều không đánh trả, Chung Noãn Noãn rất là băn khoăn. Liên tục xin lỗi đối phương, thế nhưng là đối phương lại lộ ra vẻ mặt cười ôn nhuận đưa cô lên xe.
Diệp Hải nhìn Lãnh Kỳ Duệ ngồi dưới đất gắt gao nhìn anh chằm chằm, thở dài một tiếng, cũng quay người lên xe.
"Chung Noãn Noãn, cậu xuống xe cho tôi! Xuống xe! Nếu không cậu sẽ hối hận!"
Không chờ đến Chung Noãn Noãn đáp lại, Lãnh Kỳ Duệ từ dưới đất bò dậy, xông lên phía trước ý đồ đem ô tô ngăn lại. Thế nhưng là ngay sau đó, ô tô đột nhiên khởi động, hất bụi mà đi, phun Lãnh Kỳ Duệ một mặt khói.
Không thể đuổi kịp Chung Noãn Noãn, Lãnh Kỳ Duệ một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết, đối một bên vách tường chính là từng quyền từng quyền đánh vào, chỉ chốc lát sau, trên nắm tay liền đẫm máu.
"Emma, Lãnh thiếu thật đáng thương!"
"Đau lòng Lãnh thiếu của tôi. Chung nữ thần thật là lòng dạ độc ác!"
"Không nghĩ tới Lãnh thiếu lại là người si tình như vậy."
"Lãnh thiếu si tình như vậy vì cái gì không thích tôi? Nếu như Lãnh thiếu theo đuổi tôi, tôi nhất định sẽ rất yêu cậu ấy!"
"Câm miệng!" Nghe những hoa si kia nghị luận, Lãnh Kỳ Duệ vốn là tức giận đến tâm can bắn nổ trực tiếp bạo tẩu.
Bị Lãnh Kỳ Duệ gào như vậy, trong nháy mắt các bạn học không dám lên tiếng, rất nhanh liền giải tán.
Ba người Mục Khanh Tuyền liếc nhìn nhau, vốn dĩ còn dự định đi lên nói cho Lãnh Kỳ Duệ, người này không phải bạn trai Chung Noãn Noãn, thế nhưng là bị Lãnh Kỳ Duệ gào lên như vậy, liền cũng không dám tiến lên.
Lãnh Kỳ Duệ buông thõng nắm đấm đang chảy máu, che lấy phần bụng vết thương nứt ra, giống như một con cô lang bị thương, dần dần phai nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người..
Sau khi lên xe, Chung Noãn Noãn càng nghĩ càng không đúng.
Trước đó Lãnh Kỳ Duệ biết cô có bạn trai mặc dù cũng rất thất vọng, nhưng ít ra thái độ là tích cực, cho dù bị cô đả kích, cũng không đến mức nổi điên, phát cuồng, bão nổi!
Nghĩ đến Xích Dương nói người đón cô là chú Lãnh phái tới, mà Lãnh Kỳ Duệ lại là con trai của chú Lãnh, cậu ta còn không ngừng mắng đối phương là hàng nát..
"Lãnh Kỳ Duệ cùng anh nhận biết đúng không?"
Người lái xe phía trước một mực không nói gì lộ ra một cái mỉm cười nho nhã: "Đúng vậy. Tôi là anh trai của tiểu Duệ."
Chung Noãn Noãn nghe xong lại nổi giận.
Anh là anh trai cậu ta anh mẹ nó vừa rồi không nói một tiếng!
Thế nhưng là lại nghĩ một chút.. Không đúng, Lãnh Kỳ Duệ không phải con trai một sao?
"Anh là anh họ của cậu ta?"
Diệp Hải có chút không vui. Ở trước mặt người ngoài, anh chính là con trai ruột của tư lệnh, chính là anh ruột của Lãnh Kỳ Duệ. Không nghĩ tới Xích Dương lại cũng là người nói huyên thuyên, đem chuyện ba chỉ có một con trai duy nhất là Lãnh Kỳ Duệ đều nói cho Chung Noãn Noãn.
"Ba tôi là Lãnh Tấn Bằng, tiểu Duệ xem như em trai ruột của tôi. Năm đó ba ruột tôi vì cứu ba nên hi sinh, ba vì báo ân đã thu dưỡng tôi, đem hộ khẩu của tôi chuyển dời đến danh nghĩa nhà họ Lãnh. Mặc dù tôi không phải con trai ruột của ba, nhưng là anh trai của tiểu Duệ."
Chung Noãn Noãn gật đầu: "Thì ra là thế." Khó trách ở kiếp trước sau khi Lãnh Kỳ Duệ tử vong, cô nghe nói kia là con trai duy nhất của Lãnh Tấn Bằng.
"Tôi gọi Diệp Hải."
"Chào anh, tôi gọi Chung Noãn Noãn."
"Về sau cô liền gọi tôi là anh Diệp đi, tôi có thể gọi cô là Noãn Noãn không? Anh Xích thường xuyên nói về cô trước mặt tôi cùng ba."
"Tùy ý."
Chỉ mấy câu, Diệp Hải cùng Chung Noãn Noãn liền quen thuộc. Trên đường đi, Chung Noãn Noãn nghe Diệp Hải trò chuyện thiên nam địa bắc mình cùng chuyện của Lãnh Tấn Bằng.