Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 76




Tô Việt suy nghĩ vài giây, định mạo hiểm nghiêng qua đi thăm dò tình huống, nhưng cơ thể cậu lại có chút mất khống chế, khi cậu cuối cùng cũng thích ứng được với loại trạng thái linh hồn kỳ lạ này, có thể điều khiển tầm nhìn cao thấp, thì lính đánh thuê Ám Nha đã bắt đầu rút lui.

Tô Việt đã thử qua, những người đó không nhìn thấy cậu, không nghe thấy lời cậu nói, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cậu, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là nơi này là thế giới mà cậu đã chết ở kiếp trước.

Cậu không biết làm thế nào trở về, cũng không biết có thể ở lại hay không, cuộc sống mới mà cậu vừa trải qua chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng trên đỉnh núi tuyết? Những ký ức còn sót lại, liệu có phải cũng là một hiện thực vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn khôngo?

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Việt không thể tìm ra manh mối, cậu nhanh chóng phân tích tình huống trước mặt một chút, đưa ra sự lựa chọn tối ưu nhất. Cậu đuổi theo bước chân của các thành viên Ám Nha, nhìn nhóm thân ảnh quen thuộc lại xa lạ, Diều Hâu, Khổng Tước, Kim Điêu, Họa Mi...... Thì ra năm đó những người này là người truy đuổi cậu?

Trong kiếp sống nằm vùng lâu dài và tàn khốc của mình, luôn cẩn thận và thận trọng hành động, không đủ sức lực cũng không sẵn lòng xây dựng tình đồng chí với các lính đánh thuê, chưa bao giờ nhiệt tình tham gia vào cuộc sống sinh hoạt tập thể, trước sau luôn mang một lớp mặt nạ thật dày, qua đôi mắt tàn nhẫn vô tình của mình lén nhìn người và việc xung quanh.

Tô Việt chưa từng giúp Khổng Tước, chưa từng cứu Kim Điêu, chưa từng uống rượu với Diều Hâu, cũng chưa từng bị Họa Mi chụp được những bức ảnh về sở thích đặc biệt kia, sự tương tác của cậu và những người này đều nằm trong kế hoạch, hắn cùng những người này giao thoa có đã định quy hoạch, bên trong phạm vi vòng tròn tiến hành lợi dụng nhiều nhất có thể.

Cậu bay lơ lửng phía sau Diều Hâu, vị chiến binh kỳ cựu cường tráng này bị chặt đứt một bên tay phải, miệng vết đứt bị tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn khó có thể tiến hành trị liệu, sau này cũng không nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn, may mắn chính là hắn còn sống, mà buổi tối ngày đó Tiêu Đàm đã chết.

Khuôn mặt xinh đẹp mà Khổng Tước tỉ mỉ chăm sóc, khuôn mặt xinh đẹp hút hoa dụ bướm cũng bị vẽ ra vài đường sẹo xấu xí, vũ khí khiến mặt hắn bị thương có lẽ đã bị bôi một loại thuốc đặc biệt, làm cho miệng vết thương rất lâu cũng không thể khép lại, đây là hậu quả của cuộc đối đầu với Bộ vũ trang đế quốc trong một lần làm nhiệm vụ tra xét quán cafe kia.

Kim Điêu đã thành nửa người nửa máy, tuổi thọ không còn lại bao nhiêu, thời điểm Ám Nha dời căn cứ đến mỏ dầu hắn đã rơi vào vụ nổ khi đó, có thể giữ lại nửa cái mạng là nhờ Họa Mi liều chết cứu ra, cũng vì vậy mà Họa Mi cũng bị bỏng nghiêm trọng.

Về người cao cao khỏe khỏe, thích tâm sự như Đỗ Quyên, hắn sớm đã chết trong lần đi cướp lấy thuốc gốc trước đó, đời này không thể gặp lại một lần nữa.

Bên trong Ám Nha cũng còn sót lại một ít lính đánh thuê, hoặc là xa lạ, hoặc là quen mắt, hoặc là làm như không thấy, hoặc là có biết, Tô Việt đi theo mấy người này đi đến bên trong một cứ điểm nhỏ đơn sơ, gặp được không ít anh em đã trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng không gặp được rất nhiều người đã từng mời cậu ăn sáng.

Cậu cứ như vậy lang thang không mục đích, nhìn lính đánh thuê Ám Nha nghỉ ngơi dưỡng sức, trị thương cho nhau, vạch định kế hoạch, thở ngắn than dài, bọn họ giống như một nhóm con mồi tuyệt vọng, bị bao vây bên trong tấm lưới không kẽ hở, theo thời gian trôi đi, bị bắt rồi bị hành hạ đến chết là chuyện sớm muộn mà thôi.

May mắn, đời trước trước khi cậu chết đã một tay cho nổ tung tòa nhà Bộ vũ trang, kéo Hồ Khôi xuống suối vàng, tạo thành một trận đả kích không nhỏ cho lực lượng vũ trang dưới sự thống trị của Đế Quốc.

Chẳng lẽ lần này linh hồn trở về, chính là cho cậu cơ hội tận mắt nhìn thấy tàn tích còn sót lại? Kiểm tra xem còn có cá lọt lưới hay không? Tô Việt không rõ, trạng thái cậu như vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù cho có phát hiện ra có gì tiếc nuối, vậy cũng chỉ có thể thật tâm xin lỗi, lần sau nhất định, chẳng lẽ ma quỷ có thể quấn người, kéo họ vào ác mộng bóp cổ sao?

Nghĩ đến đây cậu liền ngưng lại, cảm thấy giống như đang sống trong một thế giới huyền huyễn thế, Tô Việt nghiêm túc bay theo phía sau từng người lính đánh thuê Ám Nha, nhiều buổi tối liên tục kiên nhẫn thử từng cái một, kết quả chứng minh cậu không có năng lực đi vào giấc mộng, chỉ có một tầm nhìn vô dụng của người đứng xem.

Sau khi xác nhận ở lại nơi này không có tác dụng gì, bắt đầu tính toán xem thời gian từ Bắc Tinh bay đến Thiên Tinh phải trải qua bao lâu, cậu muốn Bộ vũ trang bên kia xem thử, không biết trung tâm bồi dưỡng nhân tài còn có người sống sót hay không? Hà Ngôn, Trình Vân, Quân Thái Bạch...... Bọn họ sống hay chết, là điên hay tỉnh?

Tô Việt cân nhắc mình là người tàng hình có thể lẻn vào phi thuyền, điều này sẽ rút ngắn được hành trình của linh hồn. Cậu thật sự bay quá chậm, lúc trước phải dùng một tay bám lên vai Diều Hâu mượn sức gió mới có thể một đường theo tới cứ điểm nhỏ này.

Đúng lúc Tô Việt chuẩn bị dựa theo kế hoạch hành động, trước tiên đi đến Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc tìm hiểu đến tận cùng, cảm xúc lính đánh thuê Ám Nha đột nhiên kích động lên, bọn họ sôi nổi chạy ra cửa cứ điểm, cực kỳ kinh ngạc đón nhân vật trung tâm quan trọng nhất của Ám Nha.

Đoàn trưởng Triệu Thanh, đại danh đỉnh đỉnh lính đánh thuê Quạ Đen, nhân cơ hội Bộ vũ trang bị tập kích, Đế Quốc hỗn loạn, trốn thoát được khỏi nhà giam sống không bằng chết kia, thành công trở về.

Cùng anh trở về còn có vài tên lính đánh thuê Ám Nha vết thương chồng chất, bọn họ vốn chia làm hai đường, một đường chờ cơ hội tiếp tục nghĩ cách giải cứu đoàn trưởng, một đường dồn toàn lực đuổi bắt tên nằm vùng phải bội, không ngờ trước đây vận may không tốt, gặp nhiều chông gai, hiện tại lại thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.

Đoàn trưởng, được cứu ra.

Nằm vùng, chết thảm.

Thật đáng mừng, mọi người đều vui mừng.

Tình trạng cơ thể Triệu Thanh thật sự không tốt, nhưng đôi mắt trước sau vẫn sắc bén như vậy. Anh bị què một chân, da thịt lộ ra bên ngoài không có một tấc nào là nguyên vẹn, trên mặt bị người ta dùng đao nhỏ khắc lên những văn tự xúc phạm, cổ bị vòng điện đốt cho da cổ cháy đỏ rực, bên cạnh còn lưu lại những dấu vết vặn vẹo dữ tợn, trên eo cùng cổ tay cổ chân cũng có vết vòng điện tương tự, cần một thời gian dài điều trị y tế cao cấp mới có thể loại bỏ được.


Các lính đánh thuê Ám Nha dùng ánh mắt nồng nhiệt hoan nghênh đoàn trưởng trở về, tiến hành kiểm tra toàn diện cho cơ thể đoàn trưởng, xác định không nguy hiểm đến tính mạng, các lính đánh thuê mới hoàn toàn yên tâm.

Có người trụ cột, liền có hy vọng, bọn họ kiềm chế cảm xúc thấp thỏm bắt đầu báo cáo công việc, Diều Hâu thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, chúng tôi đã loại bỏ sạch sẽ tên nằm vùng kia, truy đuổi hơn phân nửa tinh hệ, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người."

Khổng Tước trầm mặc vài giây, bổ sung: "Cậu ta chết cách đây không xa trên một đỉnh núi tuyết, thi thể vẫn còn trên mặt đất, chúng tôi không có vác xuống."

Kim Điêu nói thêm một câu: "Khu vực núi cao khuân vác thi thể quá phiền phức, tôi nói không bằng thiêu đi, nhưng Họa Mi lại sợ đoàn trưởng không hả hiận, cho nên cố ý giữ lại."

Tô Việt bay giữa không trung, liếc nhìn đoàn trưởng của kiếp này không chớp mắt, tầm mắt cậu lướt qua cơ thể Triệu Thanh một tấc lại một tấc, dường như muốn từ bên trong vết thương trộn lẫn giữa máu huyết và đau đớn, ngửi được mùi gió tuyết đang đến gần, hơi thở lạnh đến hóa băng, cậu âm thầm thở dài, vốn là muốn giết muốn xẻo mặc người xử trí, hiện tại nếu thân chết hồn ở, vậy không bằng ngũ mã phanh thây?

Mặc kệ Triệu Thanh sẽ làm như thế nào, suy bụng ta ra bụng người, Tô Việt cho rằng nhất định sẽ khó có thể tiêu hóa được nổi hận trong lòng, cắt thành tám mảnh đều không đủ để bồi thường cho khoảng thời gian bị giam giữ phải chịu sỉ nhục và tra tấn đó.

Cậu đóng vai nằm vùng quá thành công, đời này không lưu lại dấu vết, kiếp sau cũng lừa dối quá ải, có lẽ cậu không nên chăm chỉ học những loại kỹ xảo này, cũng không nên quá nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ. Có một số người ngay từ ban đầu, đáng ra phải chết sớm mới đúng, tránh cho cả đời giãy giụa trong đau khổ, cuối cùng rơi vào kết cục phản kháng thất bại, hại người hại mình.

Triệu Thanh không nói gì, anh lẳng lặng mà nghe hết lời các lính đánh thuê báo cáo, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay thon dài, anh thành thạo đưa lên môi hít sâu một ngụm, đây là thói quen học được khi khi bị nhốt bên trong nhà tù giành cho trọng phạm, để hòa nhập với đám đông cũng như thu thập thông tin.

Triệu Thanh không thích mùi thuốc lá, dây thần kinh mẫn cảm của cơ thể anh cũng không thích ứng đượ với kích thích của loại khói này, sẽ làm cả người cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ là không biết vì sao, lúc này đây anh rất muốn hút một điếu.

Tô Việt bay ở một bên không tới gần, giữa mày khẽ nhíu, cậu đã xem qua báo cáo sức khỏe của Triệu Thanh, cũng chứng kiến Chu Lập Ngôn tra tấn đoàn trưởng bằng thủy hình và yên hình*, đều gây ra một loại cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.

Triệu Thanh sau khi hút hết một điếu, lại bậc lửa châm thêm một điếu, anh nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, trầm giọng nói với Diều Hâu: "Cậu ấy chết ở đâu, đưa tôi đi xem."

Các lính đánh thuê rất vui lòng dẫn đường cho đoàn trưởng, Tô Việt cũng không ngại xem thi thể mình bị giết chết, bọn họ trở về chốn cũ trong ánh mặt trời buổi hoàng hôn, núi tuyết vẫn như cũ, người chết vẫn còn đó, những áng mây cam nhạt bao phủ toàn bộ không trung, tuyết trắng cũng được chiếu cho xán lạn thêm vài phần.


Tô Việt không ngờ lần cuối cùng thấy được cảnh đẹp hùng vĩ như thế, là đứng ở phía trên thi thể mình, cậu cười tự giễu một cái, nghiêng người nhìn về phía Triệu Thanh.

Dùng dao cắt? Dùng kiếm đâm? Dùng súng bắn? Dùng mìn nổ? Hay là lười đến mức dứt khoát một mồi lửa đốt thành tro, cầm đến bên trong nhà vệ sinh công cộng đổ vào cống rãnh thoát nước hôi thối?

Tô Việt im lặng chờ đợi kết cục cuối cùng của mình, Triệu Thanh đi lên phía trước vài bước, phủi sạch lớp tuyết phủ bên trên, nhìn thấy Anh Vũ hai mắt nhắm chặt, yên giấc ngàn thu trên đỉnh núi tuyết.

Anh nhìn chằm chằm người kia thật lâu, một loại hơi thở lạnh lẽo lại tịch mịch bao quanh người, gương mặt anh âm trầm mang theo nỗi bi ai dày đặc, như một vệt tuyết bị đóng băng ngàn năm không thể tan đi, mang theo hàn ý khắc cốt ghi tâm.

Cuối cùng, Triệu Thanh dùng ngón tay thon dài khẩy rơi tàn thuốc, hơi mang châm chọc nói: "Một giờ trước khi bị Anh Vũ phản bội, tôi đã phát hiện ra, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng một người nằm vùng, không chuẩn bị cho cuộc phản kích khốc liệt nhất."

Giọng nói anh không lớn, lại đủ để cho tất cả lính đánh thuê ở đây nghe rõ, giọng anh khàn khàn: "Là quả đắng tôi phải tự mình gánh chịu, liên luỵ đến mọi người, tôi sẽ cho các cậu và các đồng đội một lời giải thích thỏa đáng, có thể chấp nhận hay không, cứ theo lựa chọn của các cậu."

Anh không nguỵ biện cho sai lầm của mình, không thật giả lẫn lộn, không trốn tránh trách nhiệm, về việc giải thích như thế nào, Triệu Thanh không nói rõ, nhưng từ tấm lưng kiên quyết ngay thẳng của anh, các lính đánh thuê đã đoán được vài phần.

Bọn họ lập tức bày tỏ thái độ, thề sống chết đi theo đoàn trưởng, kề vai chiến đấu đến giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh, hoặc là từ từ mưu tính, hoặc là liều chết đến cùng, bất kể như thế nào đời này bọn họ đều phải đối đầu với Thiên Tinh đế quốc.

Ám Nha xuyên qua đêm tối, muốn cắn xé ra một vết nứt đón bình minh.

Không ai trách cứ Triệu Thanh, cũng không ai tức giận mắng Anh Vũ, ân oán trong quá khứ không còn quan trọng nữa, chỉ những người còn sống hiện tại mới cần được trân trọng và quan tâm.

Triệu Thanh sau khi nói xong cũng không nhìn Anh Vũ đã chết nữa, anh xoay người đang muốn rời đi, cất bước nhưng không khỏi khựng lại.

Tô Việt bay phía sau anh, cậu chưa bao giờ nghĩ tới đời này Triệu Thanh thế nhưng lại dễ dàng buông tha một tên nằm vùng ăn cây táo, rào cây sung nằm vùng, không có căm ghét, không có thù hận, không có phỉ nhổ, chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, cho cậu toàn thây giữ lại cho cậu chút mặt mũi.

Cậu muốn vươn tay chạm một chút vào đoàn trưởng, muốn cách một khoảng không nhẹ nhàng ôm anh từ biệt lần cuối cùng, chỉ là thời gian đình trệ của linh hồn cậu dường như đã đến giới hạn, tầm nhìn trở nên cực kỳ không ổn định, động tác cũng dần dần mất khống chế.

Triệu Thanh đứng yên tại chỗ một lát, ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, trong hơi thở khó chịu lại lạnh băng, anh đưa lưng về phía Anh Vũ, nhẹ giọng nói: "Lúc trước hẹn ước cùng nhau đến ngắm tuyết, hiện tại cũng coi như thực hiện được rồi."

Hay cho một ngọn núi phủ tuyết quanh năm, hay cho một mảnh ngân trang tố khỏa*, hay cho một trải nghiệm đau lòng.

Ngân trang tố khỏa 银装素裹 yín zhuāng sù guǒ,意思比喻户外的雪景素洁美丽。出自《中国行: 记史沫特莱》: được bọc trong bạc, là phép ẩn dụ cho cảnh tuyết ngoài trời cực kỳ trong lành đẹp đẽ (mình không tìm được bản dịch tiếng Việt nên mh copy nguyên từ Baidu, bồ nào biết cmt chia sẻ giúp tôi với nhé, cảm ơn nè!)

Triệu Thanh cắn điếu thuốc trong miệng muốn hút một hơi, phát hiện đầu thuốc hơi ướt một chút, như có thứ gì nhỏ lên mặt trên.

Là nước sao? Triệu Thanh ngẩng đầu lên nhìn nhìn, không thấy dấu hiệu của trời mưa. Anh cúi đầu liếc nhìn điếu thuốc đã bị tắt một nửa, ma xui quỷ khiến, anh nhét điếu thuốc ấy vào trong túi áo khoác, lại móc ra hộp thuốc ném cho Diều Hâu.

Diều Hâu có chút kinh ngạc hỏi: "Đoàn trưởng?"

Triệu Thanh nhẹ giọng nói: "Cậu cầm đi, không biết vì sao tôi đột nhiên không muốn hút nữa."

Diều Hâu không rõ nguyên do, nhưng đoàn trưởng muốn bỏ thuốc cũng không có vấn đề gì.

Triệu Thanh nắn nắn nửa điếu thuốc cuối cùng trong túi, đón ánh sáng chiều tà rực rỡ phía đường chân trời, dẫn đầu nhóm lính đánh thuê Ám Nha phía sau, cất bước đi vào trận gió tuyết đã bắt đầu thổi bay khắp không trung."Lúc trước hẹn ước cùng nhau đến ngắm tuyết, hiện tại cũng coi như thực hiện được rồi." CP của tui hẹn ước trượt tuyết không biết đã thực hiện được chưa???

Aaaaaa! Chương này tui đau lòng cho a T của tui quá, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn.Chương này t làm hơi vội rồi up luôn vì trễ hơn 1 tuần rồi, nên có gì sai sót mấy bồ cmt t vào chỉnh sửa sau nhe!