Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 27




Tử Quyên kéo tay ta, mắt hàm lệ, ta khẽ an ủi: “Khắp thiên hạ có cuộc vui nào không tàn, đây cũng không phải sinh tử chia lìa, tuy chúng ta không còn ở cạnh nhau, nhưng đều còn sống, vậy là đủ, có phải không? Giờ phút này, cái xác kia còn chút hơi thở mong manh, đợi thời điểm Bảo Ngọc thành thân, mới thật sự tắt thở. Nhưng mọi người đang bận bên kia, tất nhiên sẽ không tới được. Chị cũng không cần đi tìm, chỉ gọi đại tẩu tử cùng cô Thám Xuân là được.”

Tử Quyên rưng rưng gật đầu.

“Nhất định không được nói một lời với Bảo Ngọc, chuyện này bà và mợ đã có chủ ý, tự biết làm thế nào.”

“Nếu bề trên phát hiện thi thư của ta không thấy, liền nói là ta oán hận đốt rồi. À, nói với lão thái thái, Đại Ngọc nhắn nhủ nàng bất hiếu, phúc bạc, phận mỏng, không thể hầu hạ người thêm nữa.”

Ta giao lại mọi việc cho nàng, rồi cùng Tĩnh Ngôn rời đi. Lúc ra khỏi cổng viện, nghe thấy xa xa có tiếng nhạc hỷ như có như không, có lẽ là lúc đón dâu. Nhìn về phía đó, trong lòng có chút thổn thức, làm bạn bao nhiêu năm, cuối cùng lúc mình chết, người ta lại thành thân, vận mệnh Đại Ngọc quả thật đủ thảm.

Từ này về sau, lão thái thái, các chị em, Bảo Ngọc, “Đại Ngọc” này không còn cơ hội gặp lại mọi người nữa…

Tĩnh Ngôn đeo túi hành lý lên người, muốn cõng ta đi, ta mới nhớ, hắn không biết ta biết võ thuật, liền cười nói: “Đại ca cứ đi trước dẫn đường, tiểu đệ sẽ theo được.”

Lúc này trời đã nhá nhem tối, không sợ có người phát hiện, mà trong Giả phủ mọi người đều tập trung bên hỷ đường, trong viện không có mấy người qua lại. Tĩnh Ngôn có chút ngờ vực, nhưng vẫn dùng khinh công phóng đi, thấy ta theo được, bộ pháp có vẻ thuần thục, trên mặt chợt có nét vui mừng. Ra ngoài phủ rồi, chúng ta dừng lại đi bộ như người bình thường trên phố, tìm được chiếc xe hắn đã chuẩn bị sẵn, rời đi.

Trên xe ngựa, Tĩnh Ngôn hỏi ta: “Tiểu Viễn, chúng ta đi đâu? Về Tô Châu hay đi điền trang?”

Ta mỉm cười trả lời: “Sáng mai chúng ta mới rời thành, hôm nay còn có chuyện phải làm. Đại ca có biết phủ của Tôn Thiệu Tổ, tập chức chỉ huy ở kinh thành, hiện đang hậu bổ ở bộ binh chờ thăng chức, ở chỗ nào không?”

“Lúc trước làm ám vệ theo Vương gia, phủ đệ quan viên lớn nhỏ trong kinh thành này ta đều biết.”

Ta gật đầu: “Ta muốn đi đến đó có chút chuyện, huynh đưa ta đi được không? Tất nhiên là không phải chuyện có thể đi cửa chính. Để xe ngựa dừng ở chỗ xa một chút, chúng ta lẻn vào.”

Tĩnh Ngôn không hỏi nguyên do, chỉ theo lời ta hành sự. Lúc bọn ta đột nhập, cũng là giờ cơm chiều. Ngồi chính giữa trong phòng là một gã thoạt nhìn thô tục, ôm vài nữ tử mĩ miều uống rượu hành lạc, không hề thấy bóng dáng Nghênh Xuân.

Ta tiện tay bắt lấy một gã hầu trai, không để hắn nhìn thấy mặt, điểm huyệt đạo, đứng sau lưng hắn hỏi: “Ta có vài chuyện cần hỏi ngươi, trả lời cho thành thật, ta sẽ thả ra. Nếu dám nói dối một chữ, liền giết không tha. Đã hiểu chưa?”

Tên kia không thể cử động, run giọng nói: “Đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân không dám nói dối.”

“Mợ các ngươi đâu?”

“Đại nhân hỏi mợ nào?”

“Trong phủ các ngươi có nhiều mợ như vậy?” Ta nhớ rõ Tôn Thiệu Tổ ở đây không cha mẹ huynh đệ, còn mợ nào nữa?

Tên hầu đáp: “Có một vị Giả thị ở nhà giữa, ngoài ra còn vài vị di nương nữa, cũng xưng là mợ. Nhưng gia và các di nương không cho nô tài chúng tôi gọi Giả thị kia kia là mợ, họ bảo nàng không xứng.”

Khinh người quá đáng! Ta lại hỏi: “Trong phủ có mấy di nương?”

“Có năm người.”

“Đang cùng gia các ngươi uống rượu?”

“Không phải, đó là nha hoàn và thông phòng.”

“Vậy mợ và mấy di nương kia ở chỗ nào.”

“Các di nương ở hậu viện phía sau, còn mợ cả, vì đắc tội với gia, nên bị gia sai người nhốt vào phòng chứa củi.”

“Trong phủ các ngươi ma ma và nha hoàn nào lợi hại nhất?”

“Lý ma ma là lợi hại nhất, gia bảo bà trông coi dạy dỗ mợ cả. Còn nha hoàn…là Hồng Nhi, hiện đang hầu gia uống rượu trong kia.”

“Lý ma ma giờ ở đâu?”

“Chắc đang ở phòng di nương nào uống rượu rồi.”

Đại khái nắm được tình hình, ta bèn điểm huyệt ngủ của hắn. Lấy một cây trâm bạc từ trong tay áo, châm vào một huyệt đạo, khiến hắn quên mất chuyện ngày hôm nay. Tĩnh Ngôn chỉ một mực đứng nghe bên cạnh, không chen vào, cũng không ngăn cản. Thấy ta dụng châm, lại hơi kinh ngạc.

Giải quyết xong tên hầu trai, ta đưa cho Tĩnh Ngôn một ống trúc, thuốc trong đó là phát minh của ta trong lúc rỗi rãi – Mê Hồn Yên – cũng không phải để giết người diệt khẩu gì. Ta học y, ngoài thuật châm cứu, cũng bỏ công tìm tòi một ít dược liệu, thử nghiệm vài lần, tạo được vài loại thuốc khá hay. Mê Hồn Yên là một trong số đó. Ta nói nhỏ: “Đại ca, huynh thổi thứ này vào phòng Tôn Thiệu Tổ, cẩn thận kẻo hít phải. Ta đi tìm mụ ma ma kia, huynh cứ ở đây chờ ta.”

Tĩnh Ngôn gật đầu, cầm lấy ống trúc.

Ta phi thân đến hậu viện, thuận tay điểm ngã vài nha hoàn, bà tử, đi lại vài vòng, cuối cùng cũng thấy trong một căn phòng, một lão ma ma và một nữ nhân hồ mị đang tâng bốc lẫn nhau, còn thương lượng nên sửa trị Nghênh Xuân thế nào, rồi đem nàng ta lên làm mợ cả. Hẳn là Lý ma ma rồi, tiện thể còn có thêm một kẻ tâm địa ngoan độc, được, ta mang đi nốt.

Lẳng lặng lẻn vào điểm huyệt bọn họ, khiêng ra ngoài.

Quay về chỗ Tĩnh Ngôn, thấy trong phòng có bảy tám người đã bất tỉnh nằm lăn lóc, ta ném nốt hai người vừa xách về vào phòng. Bởi vì chỗ này là nơi Tôn Thiệu Tổ cùng cơ thiếp mua vui, cho nên người làm không ai dám đến gần quấy rầy, càng tốt. Đám nha hoàn được Tĩnh Ngôn mang sang phòng bên cạnh, chỉ để lại Tôn Thiệu Tổ, Lý ma ma cùng ả thiếp thất kia. Ta điểm vài huyệt đạo, lại cắm ngân châm lên đỉnh đầu bọn họ, khiến chúng tạm thời bị mù. Sau đó, dùng một chậu nước trong phòng hắt lên người cho bọn họ tỉnh lại.

Tỉnh lại, phát hiện mình không thể nhìn, không thể nói, thân thể không thể hành động, làm sao không hoảng loạn? Ba người nằm song song trên đất, cũng không biết bên cạnh có ai, chỉ một mình chìm trong bóng tối, đủ đáng sợ, đúng không?

Ta dùng nội công làm biến âm, khiến cho giọng nói không ra nam, không ra nữ, lại như gần như xa, mở miệng nói: “Ta là Thiên Thượng Tinh Quân, các ngươi có biết mình phạm tội gì không?”

Cả ba người đều lộ vẻ kinh hãi, chắc là chuyện xấu làm nhiều, giờ không biết ta đang nói đến việc gì nữa rồi.

Ta lại nói tiếp: “Đồ nhi của ta hạ phàm độ kiếp, gửi hồn vào Giả thị, giờ thì đã rõ mình phạm tội gì chưa?”

Trên mặt bọn họ càng khiếp đảm, đều toát mồ hôi, có thể thấy, ngày thường đối xử với Nghênh Xuân chưa được một khắc tử tế.

Tĩnh Ngôn đứng cạnh nghe vậy, mỉm cười nhìn ta, vẫn không nói gì, ta cười lại với hắn, rồi nói tiếp: “Ngươi hãm hại thần tiên hạ phàm, phải đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nàng lại là đồ đệ của ta, ta càng nhất định phải bắt các ngươi trả giá.”

Vừa nói, ta vừa cắm thêm vài ngân châm lên người bọn chúng. Không chết được, nhưng gây đau đớn vô cùng, toàn thân đau như bị lột da róc thịt, bọn họ không nhìn thấy, không thể giãy giụa, cảm giác đau đớn bất lực càng dữ dội. Một chốc, mồ hôi và nước mắt đã đầm đìa trên mặt.

Ta điểm huyệt không cho Lý ma ma và ả thiếp không cho nghe thấy gì, giải á huyệt của Tôn Thiệu Tổ, ta hỏi hắn: “Giờ ta đưa ngươi xuống địa ngục, còn lời gì muốn lưu lại nhân gian thì nói cho hết đi?”

Hắn thề sống thề chết, nói hắn không biết Nghênh Xuân là thần tiên hạ phàm, về sau không dám khi dễ nàng nữa. Còn cam đoan từ nay về sau, sẽ đối đãi tốt với nàng như thế nào.

Ta thâm trầm nói: “Đồ nhi của ta tu hành chưa xong, nếu ngươi chết, nàng còn phải đầu thai một lần nữa, tu lại từ đầu, quả thật có phiền toái. Bất quá, phiền thì phiền, ta nhìn ngươi vẫn chướng mắt, vẫn là đày ngươi đi cho thoải mái. Những gì ngươi vừa chịu, còn không bằng một góc hình phạt ở Địa ngục. Dù sao ta cũng là thần tiên, so với bọn họ dưới đó còn nhân từ chán.”

Tôn Thiệu Tổ kêu cha gọi mẹ, van xin ta để cho hắn một mạng. Còn tỏ vẻ nếu vì hắn mà để Nghênh Xuân chậm trễ việc tu hành, chẳng phải đáng tiếc hay sao?

Hắn nói đến sùi bọt mép, ta mới giả vờ ậm ừ hai tiếng, lại cảnh cáo hắn một phen, ép hắn ngày mai đuổi ả Hồng Nhi đó ra khỏi phủ. Hắn gật đầu lia lịa.

Sau đó, ta liền điểm huyệt, bắt hắn câm điếc, theo thứ tự trị đến ả hồ ly và Lý ma ma.

Riêng với Lý ma ma, ta yêu cầu bà ta từ nay về sau phải trông coi cho Nghênh Xuân, nàng chỉ cần chịu một chút uỷ khuất, bất luận vì ai, tội lỗi đều sẽ do bà ta gánh chịu.

Ả hồ ly kia, ta muốn nàng ta từ nay, đối với Nghênh Xuân phải cung kính, tôn trọng. Vốn Nghênh Xuân là mợ cả, đó là bổn phận của nàng ta, đáng lẽ ta không cần dùng cách này ép mới đúng. Trong Tôn phủ này, tôn ti trên dưới loạn hết cả. Vốn không định hành hạ nàng ta, nhưng vừa vặn nghe được ả đang tính kế độc hại Nghênh Xuân, tiện tay trị luôn làm gương.

Điểm huyệt đạo cho bọn họ ngất đi xong, ta quay lại hỏi Tĩnh Ngôn: “Đại ca, nếu hạ cổ, có thể phạt bọn họ từ xa hay không?”

Tĩnh Ngôn gật đầu.

“Đối với cơ thể của huynh không có bất lợi gì chứ?”

Hắn mỉm cười, lắc đầu.

Ta lại hỏi: “Có loại cổ nào, khiến người ta đau đớn hàng tháng hay không? Không cần quá hành hạ, chỉ cần đau thường cũng được, tốt nhất là không nên hại đến thân thể.”

Tĩnh Ngôn gật đầu. “Tiểu Viễn muốn hạ cổ với bọn họ sao?”

Ta gật gật đầu, Tĩnh Ngôn lấy từ trong ngực áo ra một ống trúc màu tím, đổ ra ba con ấu trùng đen thui đặt lên tay bọn họ. Ấu trùng cắn nát đầu ngón tay, theo miệng vết thương chui vào trong cơ thể.

Ta nhìn, hỏi lại hắn: “Thế này là được? Thật sự không hại đến thân thể của huynh chứ?”

Tĩnh Ngôn vẫn cười, gật đầu, trong mắt thoáng hiện tia ấm áp.

Ta yên tâm, lần lượt giải huyệt, đánh tỉnh ba người, nói: “Ta đi gặp Diêm Vương cầu tình, ngài đồng ý tha cho các ngươi, không ép xuống địa ngục. Nhưng tội chết được miễn, tội sống không thể bỏ qua. Từ nay về sau, một tháng các ngươi đều phải chịu đau đớn, nhắc nhở các ngươi đã phạm tội gì. Nếu các ngươi còn hành hạ đồ nhi của ta một lần nữa, lập tức phải xuống Địa ngục, có hiểu không?”

Bọn họ đều tạ tội xin tha, nói không dám nữa.

Ta lại làm bọn chúng ngất đi, thu hồi ngân châm, trả ma ma và ả thiếp về chỗ cũ, đám nha hoàn phòng bên cũng được khiêng trở lại. Xong xuôi, bèn kéo Tĩnh Ngôn xuống bếp tìm ít điểm tâm và bánh bao, rồi cầm theo một bình trà, trèo lên nóc nhà chờ xem kịch vui.

Ngồi suốt một đêm, trời cũng dần sáng. Tôn Thiệu Tổ hẳn cũng sắp tỉnh. Hai người kia cũng vậy.

Lúc Tôn Thiệu Tổ nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, nhìn xung quanh, nghĩ mình hôm qua uống say, gặp ác mộng. Nhất thời nhớ đến đau đớn tối qua, trên mặt chợt nổi lên nét dữ tợn, chạy ra ngoài tìm Nghênh Xuân trút giận.

Không cần ta nói, Tĩnh Ngôn liền phát động cổ trùng, khiến Tôn Thiệu Tổ đau đớn đến lăn lộn trên đất, ta đợi một lúc, mới ra lệnh cho Tĩnh Ngôn dừng lại. Tôn Thiệu Tổ nhìn bốn phía, luôn miệng niệm: “Tiểu nhân không dám nữa.” rồi chạy đi.

Ta và Tĩnh Ngôn lẳng lặng bám theo, đến một căn phòng nhỏ hoang phế. Tôn Thiệu Tổ mở khoá, bên trong đương nhiên là Nghênh Xuân. Hắn cung kính đỡ Nghênh Xuân đi ra, lúc này ả di nương và ma ma kia cũng chạy lại, ân cần hầu hạ cho nàng, có lẽ vừa phải chịu thống khổ không ít.

Sắc mặt Nghênh Xuân tái nhợt, cước bộ lảo đảo, nàng tuy không biết những người này sao đột nhiên lại ân cần như vậy, nhưng cũng không còn sức lực mà để ý. Chỉ mặc cho bọn họ đỡ về phòng.

Ta mỉm cười nhìn Tĩnh Ngôn: “Chúng ta đi được rồi.”

Tĩnh Ngôn ôn tồn hỏi ta: “Đệ không đi gặp nàng sao?”

Ta lắc đầu: “Bắt đầu từ tối qua, Giả gia với ta không còn duyên gặp mặt nữa rồi. Duyên phận đã hết, ta không nên cưỡng cầu.”

Tĩnh Ngôn nghe vậy gật đầu, cùng ta nhảy tường ra ngoài.

Nghênh Xuân, người khác nói tỷ trì độn nhu nhược, ta lại thương tỷ trung hậu thật thà, ít nhất tâm hại người là không có. Lần này từ biệt, những gì ta có thể làm cho tỷ, chỉ có thế thôi. Về sau thế nào, tỷ chỉ có thể dựa vào chính mình. Bảo trọng!