Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 188: Thế nào?




Dưới sự hoảng sợ của đối phương, vươn tay, không chút nào thương hương tiếc ngọc nắm lấy cằm của Tiết Mễ Kỳ. Đau đến mức nước mắt của cô đều nhanh rơi ra tới.

Chỗ bị nắm, tuần lễ trước cô vừa mới đi châm cứu!

"Nói chuyện, cô mắng ai lẳng lơ?"

Tiết Mễ Kỳ dùng tay đẩy tay của Lãnh Kỳ Duệ, bị cậu ta xiết như vậy, cô đã đau đến không có cách nào nói chuyện!

Mắt thấy Tiết Mễ Kỳ sắp không chịu nổi, toàn thân đều đang run rẩy, trong lòng Chung Thiên Thiên mặc dù sợ hãi, lại không muốn từ bỏ xoát tồn tại cảm ở thời điểm này.

"Lãnh thiếu, Mễ Kỳ không phải cố ý. Trước đó cậu ấy và Noãn Noãn sinh ra một chút mâu thuẫn nhỏ, cho nên mới sinh lòng tức giận, nói không nên nói. Có thể nể tình tôi, không so đo cùng Mễ Kỳ hay không?"

Chung Thiên Thiên lưng rất thẳng, bộ ngực cao thẳng, tóc thẳng dài phối hợp váy liền áo màu trắng dài đến mắt cá chân, xem xét chính là đi lộ tuyến ngây thơ thục nữ văn nghệ. Loại phong cách hấp dẫn nam sinh sân trường nhất.

Khoảng cách giữa Chung Thiên Thiên và Lãnh Kỳ Duệ rất gần, cô dám cam đoan mùi thơm trên người mình cậu ta đều có thể nghe được!

Đây chính là nước hoa hệ liệt thiếu nữ thơm ngọt cô vừa mua, mới vừa lên thị trường.

Trong lòng Chung Thiên Thiên điên cuồng kêu gào, hi vọng Lãnh Kỳ Duệ có thể nhìn cô nhiều hai mắt. Dù sao so với Chung Noãn Noãn chỉ có mỹ mạo tới nói, cô cái gì đều hơn Chung Noãn Noãn.

Ai ngờ Lãnh Kỳ Duệ cầm lên một bản từ điển tiếng Anh trên bàn Tiết Mễ Kỳ, ném ngay vào mặt Chung Thiên Thiên.

"..."

Chung Thiên Thiên còn đang suy nghĩ làm sao thông đồng Lãnh Kỳ Duệ, cơ bản là không nghĩ đến Lãnh Kỳ Duệ lại đột nhiên đánh người.

Chung Thiên Thiên chỉ cảm thấy sau khi đau đớn một hồi, cả khuôn mặt đều đau đến chết lặng. Ngay sau đó, chính là một trận choáng đầu hoa mắt, Chung Thiên Thiên một cái trạm đứng không vững, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Giờ khắc này, Chung Thiên Thiên cảm giác toàn bộ thế giới đều là đứng im.

Máu mũi giống như không cần tiền chảy ra bên ngoài, váy liền áo tuyết trắng trong nháy mắt bị máu tươi nhiễm đỏ.

Thật lâu, Chung Thiên Thiên mới từ bên trong chấn kinh cùng mộng bức lấy lại tinh thần, đầy mắt hoảng sợ. Đây đã là lần thứ hai cô gặp đàn ông bạo lực.

Cô cảm giác Lãnh Kỳ Duệ quả thực còn kinh khủng hơn so với Xích Dương.

Chí ít rất nhiều thời điểm thái độ của Xích Dương đối với cô đều làm như không thấy, thế nhưng là Lãnh Kỳ Duệ lại là thuộc về pháo trúc, một điểm liền nổ.

Lãnh Kỳ Duệ nhìn về phía Tiết Mễ Kỳ đã bị dọa tê liệt, cảnh cáo nói: "Từ giờ trở đi, Chung Noãn Noãn liền là người của tôi, nếu ai dám mắng cô ấy, chính là đang mắng tôi. Nếu ai dám không để cho cô ấy không vui, đó chính là đang gây sự với tôi. Hiểu?"

Nước mắt của Tiết Mễ Kỳ đều quên chảy, kinh hoàng nhanh chóng gật đầu.

"Chờ một lúc cô ấy trở về, hai người liền đi xin lỗi cô ấy."

"Tôi là chị của Noãn Noãn, cậu vậy mà đánh tôi. Cậu.. Cậu quá mức!" Chung Thiên Thiên một bên khóc, một bên dùng tay đi vò cái mũi, nhìn thấy trên tay nhiều máu như vậy, khóc đến càng ấm ức lợi hại hơn.

"Là chị cô ấy cô còn giúp kẻ thù của cô ấy nói chuyện, cô là đầu óc có bệnh, vẫn là cô mới là người gây sự ở sau màn?"

Lãnh Kỳ Duệ đem lực chú ý tập trung vào trên người Chung Thiên Thiên. Xuyên thấu qua Chung Thiên Thiên, anh giống như thấy được Diệp Hải. Trong mắt tức giận thiêu đốt đến mạnh hơn.

Ánh mắt Chung Thiên Thiên có chút lấp lóe, đối Lãnh Kỳ Duệ gào lên một tiếng: "Cũng không phải tôi đang mắng cô ta, dựa vào cái gì tôi muốn nói xin lỗi với cô ta?"

Dứt lời, từ dưới đất bò dậy, khóc xông ra phòng học.

Chung Noãn Noãn đến mái nhà hóng gió, nghe được tiếng chuông thứ hai vang lên, liền đi trở lại phòng học. Vừa mới tiến phòng học, ánh mắt toàn lớp liền rơi vào trên người cô, bên trong ánh mắt tất cả đều là hưng phấn.

Chung Noãn Noãn: "..."

Cô làm cái gì?