Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê​

Chương 16




Người đàn ông nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, thấp giọng nói:

"Cô đang là gì?"

Thấy Cố Vân Niệm lấy lực dựa trên tay hắn ngẩng đầu lên, hấp dẫn tầm mắt đầu tiên là cái miệng nhỏ dính đầy máu đen, lộ ra một tia yêu mị.

Ngẩng đầu thêm một chút là khuôn mặt nhỏ khô gầy của Cố Vân Niệm, nhớ lại cảm giác quỷ dị đầu tiên xuất hiện trong đầu, hắn liền xác định mình đã hiểu lầm.

Hắn liếc mắt liền nhận ra đây là cô gái hắn mới gặp ngày hôm qua, trên môi vẫn còn dính một tầng máu đen hiển nhiên là tự mình giúp hắn hút độc.

Cố Vân Niệm ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của người nam nhân, nhưng lại không nhận ra người nam nhân này là người đã đưa cô về ngày hôm qua, chỉ kinh ngạc tự nghĩ người đàn ông này ý chí sức mạnh có bao nhiêu cường mà có thể tỉnh lại sau khi bị thương đến mức hôn mê như vậy chứ.

Trong mắt Cố Vân Niệm hiện lên nhàn nhạt kinh ngạc, sau lại kinh ngạc nói: "Anh không biết mình bị chúng độc?"

Người đàn ông gật gật đầu, vào thời điểm ban đầu khi hắn cảm thấy choáng váng, hắn liền nghĩ chính mình đã bị chúng chiêu.

Hắn cũng không biết mình đã ngất xỉu trong bao lâu, chỉ đột nhiên cảm thấy hô háp dần dần thoải mái sau đó liền khôi phục một tia ý thức.

Ý thức dần dần thanh tỉnh nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích được, chỉ mơ hồ cảm thấy có người nói chuyện, lúc sau liền cảm thấy quần áo bị cởi ra, còn có một bàn tay đặt trên ngực hắn.

"Tôi biết" người đàn ông trả lời, lúc này đột nhiên nhớ ra hiện giờ trên người mình không còn quần áo, vành tai đột nhiên hơi đỏ.

Không tự nhiên mà dời mắt, lại lo lắng ngữ khí của mình lạnh nhạt sẽ dọa đến cô bé liền bỏ thêm một câu: "Cảm ơn cô bé đã cứu tôi."

"Anh như thế nào nhận là tôi là người cứu anh mà không phải người khác?" Cố Vân Niệm nhướng mày hỏi thử.

Rốt cuộc thì cánh cô mang anh ta về nhà cũng không theo lẽ thường.

Muốn trốn tránh những người đó lặng yên không tiếng động mà mang hắn đi, cho dù là người nam nhân có thân hình cao lớn cũng đều có vẻ khó khăn.

Người đàn ông nói: "Tôi ngửi được mùi hương trên cơ thể cô"

"Hửm?" Cố Vân Niệm nhíu mày, nhớ tới người đan ông này đã từng nói qua về mùi hương trên người cô.

Cô cúi đầu ngửi ngửi, chính là một cổ mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, cô đầy chán ghét nhíu mày, nhưng đúng là trong mùi nước sát trùng có xuất hiện một cổ mùi hương nhàn nhạt.

Tròn mắt Cố Vân Niệm lóe lên một tia ngạc nhiên rồi biến mất, mùi hương này, kỳ thật là xuất hiện từ sau khi cô ăn phải loại trái cây kỳ dị ở đời trước.

Thấy cô như một loại tiểu động vật hít hít mũi ngửi ngửi, người đàn ông nhịn không được cười khẽ một tiếng, ở lúc cô bé tức giận trừng mắt liền thu liễu.

Thấy Cố Vân Niệm hiện lên vẻ đề phòng, hắn nói: "Mặc kệ cô bé dùng loại phương pháp gì thì cũng là đã cứu tôi một mạng. Yên tâm tôi không phải loại người lấy oán báo ân." Hắn ho khan, trên mặt nổi lên một trận ửng hồng.

Cố Vân Niệm vừa thấy liền tưởng là do hắn bị thương lâu mà không được xử lí, nghiêm mặt nói: "Tôi muốn hút độc ở vết thương trên bụng anh trước để trì hoãn thời gian phát tác độc trong cơ thể, sau đó mới có thể sử dụng giải dược."

"Không thể đổi biện pháp khác sao? Nếu khoang miệng của ngươi có vết thương sẽ lập tức bị trúng độc." Người đàn ông nhăn mày, phản đối nói.

"Tôi cũng đã hút qua độc rồi, nếu trúng thì đã trúng." Cố Vân Niệm biết người đàn ông này có tâm, liền kiên nhẫn giải thích: "Anh đã trúng độc lâu lắm rồi, chất độc đều đã muốn tấn công đến tim. Đừng nói là đưa đến bệnh viện, độc này bệnh viện cũng chưa chắc giải được. Cho dù có miễn cưỡng giữ được cho anh một mạng thì anh cũng phế rồi."

Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt người đàn ông liền biến đổi, ngay sau đó liền ngẩn ra, nghĩ đến câu trước mà Cố Vân Niệm nói, kinh ngạc hỏi: "Độc này ngươi giải được?"

"Đương nhiên!"