- Đệ tử nhận tội, chuyện này là do đệ tử gây ra, mong Tông chủ tha mạng.
Đình Dũy Vũ vừa dập đầu vừa cầu xin.
- Hừ, vậy có phải ngươi lấy muội muội Tử Ảnh sư tỷ ra để de dọa tỷ ấy hay không?
Thu Sơn tiếp tục hỏi.
- Đúng vậy, là ta... là ta hồ đồ.
Đình Duy Vũ thú nhận.
Các vị trưởng lão tức giận nhìn Đình Duy Vũ còn Chu trưởng lão chỉ "hừ" một tiếng rồi rời khỏi chính điện.
- Ta nghĩ lá gan của ngươi không lớn đến thế, người chống lưng cho ngươi là ai?
Thu Sơn tiếp tục chỉ tay vào Đình Duy Vũ hỏi, hắn muốn bọn chúng phải trả giá cho tội lỗi chúng đã gây ra, đó là luật nhân quả.
- Chuyện này...
Đình Duy Vũ sợ hãi, Thu Sơn đúng là không chừa cho hắn một con đường sống nào a.
- Nói.
Lại một lần nữa âm thanh của Tông chủ vang lên, vẫn chỉ là một chữ nhưng cũng đủ rồi a.
- Không... không có ai cả... Aaaaaa...
Đình Duy Vũ đang nói liền ngã vật xuống đất giãy giụa, hắn kêu gào trong thống khổ.
- Là Minh Hạo Kỳ!!! Là Minh Hạo Kỳ!!!
Đình Duy Vũ rốt cuộc không chịu nổi thống khổ liền gào lớn lên, khai ra xong hắn không cảm thấy thống khổ nữa nhưng thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng muốn lao vào xé xác hắn của Minh Hạo Kỳ.
- Mọi chuyện đã rõ, đệ tử biết Tông chủ cùng các vị trưởng lão sẽ có hình phạt nhiêm minh cho bọn họ, đệ tử xin phép cáo lui.
Thu Sơn nói xong liền cúi người một cái sau đó rời đi, Tử Dạ Thiên lập tức đứng ra đỡ lấy hắn rồi sau đó dìu hắn về biệt viện của Lục trưởng lão.
- Thu Sơn, ta quả thật không nghĩ ngươi lại giỏi đến vậy.
Lệnh Hồ Xung đi cùng Thu Sơn nói, ban nãy vốn dĩ hắn cũng muốn giúp Thu Sơn nhưng... hầu hết hắn đều ở thế thượng phong a, đâu cần Lệnh Hồ Xung hắn chứ.
- Đúng vậy, quả thật không nhìn nhầm ngươi.
Yên Tử cũng cười cười nói.
- Hoàng Mạc Tà cùng Hàn Gia Lâm đâu rồi, không phải bỏ mặc vị sư đệ đáng thương này rồi chứ?
Thu Sơn gượng cười hỏi.
- Không phải đâu, là do họ đang bế quan nên không thể có mặt thôi, ngươi đừng nghĩ bừa.
Yên Tử vội vàng đáp.
- Ta chỉ là đùa một chút thôi, cũng nên giới thiệu với mọi người, đây là Dạ Thiên huynh, ta cũng vì rắc rối ban nãy mới kết giao được với huynh ấy.
Thu Sơn vừa nói vừa chỉ tay vào Tử Dạ Thiên.
- Hạnh ngộ, tại hạ là Lệnh Hồ Xung.
- Còn muội là Yên Tử.
- Tại hạ Tử Dạ Thiên.
Mọi người vừa gặp liền thân, bốn người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Tử Dạ Thiên tò mò hỏi:
- Thu Sơn hiền đệ, môn Vấn Tâm Pháp này của đệ cũng thật lợi hại.
- Đúng đó, ta không ngờ Thu Sơn ngươi lại biết môn công pháp này, có thể dạy ta được không?
Yên Tử hào hứng chen vào.
- Lệnh Hồ sư huynh, huynh chắc cũng không bị lừa giống họ chứ?
Thu Sơn quay qua hỏi Lệnh Hồ Xung.
Thấy ánh mắt của Thu Sơn, Lệnh Hồ Xung bất chợt mỉm cười đáp:
- Cũng gần bị Thu Sơn sư đệ lừa a, trong chuyện này chỉ cần giữ một chút tỉnh táo thì sẽ rõ thực hư thôi.
- Vậy rốt cuộc là như thế nào?
Yên Tử nhịn không được, nàng đang rất tò mò a.
- Vậy... không lẽ Vấn Tâm Pháp... là giả sao?
Tử Dạ Thiên cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy, thực chất không có công pháp nào như vậy cả, vở kịch này là do ta cùng Tông chủ phối hợp diễn, còn về chuyện đau đớn do nói dối... làm quái gì có chuyện đấy chứ, người như Tông chủ không cần động tay cũng có thể khiến người khác sống dở chết dở cũng là chuyện bình thường. Trước khi diễn vở kịch này tất nhiên Tông chủ đã truyền âm cho tất cả các trưởng lão không được động tay động chân vào, vì có ta kiểm chứng cũng như không có ý kiến phản đối của ai cả thì tất nhiên mọi người đều tin cả, trong đó... bao gồm cả Đình Duy Vũ a.
Thu Sơn gật gù giải thích.
Tử Dạ Thiên cùng Yên Tử cũng đã hiểu rồi, bọn họ quả thật đã mắc lừa Thu Sơn, không phải do bọn họ ngốc mà là do vở kịch này... diễn quá tốt a.
- Được rồi, mọi người về đi, ta mình về được.
Thu Sơn nói xong liền ôm quyền cáo từ, trên đường trở về hắn còn âm thầm mắng chửi Tông chủ, hắn đã nói chỉ là diễn thôi mà đâu cần nặng tay như vậy chứ?
Thu Sơn biết sau chuyện này nhất định Đình Duy Vũ cùng Minh Hạo Kỳ sẽ bị xử phạt nhưng có Chu trưởng lão đằng sau chúng nên có lẽ chuyện này sẽ còn chưa dứt, Thu Sơn nghĩ thầm sau này hắn lại có thêm một phiền phức lớn đây.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Thu Sơn biết chuyện gì đến ắt sẽ đến chỉ là nhanh hay chậm mà thôi, bây giờ hắn cần về tắm rửa rồi ăn chút gì đã.