Ta không để ý nhiều lắm, bởi vì ta biết với dung mạo này, dù đi đâu cũng thế cả, ta phải tự mình thích ứng. Không còn cách nào khác, tiên tử Giáng Châu thật sự đã sinh ra với một gương mặt rất tốt, Giả phủ nhiều nữ tử như vậy, không có người nào sánh được với cái bình đựng hồn (ý chỉ thân xác) ta đang sở hữu. Chỉ là, nguyên bản tiên tử Đại Ngọc luôn có một vẻ buồn khổ âu sầu, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến mĩ mạo của nàng, ngược lại mang cho nàng một khí chất riêng. Nhưng, từ ngày sang tên đổi chủ cho ta sử dụng, thì lại đổi thành vẻ khoái hoạt tràn đầy sức sống, ngoại trừ lúc sinh bệnh, hầu như không có lúc “cau mày nhăn mặt”, chẳng hiểu sao, Bảo Ngọc vẫn đặt biệt hiệu “Tần Tần” cho ta.
Cuộc sống tự do sảng khoái, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp với vẻ ngoài sinh ra để sầu khổ này, dường như nét đẹp mỏng manh như sương khói của Đại Ngọc vào tay ta đã biến đổi rất nhiều, ít nhất là về cảm giác về tinh thần.
Ta nghĩ ta đã có thể quen việc đi đâu cũng có người nhìn chằm chằm.
Nhưng Tĩnh Ngôn lại không thoải mái như thế, hắn rất có ác cảm với những ánh mắt như lang như hổ đang săm soi nhìn ta, ta không biết hắn cho vào đồ ăn bọn họ thứ bí hiểm gì, ta cũng không ngăn cản. Có người bảo hộ, cảm giác thật ra rất tốt đó nha!
Nhưng đến lúc hắn lôi ra một cái mũ có thể che khuất dung mạo đưa cho ta, ta không khỏi tức giận. Không phải như vậy càng khiến người ta chú ý hay sao? Hơn nữa, bình thường ta đều ngồi trên xe ngựa, chỉ có lúc ăn cơm ở trọ mới có thể ra ngoài, còn muốn ta đội thứ này? Muốn ta bí bách mà chết hay sao? Còn nữa, làm sao ăn cơm? Huống hồ, tương lai đều phải dùng thân phận nam tử mà sống, một nam nhân suốt ngày che mặt sao, ta không muốn phải trốn tránh cả đời.
Vì vậy, ta khẽ mỉm cười, kéo kéo tay áo Tĩnh Ngôn, nhẹ giọng nói: “Huynh dạy dỗ bọn họ là được, đệ không muốn đội thứ phiền toái này. Đệ còn muốn sau này cùng huynh chạy đông chạy tây, cùng huynh làm đại sự, hơn nữa còn muốn thành đại phu, lúc cần thiết sẽ cứu người. Đại ca, đệ không muốn tránh né, hơn nữa, không phải còn có huynh sao, huynh sẽ bảo vệ đệ, bản thân đệ cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Tĩnh Ngôn nao nao, liền gật đầu, mỉm cười vỗ vỗ bàn tay ta đang nắm ống tay áo hắn. Ta cũng ngẩn ngơ, thân thiết như vậy, thật tự nhiên, từ khi nào ta đã có tư tưởng làm nũng với hắn rồi?
Thật ngốc…Nghĩ nghĩ, không khỏi bật cười, trong trạm dịch chợt yên tĩnh không một tiếng động. Ta có chút bồn chồn liếc bọn họ, lại nhìn Tĩnh Ngôn, hắn thản nhiên cầm thực đơn đưa cho ta, bảo ta chọn đồ ăn. Chỗ này đương nhiên không có đồ ăn làm rườm rà phức tạp như ở Giả phủ, tỷ như một miếng cà ăn vào miệng thậm chí không còn chút mùi cà. Ở đây đều là đồ ăn gia đình thông dụng, mì phở, cơm cháo linh tinh, đều là thứ ta từng ăn quen. Ta tuỳ ý gọi vài món, một bầu rượu, rồi đưa lại thực đơn cho Tĩnh Ngôn, để hắn gọi thêm. Hắn chỉ gọi bổ sung vài món chính rồi thôi.
Tiểu nhị trẻ tuổi vẫn nhìn ta đến ngây ngốc, Tĩnh Ngôn đưa thực đơn hắn cũng quên không cầm. Thấy ánh mắt Tĩnh Ngôn bắt đầu trở nên âm trầm, ta vội siết tay hắn, sau đó thản nhiên nói với tiểu nhị: “Chúng ta gọi món xong rồi, đi làm đi.”
Tiểu nhị giật mình, cúi đầu khom lưng nhận thực đơn rời đi.
Ta quay đầu nhẹ nhàng nhắc nhở Tĩnh Ngôn: “Kể cả huynh muốn dạy bảo, thì cũng nên chờ chúng ta ăn cơm xong đã, nếu không ai phục vụ chúng ta. Thêm nữa, hắn cũng không có làm ra chuyện gì, chỉ là nhìn mà thôi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi.”
Tĩnh Ngôn gật đầu, mở miệng hỏi ta: “Tiểu Viễn, đệ không ngại sao? Ánh mắt bọn họ…”
Ta hơi lắc đầu: “Chuyện thường mà thôi, đệ không muốn chỉ vì dung mạo mà bỏ lỡ điều gì, ví dụ như sinh hoạt tự do của đệ. Tương lai, đệ còn muốn nhìn nam thăm bắc, còn muốn làm đủ thứ, trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Không vấn đề gì, tương lai sẽ khác, đệ còn những giá trị khác sẽ khiến bọn họ nhìn vào, như những chuyện đệ sẽ làm, như võ thuật, y thuật của đệ, sớm thôi, những gì họ nhìn sẽ không chỉ là dung mạo nữa, như vậy mới có ý nghĩa. Mà thật ra, đệ với bọn họ không quen không biết, chỉ nhìn mà thôi, có quan hệ gì đâu? Vô luận là gương mặt này, hay là gương mặt như quỷ dạ xoa đi nữa, đệ đều ngẩng cao đầu mà sống. Hơn nữa, sống còn tự tại, thoải mái hơn bọn họ nữa kìa, muốn làm gì thì làm cái đó. Đệ hỏi thật, nếu đệ xấu xí, đại ca liệu có chịu nhận đệ đệ ta hay không?
Tĩnh Ngôn nghe xong, nghiêng đầu nghĩ một lát, trả lời: “Lời đệ nói đều có đạo lý, dù sao vẫn có đại ca che chở cho đệ, ai có hành vi khinh nhờn đệ, ca ca sẽ móc mắt chúng ra.”
Hắn nói mấy câu này, thanh âm rất lớn, ta không khỏi bật cười, hắn nói không phải cho ta nghe, là cho đám người vẫn không biết phải trái nhìn chằm chằm về bên này. Một lũ ngốc! Đại ca của ta thật đáng yêu quá đi!
Trầm mặc một lúc, hắn lại nói tiếp: “Lần đầu gặp đệ, trong lòng liền nghĩ, trên thế gian hoá ra còn có người đẹp như thế. Sau thành hộ vệ, rồi lại thành ca ca, mỗi lần gặp nhau đều rất ngắn, nhưng mỗi lần đều cảm thấy khí chất của đệ rất đặc thù, rồi lại như có chút bất đồng. Ta không biết dung mạo của đệ khác đi thì sẽ thế nào. Ta chỉ biết, đệ chính là trông như thế này, là gương mặt này, là tính cách này, là bản lĩnh này, ta cũng thích bộ dáng này. Bất quá, nếu vẻ ngoài của đệ thay đổi, ta vẫn sẽ nhận ra đệ.”
Nghe hắn nói, ta bật cười, lại cảm thấy vui vẻ. Ca ca của ta là hàng cực phẩm a, còn biết thành thật như vậy. Người bình thường, những lúc thế này hẳn là sẽ nói: “Không liên quan, dù đệ có thay đổi, đệ vẫn là đệ.”
Nhưng hắn không thế, hắn còn thành thật tự hỏi mình, nói thẳng với ta, hắn thích ta đẹp, chỉ đơn giản vì ta là như vậy.
Đương nhiên còn bổ sung một câu, kể cả ta thay đổi, hắn vẫn sẽ nhận ra.
Ta chưa bao giờ sợ lừa lọc dối trá, nhưng có người tình nguyện thành thật với mình vẫn thật đáng quý, giống như Tĩnh Ngôn vậy.
Trong lòng nghĩ gì, sẽ nói cho ta nghe, không khách khí, không dối trá.
Tử Quyên của ta cũng là người như vậy, cho nên ta mới luyến tiếc nàng. Trước kia, ngày nào cũng có nàng làm bạn, hiện tại đột nhiên không còn ở bên, thật sự có chút không thích ứng kịp, hơi nhớ nàng rồi.
Ngồi ngây ngốc một hồi, đồ ăn được đưa tới. Rượu không tệ, chỉ là…hình như có thuốc? Dính phải hắc điếm sao? Hoặc là…Ta liếc nhìn bàn bên kia, một đám người không có hảo ý vẫn nhìn chằm chằm từ đầu đến giờ, hẳn là chúng mua được chủ quán rồi.
May mà trước đi rời kinh, ta đã chuẩn bị trước một ít dược liệu, lúc ngồi xe ngựa nhàn rỗi bào chế được vài loại thuốc, đặc biệt đối phó với mê dược hay xuân dược của bọn đạo tặc bên đường. Ta khẽ đá vào chân Tĩnh Ngôn, nhanh tay rắc một ít bột vào bình rượu, ngửi qua, ừ, có thể uống rồi.
Tĩnh Ngôn nhận ám hiệu, lại thấy động tác của ta, lập tức nheo mắt.
Ta cười cười rót cho hắn một ly, lại tự rót cho mình, nhẹ nhàng cười nói: “Uống được rồi, đừng lãng phí như vậy.”
Cũng may trong đồ ăn không có gì lạ, ăn cơm cũng cần có tâm trạng, giờ cùng ngồi với Tĩnh Ngôn, hơn nữa tương lai là trời cao biển rộng, tâm tình cũng tốt lên, đồ ăn cũng ngon hơn nhiều.
Tửu lượng của ta không kém, ngày trước ở Giả phủ yến tiệc rất nhiều, uống được không ít. Ngay cả kiếp trước, tửu lượng của ta cũng được tôi luyện từ bàn nhậu mà ra. Tâm trạng tốt, rượu cũng ngon. Phấn khởi nhất là, Tĩnh Ngôn cũng là người đồng đạo, chúng ta nâng chén, sau đó mỉm cười uống một ngụm, rượu thuần hương a, khiến mắt không tự chủ khẽ nheo lại. Tĩnh Ngôn uống một ngụm, nhìn ta thích thú nhấm nháp ly rượu trong tay, không hiểu sao lại vươn tay xoa đầu ta một cái. Thật khiến ta giật mình, hắn trước giờ đều thủ lễ, tuân theo bổn phận, mới uống cùng nhau một chén rượu, đã hạ xuống khúc mắc trong lòng, coi ta là muội muội thật rồi? Biết thế này nên mời hắn uống rượu sớm hơn mới phải, miễn cho hắn không được tự nhiên mấy ngày qua, chẳng bù cho ta, chẳng cảm thấy lúng túng chút nào, coi hắn là anh trai luôn. Bản năng phụ nữ chăng, dù độc lập thế nào cũng muốn tìm người bảo hộ cho mình…
Chúng ta nói chuyện cười đùa, bàn bên kia thấy chúng ta không có phản ứng, đều căng thẳng, mà nghe đến nội dung cuộc nói chuyện của bọn ta, chính là bàn cách chỉnh bọn họ.
“Đợi ta ăn xong sẽ móc mắt bọn chúng cho đệ xem…” Đây là Tĩnh Ngôn.
“…Không cần, dù sao âm mưu cũng không thành, không cần vừa ra tay đã khiến bọn họ mất năng lực tự lo liệu cuộc sống…”
Tĩnh Ngôn còn thật sự suy nghĩ, gật đầu: “Vậy được rồi, ta hạ cổ, để bọn họ mỗi ngày đều đau đớn vài canh giờ, như vậy giải hận rồi chứ?”
Ta lắc đầu: “Tuy huynh dùng cổ đối với cơ thể mình không hại gì, nhưng đệ không yên tâm. Huống hồ, bọn họ đều là người thường, không cần ra tay ngoan độc như vậy…”
Tĩnh Ngôn nghe ta nói, yên lặng tự kiểm điểm mình có phải đã quá tâm ngoan thủ lạt, thì nghe người trước mặt lạnh tanh nói: “Cũng không cần phiền toái như vậy, chỗ đệ có nhiều thuốc hay mới bào chế, đang muốn thử công hiệu, cho bọn chúng cả đời nằm một chỗ là được…”
Tĩnh Ngôn: “…”. Thật sự phương pháp của ta ngoan độc sao?
Lại nghe nàng nói tiếp: “Đại ca, huynh cũng biết, đánh rắn phải chém bảy khúc. Chỉnh người khác cũng phải chỉnh đến nơi đến chốn. Giống như loại háo sắc bại hoại này, huynh đánh hắn đau cũng chỉ là khó chịu nhất thời, huynh phải khiến hắn háo sắc mà không làm gì được mới là hả giận. Huynh nói có đúng không, đại ca? Đại ca? Huynh phát ngốc cái gì vậy?”
Tĩnh Ngôn vội vàng thu liễm biểu tình, yên lặng gật đầu, ý nói vô cùng đồng ý.
Trong lòng, ngoại trừ bất đắc dĩ, không hiểu sao chợt xuất hiện cảm giác…sủng nịnh! Đúng! Chính là khao khát muốn được dung túng nàng, được sủng nàng nhiều hơn một chút.
…
Ăn xong cơm trưa, ta chậm rãi lau miệng, lấy từ trong ống tay áo mấy gói thuốc đưa cho Tĩnh Ngôn, sau đó ngồi nhìn hắn rắc vào đồ ăn của bàn bên kia, vậy mà cũng không ai phát hiện, nhãn lực kém như vậy! Nhìn bọn hắn ăn uống không đề phòng, ta kì thật không đến nỗi vô tình như vậy, cùng lắm chỉ là nằm liệt ba đến năm năm mà thôi, không đến mức cả đời.
Thuốc này ta còn nhiều lắm, bởi vì ta biết, dung mạo của ta sẽ gây hoạ, không thể tránh khỏi những tình huống như vừa rồi.
Gọi tiểu nhị đến tính tiền, lại kín đáo để lại trên người hắn một ít bột thuốc gây bất động. Thấy lợi quên nghĩa, một chút đạo đức làm người cũng không có, nếu là người khác không chừng đã vì hắn mà gặp nạn. Thuận tay cướp lấy thỏi bạc người ta dùng để mua chuộc hắn, đợi trên đường gặp khất cái thì bố thí cho người ta đi.
Ta là nữ nhân, nữ nhân vốn nhỏ nhen, lại là người có thù tất báo, chọc tới ta, coi như ngươi xui xẻo.
Bản tiên mới gia nhập trần thế, đang muốn thử xem bản lĩnh mình đến đâu, các ngươi tự dâng đến cửa, ta sao có thể bỏ qua?
Quang cảnh sau khi hạ thuốc ta không được nhìn, nhưng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tiểu nhị sau khi xe ngựa của chúng ta rời đi không lâu, ta liền vui vẻ, nghi thức tiễn chân không tệ!
Ta hài lòng gác chân lên gối, cân nhắc lại bào chế thứ thuốc gì công dụng thú vị hơn một chút.
Tĩnh Ngôn pha trà, thấy bộ dáng ta, đoán chắc trong đầu ta lại đang toan tính chuyện kì quái, cười cười nói nhỏ: “Bướng bỉnh!”
Ta cảm giác, mình rất giống Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng quở trách…
Sau đó, bị chính ý nghĩ của mình chọc cho cười ha ha, Tĩnh Ngôn lại ân cần xoa đầu ta, hắn làm lần này đặc biệt thuận tay, không chút ngượng ngùng. Ta nhận một ly trà của hắn, ừ, rất tốt, cuộc sống giang hồ thật không tồi chút nào…