Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 19




Gần đây đã xảy ra một chuyện, một chuyện lệch khỏi quỹ đạo Hồng Lâu Mộng vô cùng nghiêm trọng, ta cũng không hiểu vì sao, nhưng ta, Lâm Đại Ngọc, được Thái hậu tuyên chỉ gọi tiến cung trò chuyện.

Đây rốt cuộc là làm sao? Lão hoà thượng kia không quản sao? Kịch bản sai khác nghiêm trọng như vậy, sau này không thể đổ cho ta được a, ta không làm gì đến Thái hậu nha!

Từ cao xuống thấp Giả phủ loạn thành một đoàn, ai cũng không thể trấn định, không kịp hỏi ta chuyện gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng thay y phục cho ta, rồi tống vào cỗ kiệu.

Kiệu vào cửa cung, đổi người khiêng hai lần, nhưng ta không phải ló mặt ra lần nào. Đợi cỗ kiệu dừng lại, một lão ma ma vén rèm, vươn tay đỡ ta hạ kiệu.

Tuy rằng vào kinh đã vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp cận hoàng cung. Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, phòng ở có cao hơn một ít, xa hoa hơn một ít, số lượng cũng nhiều hơn, màu sắc chủ yếu là đỏ và vàng.

Nha hoàn đi trước dẫn đường chỉ một mực cúi đầu, bên cạnh có ma ma dìu tay, phía sau còn có vài thái giám cầm đèn lồng, đây là kiểu gì?

Ta vốn mơ mơ màng màng bị lôi đến đây, càng lúc càng ngạc nhiên. Dọc đường không người nào mở miệng nói một câu, ta cũng nín thinh, chỉ biết xem xét tình hình rồi tính tiếp.

Vào trong phòng, thấy chính vị có một vị trung niên nhìn rất uy nghiêm, bên cạnh là một lão phụ nhân, ăn mặc sang quý, một bên khác đương nhiên là Nam Uyển vương gia. Chẳng lẽ do hắn nói cái gì, cho nên Thái hậu mới gọi ta tiến cung? Trong lòng thấp thỏm, ngoài mặt vẫn không dám để lộ cái gì.

Thái giám bên cạnh mở lời thông tri, gọi bọn họ là Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia, ta liền quỳ xuống trước hô vạn tuế, sau hô thiên tuế.

Thái hậu cho người hầu lui xuống, mới bảo ta bình thân.

Ta vừa đứng lên, đã bị Thái hậu gọi lại bên người. Tự nhiên kéo tay ta, quan sát một lượt, mới hỏi tên tuổi, xuất thân.

Ta toát mồ hôi…Lại một lão bà bà thích nữ tử trẻ tuổi như lão thái thái ở nhà sao?

Ta cười, chậm rãi trả lời vị lão bà bà quyền thế nhất nước từng vấn đề một.

Bất quá, nếu đã gọi ta đến, làm sao lại không biết xuất thân của ta được.

Khiến ta thật bồn chồn.

Khoé mắt liếc qua, Hoàng đế vẫn không có biểu tình gì, mà thần sắc Nam Uyển vương gia thì càng lúc càng quái dị.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Đang nghe Thái hậu khen ta tuổi nhỏ tài cao, liền có một nha hoàn cúi đầu tiến vào dâng trà. Đầu tiên đương nhiên là dâng Hoàng đế, nhưng nha hoàn này lại cho ta cảm giác kì quái, đang cố nghĩ xem có chỗ nào không đúng, liền nghe Hoàng đế hỏi: “Ngươi là người Từ Ninh cung? Sao chưa gặp qua?”

Bất ngờ, nha hoàn kia lôi từ dưới khay ra một thanh chuỷ thủ đâm tới.

Ta chưa bao giờ biết mình lại có phản xạ nhanh như vậy, dùng Lăng Ba Vi Bộ phi qua, cho nha hoàn kia một kích nội lực vào cánh tay, khiến nàng, không, là hắn mới đúng, buông rơi con dao. Tay kia của ta tiếp được nó, lúc này ám vệ nội cung đã xông ra giao đấu. Không hiểu ám vệ quá kém, hay tên kia võ công cao, cư nhiên giao tranh một hồi không ngã ngũ.

Ta chỉ đứng trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, nhất thời có chút mờ mịt, không biết đây là chuyện gì, cũng không thể tin mình lại nhất thời hiển lộ võ công. Vừa rồi, thích khách hành động, ám vệ khẳng định là phản ứng không kịp, cho nên hẳn là ta không có làm sai. Thái hậu và Hoàng đế cũng không truy hỏi.

Hai ám vệ càng đánh càng dồn thích khách ra cửa, như vậy không phải càng cho hắn cơ hội tẩu thoát hay sao? Nếu đã làm thì làm cho trót vậy. Ta cầm chuỷ thủ của hắn bay qua, Nam Uyển vương gia tựa hồ muốn cản, không hiểu sao lại thôi.

Hắn sợ ta gặp nguy hiểm sao? Còn đối với ta tốt như vậy nữa?

Lần đầu tiên dùng đến Độc Cô Cửu Kiếm, tuy trong tay là một thanh dao nhỏ, nhưng vẫn không hổ là võ học cao thâm, không uổng công ta luyện vài năm, rất nhanh chóng thích khách kia đã bị ta chế trụ.

Nhưng đột nhiên thế cục đại biến, hai gã ám vệ quay sang công kích ta, ta giật mình lui lại mấy bước.

Liền nghe thấy Hoàng đế hét lên, có vẻ phẫn nộ, hoá ra là làm phản sao?

Mới đầu ta không muốn đả thương ai, nhưng bọn họ ba người xông vào khiến ta không thể không xuống tay, cũng chỉ là dùng chuỷ thủ chém qua cánh tay và đùi mà thôi. Sau đó, sắc mặt bọn họ đột nhiên xanh mét, rồi hộc máu mà chết.

Ta giết người sao? Cuống quýt ném thanh chuỷ thủ xuống đất, ta ngây ngốc đứng chết trân.

Một thanh âm quen thuộc gọi thần trí ta quay trở lại, nhìn thấy Nam Uyển vương gia đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi, lúc đó mới phát hiện cánh tay cầm dao vừa rồi đang run dữ dội.

Ta từ từ bình tĩnh lại, không phải ta vô ý chém trúng tử huyệt của họ, mà là thanh chuỷ thủ có tẩm kịch độc.

“Đa tạ Nam Uyển vương gia, Đại Ngọc tốt hơn nhiều rồi.”

“Hai người quen nhau sao?” Hoàng thượng hỏi.

Nam Uyển vương gia đáp: “Thần đệ và phụ thân Lâm cô nương quan hệ rất tốt, lúc trước từng gặp nhau hai lần ở Tô Châu. Chỉ là thần không biết quý nhân trong mộng của mẫu hậu lại là Lâm cô nương.”

Đây là chuyện gì? Quý nhân?

Ta chưa kịp nghĩ ra, đã nhớ tới vừa rồi trước mặt Hoàng đế dụng binh khí là tử tội, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.

“Lâm cô nương là nữ nhi dưỡng nơi khuê phòng, phụ thân là quan văn, vì sao lại biết võ công?”

“Dân nữ từ nhỏ thân thể đau yếu, lúc ba tuổi có một hoà thượng đến nói, số mệnh của dân nữ sao này có một kiếp nạn, muốn dân nữ học võ để độ kiếp. Võ thuật của dân nữ là do hắn dạy, đến khi mẫu thân qua đời, dân nữ đến sống cùng ngoại tổ mẫu mới thôi. Hoà thượng đó còn dặn việc này nhất định không để người ngoài biết, cho nên dân nữ chỉ bí mật luyện tập, cũng không có ai biết chuyện dân nữ học võ.”

Đó đương nhiên là trợn mắt nói dối, làm sao ta dám nói thật đây?

Thái hậu đột nhiên vỗ tay nói: “Thật như vậy sao? Trong mơ ta cũng thấy một lão hoà thượng, nói ta hôm nay nhất định phải đón vị tiểu thư họ Lâm trong phủ Vinh Quốc công vào cung, nói đây là quý nhân sẽ giúp Hoàng thượng tránh tai nạn. Ta vốn không tin, chỉ thử một lần, nói không chừng trong Vinh quốc phủ không có ai tên như vậy. Không ngờ là không chỉ có, lại là một cô nương mảnh mai như vậy, còn có thể cứu nạn Hoàng thượng thật, a di đà phật, là Phật tổ phù hộ Hoàng thượng a.”

Lại là lão hoà thượng!!!!!

Ta với ông thề không đội trời chung!!!!!!!

Khuôn mặt Hoàng thượng lúc này mới hơi hoà hoãn lại, sai thị vệ đem mấy thi thể xuống kiểm tra.

Thấy ta có vẻ bồn chồn, Hoàng đế lại cười: “Lâm cô nương còn gì nghi vấn?”

Đã hỏi, thì ta cũng thẳng thắn: “Hoá ra thị vệ đều ở bên ngoài, vừa rồi sao ngài không gọi bọn họ cứu giá?”

Hoàng đế đáp: “Thích khách kia võ công không tồi, thị vệ trong cung võ nghệ chỉ thường thường, cho nên chỉ để ám vệ đối phó, không ngờ hai kẻ đó lại làm phản.”

Hoá ra Hoàng đế này cũng biết quý trọng mạng người nha!

Thái hậu cầm tay ta, đeo vào cổ tay ta một cái vòng mã não, ôn nhu nói: “Trong mộng, hoà thượng nói, ngươi vốn không phải người ở thế giới chúng ta, không cần dùng nghi lễ thế tục để đối đãi với ngươi. Ta chỉ có thể coi ngươi như ngang hàng mà đối đãi. Ta thật lòng cảm kích ngươi đã cứu hoàng nhi của ta một mạng, vòng xuyến này cũng không phải quá quý giá, nhưng biểu đạt lòng thành của ta, hy vọng tiên tử nhận cho.”

Xem ra lão hoà thượng lại khiến Thái hậu hiểu lầm, ta quả thực không phải người ở thế giới này, nhưng cũng tuyệt đối không phải tiên tử linh tinh gì đó. Những lời này không thể nói rõ, thôi thì đành để Thái hậu hiểu sai thôi.

Ta đáp: “Thái hậu cứ gọi dân nữ là Đại Ngọc, dân nữ cảm tạ Thái hậu ban cho.” Nói xong liền hành lễ tạ ơn.

Thái hậu gật đầu cười nói: “Hoàng nhi, ai gia mệt rồi, ta đi trước, các ngươi không được làm tiên tử khó xử. Lão hoà thượng nói, bất đắc dĩ mới làm lộ thân phận của nàng, phải cho nàng trở về thoả đáng.”

Vì thế, ba người chúng ta liền tiễn Thái hậu vệ sau viện nghỉ ngơi, rồi đến một cung khác nói chuyện.

Hoàng đế ban ngồi, Nam Uyển vương gia rất tự nhiên ngồi xuống, ta cũng thuận thế ngồi theo.

Có thể cùng Hoàng đế cùng ngồi cùng ăn, cái này người ta vẫn bảo cầu còn không được.

Thái độ Hoàng thượng rất ôn hoà, không hề lãnh đạm uy nghiêm như lúc trước. Cẩn thận hỏi tướng mạo lão hoà thượng, lại hỏi cuộc sống của ta ở Giả phủ linh tinh…

Được đại boss hỏi thăm sinh hoạt bình thường, cảm giác…ừ, cũng không tệ. Chỉ là vừa rồi còn đao kiếm giao tranh, giờ phút này đã an nhiên ngồi nói chuyện phiếm, có vẻ khiến ta theo không kịp.

Thái độ của Nam Uyển vương gia với Hoàng đế cũng rất tuỳ tiện, dù sao cũng là thân huynh đệ.

Dần dần ta cũng trầm tĩnh lại, bản chất không bị trói buộc bởi tôn ti trật tự của thế giới này, cho nên dù trước mặt là Hoàng đế, nhưng biết rõ không có nguy hiểm, bèn đỡ đề phòng hơn một chút.

Nói chuyện một hồi, Nam Uyển vương gia nhắc nhở Hoàng đế đã đến lúc đưa ta về, Hoàng đế mới hỏi ta: “Lâm cô nương có muốn ban thưởng gì không?”

Cũng chẳng có gì cần, tiền ta không thiếu, một nữ tử có thể muốn cái gì chứ, cũng không thể làm quan.

Vì thế bèn trả lời: “Dân nữ chỉ xin Hoàng thượng giữ bí mật chuyện dân nữ biết võ công, lão hoà thượng đã dặn tuyệt đối không được để lộ. Hôm nay dân nữ dưới tình thế cấp bách mà sử dụng dao kiếm, xem ra là thiên ý, nhưng dân nữ vẫn muốn giữ kín chuyện này.”

Hoàng đế gật đầu nói: “Được. Nhưng có thể cho trẫm biết, kiếp nạn của ngươi là gì?”

“Dân nữ cũng không biết, chỉ biết là vài năm nữa sẽ xảy ra. Lúc đó, nếu có thể bình an độ kiếp thì sẽ được tự do, nếu không, chỉ có cái chết. Đây đều là lão hoà thượng nói.”

“Là như thế sao? Vậy, ngọc bội này ngươi cầm đi, nếu có việc cần trẫm giúp, trẫm nhất định sẽ hỗ trợ.”

Lại ngọc bội sao? Ta và ngọc bội hoàng thất thật là có duyên nha!

Cung kính nhận lấy, cúi đầu tạ ơn, Hoàng đế bèn cho người đưa ta về Giả phủ.

….

Đương kim thiên tử và Nam Uyển vương gia nhìn theo bóng lưng Đại Ngọc, Nam Uyển vương gia chậm rãi kể lại hai lần gặp Đại Ngọc cho Hoàng thượng nghe, chỉ che giấu chuyện Tĩnh Ngôn.

“Đệ đối với nàng có ý sao?” Hoàng đế hỏi thẳng.

“Thần đệ chỉ cho rằng nàng là một nữ tử đặc biệt, muốn kết giao. Nếu nàng là một nam tử, khẳng định là một nhân tài hữu dụng.” Nam Uyển vương gia khéo léo né tránh.

Hoàng thượng cũng không cố chấp. “Nàng quả thực có điểm đặc biệt, chỉ tiếc là sinh lầm thân xác.”

Nam Uyển vương gia nói: “Thần đệ còn cho rằng Hoàng thượng sẽ cho nàng tiến vào hậu cung.”

Hoàng thượng gật đầu: “Quả thực là muốn, bất kể dung mạo hay phẩm chất đều tốt lắm. Lại là ân nhân cứu mạng. Nhưng trẫm thấy tâm tính nàng không tham vinh hoa phú quý, hơn nữa trẫm cũng không muốn cưỡng ép nàng. Mẫu hậu đã dặn phải đưa nàng trở về.”

Nam Uyển vương gia cũng gật đầu: “Khi nàng còn bé, đệ cũng từng ban ngọc bội hoàng gia cho nàng, nhưng đến lần thứ hai gặp mặt, nàng tìm mọi cách trả lại cho đệ, có thể thấy tâm tính cao thượng.

“Trẫm sẽ cho người để mắt đến nàng, không biết cái gọi là kiếp nạn là gì đây? Có thể giúp thì giúp đi. Bây giờ theo trẫm đi giải quyết tên thích khách vừa rồi, xem ra ám vệ cũng phải thanh tẩy một lượt.”