Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim Thật

Chương 4




Ta định thần trở lại, đeo túi thơm đã được cẩn thận pha chế, rồi đến phủ Hành Dương Hầu.

Sau khi bái kiến lão phu nhân, ta bèn lấy cớ đi vệ sinh, một mình rẽ vào hậu hoa viên của phủ Hành Dương Hầu. Bởi vì kiếp trước, Từ Hoan đã gặp Cố Minh Phàn ở đây khi nàng ta bị lạc trong vườn hoa.

Bên hồ cá chép, Cố Minh Phàn quả nhiên đang đứng ngắm cá. Ta lay động bụi hoa một chút, thu hút sự chú ý của hắn.

"Công tử cũng bị lạc đường sao?"

Ta tiến lên hỏi, coi hắn ta như một công tử bình thường đến dự tiệc, không hề tỏ ra sợ hãi.

Cố Minh Phàn bị ta hỏi đến ngây người, mất một lúc mới phát hiện ta không nhận ra hắn là Thái tử.

Hắn ta cũng nhìn một hồi lâu mà không nhận ra ta là ai.

"Nàng là?"

"Ta là tam tiểu thư của phủ Từ đại tướng quân. Vừa rồi ta bị tách khỏi nha hoàn, hiện tại đang lạc đường. Công tử có biết đường về tiền sảnh không? Ta đi lâu quá, mẫu thân sẽ lo lắng mất."

Cố Minh Phàn có vẻ do dự, cúi đầu lại ngửi thấy mùi hương trên người ta.

"Nàng có ngửi thấy mùi gì không?"

Ta tháo túi thơm xuống, cầm trong lòng bàn tay cho Cố Minh Phàn xem.

"Đây là túi thơm do chính tay ta điều chế, có thơm không?"

Cố Minh Phàn có vẻ thất thần, rồi bỗng kích động tiến về phía ta một bước.

"Tam tiểu thư có thể tặng túi thơm này cho tại hạ không?"

Ta lập tức lùi về phía sau, cất túi thơm đi, giả vờ như bị hoảng sợ rồi từ chối.

"Túi thơm là vật riêng tư của nữ tử, làm sao có thể tùy tiện tặng cho người khác được. Nếu công tử có việc, ta sẽ tự mình tìm đường về vậy."

Nói xong ta định bỏ đi nhưng bị Cố Minh Phàn giữ lại.

Ta vội gạt tay hắn ra, lùi xa hơn nữa.

Cố Minh Phàn cũng biết hành động của mình không phải, lập tức nói xin lỗi: "Tam tiểu thư đừng trách, là tại hạ đường đột. Chỉ là mùi hương trong túi của Tam tiểu thư giống với mùi hương mà gia mẫu ta thường đeo. Gia mẫu đã mất, hôm nay bỗng ngửi thấy mùi hương này, nên nhất thời hồ đồ."

Ta cất túi thơm đi, làm vẻ mặt thông cảm nhìn hắn: "Nếu như thế thì phiền công tử \dẫn ta đến tiền sảnh, ta sẽ đưa công thức hương liệu cho ngài."

Cố Minh Phàn như nhặt được báu vật, đường đường là Thái tử mà cúi người hành lễ tạ ơn, vui vẻ dẫn đường cho ta.

Còn ta đi theo sau, trên mặt âm thầm nở nụ cười không thể nhìn thấy.



Hương liệu này là kiếp trước, Từ Hoan vì muốn lấy lòng Thái tử, đã bằng mọi cách tìm được nữ quan thân cận của Tiên Hoàng hậu, cho bà ta trăm lượng vàng mới đổi được công thức hương liệu.

Giờ đây ta dùng nó để mượn hoa dâng Phật, bán một ân huệ cho Cố Minh Phàn. Sau này dù Từ Hoan có trở về, nàng ta cũng đừng hòng mơ tưởng làm Thái tử phi nữa.

Cố Minh Phàn dẫn ta đến tiền sảnh, mọi người vừa thấy hắn ta liền quỳ xuống hành lễ.

Còn ta bị kinh sợ đứng im tại chỗ, đến khi Cố Minh Phàn quay lại nhìn ta, chân ta mới mềm nhũn quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến Thái tử điện hạ. Thần nữ vô lễ đã mạo phạm đến điện hạ, cúi xin điện hạ tha tội!"

"Người không biết thì không có tội, Tam tiểu thư mau đứng dậy đi."

Cố Minh Phàn cúi người định đỡ ta dậy, thoạt đầu ta định đưa tay cho hắn nhưng đột nhiên như tỉnh ngộ, lập tức né tránh mà tự mình đứng dậy, núp sau lưng Từ mẫu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Cố Minh Phàn bị từ chối như vậy, hắn ta đứng tại chỗ với vẻ mặt hơi khó coi, nhìn ta muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn đòi công thức hương liệu.

Nhưng ta núp sau lưng Từ mẫu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nên hắn đành phải bỏ cuộc.

Trên đường về nhà, ta hỏi Từ mẫu với vẻ mặt đầy ý tốt:

"Mẫu thân, con có gây rắc rối gì cho gia đình không ạ?"

"Con đã không nhận ra Thái tử điện hạ, lại còn nhờ ngài ấy dẫn đường."

Từ mẫu an ủi ta: "Thái tử điện hạ là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt những chuyện này đâu."

"Hơn nữa, ta thấy Thái tử điện hạ có vẻ khá để ý đến ngươi đấy."

“Mẫu thân đừng nói đùa nữa!"

Ta giả vờ giận dỗi nhưng trong lòng lại vui mừng.

Ta muốn vị trí Thái tử phi, tất nhiên sẽ không như Từ Hoan khua chiêng gõ trống mà nói cho cả thiên hạ biết.

Ở kinh thành này, đâu đâu cũng có quy tắc, chỉ cần sai một bước là sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Từ gia cần thể diện, Hoàng gia lại càng cần thể diện.

Cuộc hôn nhân ép buộc sao có thể sánh bằng mối lương duyên tốt đẹp mà ta khéo léo dùng tình cảm và dư luận để tạo dựng.

 

CChương 1:hương 5

Để được lòng dân, ta lấy cớ cầu phúc cho phụ mẫu, mỗi tháng vào ngày mùng 5 đều phát cháo và phát tiền ở phía đông thành.



Ngày mùng 5 tháng 8, theo ký ức kiếp trước, hôm đó Thái tử trở về sau chuyến tuần tra quân vụ và bị Thiên Đạo hội - tàn dư của triều đại trước - tập kích.

Mà nơi đặt lều cháo là nơi tụ tập của dân tị nạn, chính là chỗ ẩn náu của những kẻ này.

Nhiều năm quen thuộc với những người dân lưu vong, ta dễ dàng phân biệt được đâu là lưu dân thật sự, còn đâu là người khác trà trộn vào.

Vì vậy ngay khi bắt đầu phát cháo, ta đã nhắc nhở quân lính chú ý những người ta cho là khả nghi.

Lúc Thái tử trở vào thành từ cửa đông, thấy lều cháo của ta bèn xuống ngựa đi tới.

"Từ Tam tiểu thư, lâu rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?"

Ta đưa muôi cháo cho nha hoàn, tiến lên đáp lời, liếc mắt nhận thấy trong đám đông quả nhiên có người có động tĩnh khác thường.

Ta lấy từ trong tay áo ra tờ giấy ghi công thức hương liệu đã chuẩn bị sẵn.

"Công thức hương liệu này vẫn chưa có cơ hội trao cho điện hạ, không ngờ hôm nay tình cờ gặp được điện hạ ở đây."

"Không sao..."

Cố Minh Phàn vừa định đón lấy tờ giấy, bỗng từ trong đám đông, một nhóm người rút đao kiếm ra, nhảy lên c.h.é.m về phía Cố Minh Phàn.

Nhờ ta đã nhắc nhở từ trước, quân lính của ta phản ứng kịp thời, đỡ được đòn tấn công của bọn phản tặc.

Trong chốc lát phản tặc, quân lính và cận vệ của Thái tử hỗn chiến, dân chúng bỏ chạy tán loạn, ta cũng vội vàng kéo Cố Minh Phàn tránh nguy hiểm.

Nhưng một tên phản tặc ẩn nấp từ xa đột ngột tấn công đến, thấy hắn sắp c.h.é.m một nhát vào người Cố Minh Phàn.

Ta lao người đến che chắn, lưỡi d.a.o c.h.é.m thẳng vào lưng ta, đau đớn vô cùng.

Cố Minh Phàn thuận thế ôm lấy eo ta lùi một bước, tên kia c.h.é.m hụt nhát thứ hai, chưa kịp vung nhát thứ ba đã bị một kiếm g.i.ế.c chết.

"Vi thần cứu giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội!"

Đó là giọng của Từ Tu Vũ, tiếc là ta đau đến mức chỉ có thể nằm trong lòng Cố Minh Phàn mà thở dốc.

"Không cần đa lễ, lệnh muội vì cứu ta mà bị thương nặng, phiền Từ thống lĩnh mau đưa Tam tiểu thư về phủ, ta sẽ lập tức phái ngự y đến chữa trị."

Ta gần như quên mất mình đã về phủ Đại Tướng quân như thế nào nhưng ta biết tất cả những gì ta sắp đặt đều đã được truyền ra ngoài.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên ở phủ Hành Dương Hầu, Thái tử đối đãi đặc biệt, sau đó gặp nguy ở cửa thành được mỹ nhân cứu giúp, tất cả đều đã trở thành giai thoại được truyền tụng trong kinh thành.

Và ta biết câu chuyện này không chỉ là giai thoại được truyền tụng trong kinh thành mà thôi.